Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 89: (¯`v´¯) Pháo Hoa (07)





Edit: Yara

Beta: Lữ

Loan Hoan bị Dung Doãn Trinh kéo ra khỏi ghế lô, trong đó còn có một không gian tách biệt với bên ngoài, anh nhấn công tắc đem Loan Hoan nhốt vào khoảng tối bên trong.

Trong bóng tối, cảm giác áp bức toát ra từ trên người Dung Doãn Trinh khiến cô căng thẳng. Cửa ra vào đã bị anh dùng lưng chặn lại, Dung Doãn Trinh đối mặt với cô, cả hai cứ như vậy giằng co với nhau.

Vài phút đồng hồ trôi qua, Loan Hoan mới thấy cô thật ngốc khi cứ đứng mãi ở đây, việc cần làm bây giờ là đi ra khỏi nơi này, vừa rồi Dung Doãn Trinh còn cùng với người đẹp Latinh kia chơi trò chơi, thực chất quả cherry kia chỉ là giả, chắc hẳn họ đã hôn môi rồi.

Di chuyển bước chân, Loan Hoan định rời đi thì bị Dung Doãn Trinh kéo lấy tay, lạnh giọng: “Không phải có chuyện muốn nói với anh sao? Hiện tại đúng như em mong muốn rồi.”

Loan Hoan không để ý đến anh, cô nghiêng người muốn lách qua Dung Doãn Trinh để đi ra, thế nhưng anh cứ đúng che ở đó, thân hình rắn chắc như bức tường sống, dù Loan Hoan có cố gắng thế nào cũng vô ích, ngược lại Dung Doãn Trinh chỉ nhẹ nhàng dùng lực đã buộc cô thối lui về phía sau, cuối cùng lưng cô cũng chỉ có thể dán chặt lên vách tường, vừa mới vừa đứng vững đã bị cơ thể anh kề sát.

“Loan Hoan, anh phải nhắc nhở em, người muốn anh nghe giải thích là em.” Anh lên tiếng càng gắt gao đè ép cô hơn.

Giờ này khắc này, trong đầu Loan Hoan toàn là những hình ảnh xa hoa trụy lạc trong ghế lô, cherry đỏ sẫm, còn có tiếng “Một” kia vang lên, đôi nam nữ mặt kề mặt, môi kề môi. Trước đây không phải cô đã dặn anh không được cùng phụ nữ chơi mấy loại trò chơi thế này, vậy nhưng anh căn bản đâu có đặt lời nói của cô ở trong lòng, đổi lại là cô, cô chắc chắn sẽ không, có chết cũng không thể cùng với một người xa lạ chơi loại trò đó.

“Dung Doãn Trinh, muộn rồi.” Giọng nói Loan Hoan cao hơn.

“Cái gì muộn?” Anh vẫn như cũ kéo dài giọng nói.

Loan Hoan hơi hơi giãy dụa cố gắng tránh đi sự đụng chạm vừa xấu hổ lại có vẻ mờ ám này, thế nhưng Dung Doãn Trinh không cho cô được như ý, bộ ngực cao ngất cũng không thể tránh khỏi va chạm với lồng ngực anh.

Loan Hoan ngẩng đầu nhìn, còn Dung Doãn Trinh cũng đang ở cúi đầu quan sát cô, có lẽ, anh đang khinh thường cô sao? Phải chăng vì cô theo từ Los Angeles đến New York, còn tốn công tốn sức đi trang điểm, ăn mặc, vắt óc bày mưu tìm kế để được xuất hiện trước mặt anh. Ừ, đúng rồi, trước đây anh còn cắn cô, cái vết thương kia mỗi khi nhìn vào trong gương cô đều cảm thấy trong lòng chộn rộn cực kỳ, cô muốn ăn miếng trả miếng.

Hít vào một hơi thật sâu, Loan Hoan kiễng mũi chân, vòng tay ôm lấy anh, môi tìm được môi, hung hăng đè lên trên, lần này, đến phiên anh, Dung Doãn Trinh, lưu manh!

Đương nhiên, trước tiên…

Hung hăng áp môi lên trên, không ngừng đoạt lấy. Chung quy khi đột nhiên bị hôn vài giây đầu người đàn ông có vẻ trở tay không kịp, đầu lưỡi Loan Hoan liếm mút môi anh, sau lại, dễ dàng tách môi ra, tiếp đó là răng nanh, lại sau là đầu lưỡi, không chút nào dè dặt nào quấn lấy nhau.


Ngay lập tức, kẻ bị động đột nhiên đảo khách thành chủ nắm giữ chủ động bám sát đầu lưỡi cô không ngừng ngậm lấy.

Trong hơi thở của anh còn phảng phất hương rượu nho thơm ngát, khiến cô choáng váng, khiến cô mê say, chính vì vậy cô tận lực đem thân thể bán sát vào anh, lưu luyến anh.

Môi anh cùng môi cô dây dưa, bàn tay theo sau thắt lưng một đường đi xuống chỗ xẻ bên sườn xám đi vào, chơi đùa ở lớp vải ren vài cái, sau đó, anh nhấc một bên chân cô lên đem bắp đùi cuốn lấy thắt lưng của anh.

Mũi chân Loan Hoan bị anh kéo lên khỏi mặt đất, chắc hẳn trong một khoảnh khắc nào đó đầu óc còn tỉnh táo Loan Hoan mới nhớ tới không nên làm như vậy, vì thế, cô hung hăng dùng răng nanh cắn mạnh.

Có lẽ cơn đau bất chợt ập đến làm anh kinh ngạc, anh buông môi cô ra. Loan Hoan liền nếm được vị máu tươi trong miệng, tốt lắm, cô thật sự đã cắn nát môi của Dung Doãn Trinh.

Loan Hoan nghĩ ngài Dung chắc chắn rất tức giận? Cô còn định làm cho anh càng thêm tức, vì vậy lấy tay hung hăng chà lau cánh môi, lạnh lùng phun ra một chữ: Bẩn!

Đúng vậy, son môi người đẹp Latinh kia quả thật rực rỡ, nhất định đã hôn qua một đống đàn ông rồi, Dung Doãn Trinh lại còn đi hôn lên đó, người khác không sao cả, nhưng Dung Doãn Trinh lại có sao.

Ở trong ánh sáng mập mờ Loan Hoan chờ đợi Dung Doãn Trinh phản ứng.

Nhưng cô thật không ngờ tới là anh lại nở nụ cười, hỏi: “Em đang ghen sao?”

Loan Hoan gắt gao mân miệng, cô hiện tại đặc biệt mất hứng.

Tiếng cười nhợt nhạt vang lên, Dung Doãn Trinh đem bàn tay áp vào sau ót cô, nhẹ nhàng áp mặt cô lên trên ngực, thanh âm rất thấp rất thấp.

“Anh rất ghét màu son của cô ta.”

Mặt dính sát vào một lồng ngực to lớn, nơi đó vững chãi tựa như bức tường có thể che mưa gió, bên tai vang lên tiếng tim đập thình thịch, thình thịch rất đều đặn, rất tốt đẹp, khiến cho cô có chút mơ hồ, trong đầu cực lực suy xét lời nói ban nãy: Anh rất ghét màu son môi của cô ta.

“Anh có ý gì?”

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài: “Thực ra, anh không thích màu son đó, cho nên mới không hôn.”

Không hôn? Loan Hoan trong lòng mừng thầm, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không vừa lòng: “Nếu cô ta chọn đúng màu son anh thích thì sao?”

“Cô ta vĩnh viễn không thể tìm được màu son nào anh thích nhất, còn em…” Anh dừng một chút, tiếng nói thấp đến mức cô cần dồn hết sức chú ý tập trung lắng nghe, sau đó… Cô nghe được thế này: “Còn em, chỉ tùy tiện dùng đại cái gì cũng đều khiến anh thích.”

Trong không gian yên tĩnh, tiếng nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa đó hình như là phát ra từ chính trong miệng anh, mà lại giống như không phải, rõ ràng chính là anh, cô cũng đã liên tục lừa gạt anh còn bỏ thuốc vào trong ly nước của anh hai lần như vậy phải phân rõ giới hạn rồi nhỉ, thế nào lại nói ra mấy lời vô lý như vậy, có lẽ…

Tay đặt ở bên hông cô, phải chăng do trong lòng ôm một cơ thể quá mức mềm mại, phải chăng cô vừa rồi quá trẻ con quá đáng yêu.

Đáng yêu có thể triệt tiêu tất cả những không tốt trước đó.

Cô theo từ Los Angeles tìm đến New York, gần đây thời tiết ở Mỹ cũng không ổn định, cô đã hấp tấp như vậy, còn nói muốn anh nghe giải thích.

Có lẽ… Chỉ là Lý Nhược Tư tình cảm đơn phương.

Giờ này phút này, trong lòng Dung Doãn Trinh tràn ngập chờ mong.

Mặt dán vào trong lòng anh, nghe tiếng anh ôn nhu hỏi:

“Em theo Los Angeles đến đây là để giải thích với anh sao?”

Loan Hoan gật đầu, cô chính là tới vì điều đó.

Đầu cô sau đó vô thức hạ xuống hàng cúc thứ ba áo sơmi, cởi đi nút áo, tiếng nói mang theo sự ủy khuất: “Em gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng đều bị từ chối.”

“Nếu vậy, em gọi cho anh cũng là để giải thích sao?” Giọng của anh càng thêm ôn nhu, khiến Loan Hoan tan ra.

Cô tiếp tục gật đầu, ngón tay buông chiếc nút kia ra, mân mê khuôn ngực anh.

“Tiểu Hoan gọi điện thoại cho anh là muốn nói, những gì Lý Nhược Tư nói đều không phải sự thật?” Anh có chút cổ vũ.

“Ừm!” Loan Hoan càng thêm ủy khuất: “Em không hề để cho Lý Nhược Tư nhìn em, cũng không biết anh ta nhìn em…, cơ thể của em.”


Cũng chính là nhìn? Đáp án tạm được, Dung Doãn Trinh hung hăng ngăn chận lời nói tiếp theo, không phải lỗi của cô, người sai là Lý Nhược Tư, Lý Nhược Tư đáng chết!

Cô ghé vào trong lòng anh nói: “Doãn Trinh, quan hệ của em vơi Lý Nhược Tư cũng không phải như anh ta nói, ít nhất, bọn em không hề giống như những người yêu nhau, cùng đi xem phim, cùng đi ăn cơm.”

Ừ, tốt hơn một chút, không, không phải chỉ là hơn một chút thôi đâu.

“Cho nên, đều là Lý Nhược Tư nói dối?” Dung Doãn Trinh hỏi.

Cô không cho phép Lý Nhược Tư nhìn thấy cơ thể mình thì tất nhiên cũng sẽ không để cho hắn chạm vào, ừ, cái này có thể loại bỏ tội danh cô vì nghe lời Lý Nhược Tư mà đi đến Brazil còn bỏ thuốc trong nước của anh.

“Anh ta cũng không phải nói dối toàn bộ.”

Giờ này khắc này, Loan Hoan không dám có chút dối trá nào với Dung Doãn Trinh.

“Em nói không có nói dối nghĩa là…?” Lời nói vừa rồi còn nhẹ nhàng nay đã trở nên cứng ngắc.

“Lý Nhược Tư có hôn em.” Loan Hoan dè dặt.

Dung Doãn Trinh nhắm hai mắt lại, hít vào thật sâu, cái này không có gì, ở thời đại này, đây là chuyện bình thường, chuyện nam nữ tình cảm thì hôn nhau không có cái gì lớn lao cả.

Ừ, đúng vậy.

“Còn có gì nữa?”

Loan Hoan đem mặt dán sát vào trên người Dung Doãn Trinh: “Anh ta còn từng sờ qua ngực em, nhưng chỉ có một lần, chỉ một lần duy nhất thôi…”

Dung Doãn Trinh tiếp tục hít vào, ừ, cái này không có gì, ở thời đại này, đây cũng là chuyện bình thường, nam nữ khi đã yêu nhau rồi thì hôn môi, rồi đụng chạm một chút cũng không có cái gì to tát lắm!

“Lúc đó em không cự tuyệt, em… ” Tiếng của Loan Hoan càng ngày càng thấp: “Em không cự tuyệt!”

Cho dù có thấp thế nào cũng không thể thấp hơn được nữa, anh nghe rất rành mạch, rõ ràng, không có cự tuyệt, đúng vậy, cô nói không cự tuyệt, đáng chết, cô gái này thế mà lại không hề cự tuyệt, cái cô gái này…

Bộ ngực đó có bao nhiêu đầy đặn, bao nhiêu mềm mại anh làm sao có thể không biết, nắm ở trong tay còn có thể tùy ý… Đó là một loại nghiện, làm cho người ta mê muội.

Cho nên, có khả năng Lý Nhược Tư không chỉ một lần!

Loan Hoan nói vừa xong đã bị một lực lớn kéo ra, âm thanh lãnh đạm, lạnh nhạt: “Nói xong chưa!”

“Doãn Trinh?” Loan Hoan có chút bối rối, rõ ràng vừa rồi còn ôm ấp thân mật, rõ ràng anh còn nói rất nhẹ nhàng, còn với tay vào trong xường xám thật nhiệt tình mà sờ tới sờ lui.

“Nếu đã nói xong, em có thể đi được rồi.”

Anh nói xong liền xoay người đi, theo bản năng Loan Hoan giữ chặt lấy quần áo của anh, cổ họng khô ráp, có phần nôn nóng muốn giải thích, muốn cho anh được minh bạch: “Doãn Trinh, trong gia đình đó, trừ ba ra thì Lý Nhược Tư là người thứ hai đối tốt với em, nhưng ba bận quá. Doãn Trinh, khi vừa mới đến đó, em thật sự cô độc không có bạn bè. Tiểu Vân tuy rằng cũng đối xử với em rất tốt, nhưng cô ấy có rất nhiều bạn, nhiều lúc, em tuy là sắm vai chị gái nhưng cảm thấy rất mệt mỏi. Trong gia đình ấy, em không hề giống như mọi người nghĩ, mỗi lúc cảm thấy mệt mỏi, Lý Nhược Tư luôn nghĩ cách làm cho em vui vẻ, có đôi khi em rất cảm kích anh ấy, lâu ngày…”

“Câm miệng!”Tiếng anh cao vút hẳn lên, đưa lưng về phía cô, lạnh giọng: “Tôi không muốn lãng phí thời gian đi nghe cô kể chuyện tình cảm với Lý Nhược Tư, nếu hắn ta không buông tay cô vĩnh viễn sẽ không kết hôn cùng tôi, Loan Hoan, tôi đoán đúng không?”

Loan Hoan không biết nói gì hơn, chính xác là như thế, thời điểm ở Córdoba đó, nếu Lý Nhược Tư có lập trường hơn, cô sẽ ở bên anh cả một đời.

Dung Doãn Trinh cười châm chọc: “Khi ấy, cô đối với tôi có bao nhiêu quyết tuyệt, đổi số điện thoại di động, uy hiếp tôi muốn chuyển nhà, nhưng cô liền chỉ vì một câu nói của Lý Nhược Tư đã đi tới Brazil.”

Loan Hoan lắc đầu: “Không phải, không phải, Doãn Trinh, đó là bởi vì ba, sức khỏe ông không tốt, ông ấy…”

“Nhưng đó cũng là ba của Lý Nhược Tư!”

Loan Hoan khép miệng lại, hiện tại cô cảm thấy mình nói cái gì cũng sai.

Giây tiếp theo, người đẹp Latin xuất hiện đúng ở cửa ra vào, dùng giọng nói phong tình vạn chủng, kêu lên một tiếng ngài Dung còn êm tai hơn cả hát ru: “Có cần mượn em để giải vây hay không?”

Có lẽ, trong lòng cô vẫn còn thân phận là người vợ nên mới làm càn.

Lúc Loan Hoan ngẩn ngơ, Dung Doãn Trinh hất tay cô ra, đi về phía cô gái kia, Loan Hoan mở miệng: “Dung Doãn Trinh, quay lại đây.”


Dung Doãn Trinh cứ thẳng hướng mà đi, giống như không hề nghe thấy lời nói của cô, bàn tay anh hướng về phía vị kia, còn cô ta cũng khoác lên cánh tay anh.

“Dung Doãn Trinh, anh không phải nói chán ghét màu son môi đó sao?” Khi Loan Hoan nói ra câu đó chính là đã bị biểu cảm khiêu khích của cô ta chọc tức.

Lần này, Dung Doãn Trinh đã dừng bước chân, anh không quay đầu nói: “Có thích hay không, quyền quyết định là ở tôi.”

Người đẹp Latin như chim nhỏ nép vào người Dung Doãn Trinh, tay cô ta ở sau lưng chậm rãi dựng ngón giữa lên.

Loan Hoan ghét nhất là người khác giơ ngón giữa lên với cô, một khắc kia, cô phảng phất nhớ về thời gian còn ở phố Queen, tính khí táo bạo lại rất thô lỗ.

“Dung Doãn Trinh, nếu anh đi cùng cô ta em sẽ để luật sư tìm đến phòng làm việc của anh.” Một khi cảm xúc bị khơi mào sẽ làm cô nói năng không có suy nghĩ.

“Cô muốn cho luật sư đến để đàm phán điều kiện ly hôn ư?”

Loan Hoan muốn nói không phải, đó là nói dỗi, chỉ là vừa uy hiếp vừa giận dỗi, mục đích là không muốn anh đi cùng cô ta.

Loan Hoan há mồm, nhưng lời nói kế tiếp của Dung Doãn Trinh làm cho cô miễn cưỡng nuốt xuống mấy lời chuẩn bị nói ra.

Anh bất cần lên tiếng: “Tự nhiên, muốn làm gì cũng được.”

Nói xong còn kéo khuỷu tay cô ta rời đi.

Lấy lại tinh thần, Loan Hoan liền đuổi theo, xuyên qua bình phong ngoài ghế lô, Loan Hoan nghe được tiếng ‘bộp’ vang lên, Dung Doãn Trinh đánh Tiểu Tông.

Bàn tay khựng lại, Loan Hoan nghe được tiếng Dung Doãn Trinh cay nghiệt.

“Lần sau, nếu còn tự tiện đưa người không nên xuất hiện hay nói cái gì thì thứ chào đón cậu chính là súng.”

Người không nên xuất hiện? Đang nói cô sao? Hẳn là vậy đi, không, chính là như vậy! Loan Hoan hơi nhếch miệng, cô đến đây hình như đã biến thành một chuyện cười.

Loan Hoan đi ra, sắc trời bên ngoài đang ở dần dần trở nên tối đen. lúc tới là Tiểu Tông cho lái xe trực tiếp đưa cô đến, bây giờ không có taxi, Loan Hoan chỉ có thể đi bộ, vừa đi vừa nghĩ, ắt hẳn Dung Doãn Trinh đã không để ý đến cô nữa, anh nói tự nhiên muốn làm gì cũng được.

Đã như vậy, cô cũng không thèm để ý đến anh.

Loan Hoan vừa định vẫy một chiếc xe, nhưng không ai để ý đến cô, trước kia cô có nghe nói ở đây có một số lưu manh, thật đúng là…

Rốt cục, có một chiếc ngừng lại, lái xe là bác gái thật hiền lành, Loan Hoan hỏi thăm có thể chở cô một đoạn đường không, cô muốn đến sân bay về Los Angeles.

“Đương nhiên có thể.” Bác gái nhìn cô cười, nụ cười ấy khiến Loan Hoan xúc động rơi nước mắt.

Lên xe, cô nhắm mắt lại, cảm thấy hiện tại rất mệt, mà bác gái lái xe cũng ngẫu hứng nói với cô mấy câu nhưng cô không trả lời.

Khi xe đi được một đoạn khá xa, xe cộ lưu thông cũng nhiều lên, Loan Hoan cảm ơn ra hiệu có thể cho cô xuống ở đây.

Lời vừa mới nói xong, dường như có có thứ gì cưng cứng đặt trên huyệt thái dương. Từ một bên sườn mặt, Loan Hoan thấy được cái tay kia, nó đang nắm một khẩu súng mà họng súng dĩ nhiên đặt trên huyệt thái dương của cô.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.