Hắn hành động quá đột ngột, đầu óc Mạnh Trần trống rỗng, nét kinh ngạc hiện rõ trong đôi mắt.
Trong lúc y thất thần, hắn thuận thế đè y xuống giường, tiếng động khi vật nặng lún xuống đệm đánh thức Mạnh Trần, y lập tức đẩy hắn ra, nhưng bị Ma tôn bắt lấy đôi tay giam trước ngực. Tiếng vải vóc ma sát như mang theo sức nóng thiêu đốt bầu không khí.
Mạnh Trần tránh không được, chỉ có thể bị động đón nhận nụ hôn. Cái hôn uất hận mà nồng cháy, vui sướng nhưng đau khổ, điên cuồng mà vẫn tiếc thương. Đủ mọi cảm xúc mâu thuẫn được truyền đạt qua nụ hôn nóng bỏng, khiến Mạnh Trần rối trí, một thứ cảm xúc tê dại chạy dọc xương sống làm y mông muội.
Hôn không biết bao lâu, y mới lấy lại sức rút tay về, đẩy người đang đè mình ra.
Môi y đỏ thắm, mắt ướt át, ngực phập phồng kịch liệt, không biết vì khó thở hay vì tức giận, gương mặt lúc nào cũng nhợt nhạt nay đỏ bừng. Ma tôn nhìn dáng vẻ ấy, ánh mắt tối đi, trái cổ nhúc nhích, tiếp tục cúi xuống.
Một con dao hiện ra trong tay Mạnh Trần, mũi dao hướng vào trái tim mình.
“Ta không giết được ngươi.” Nét mặt Mạnh Trần bình tĩnh đến đáng sợ, “Nhưng vẫn thừa sức tự sát.”
Bầu máu nóng của Ma tôn tức khắc đóng băng.
Dù chết cũng không muốn cho hắn chạm vào sao?
“Được… được.” Cõi lòng hắn tan nát, đau đến chết lặng, hắn gật đầu bước xuống giường.
“Ngươi đi đi.” Ma tôn đưa lưng về phía Mạnh Trần, dường như không muốn nhìn mặt y nữa, “Nguyện vọng cuối cùng của Tiết Lãng khi còn sống là nhờ ta bảo vệ ngươi, cho nên ta sẽ không giết ngươi, nhưng cũng không muốn thấy ngươi nữa, đi đi.”
Ngữ điệu của hắn khoan thai, nhưng lại cố ý gằn mạnh ba chữ “khi còn sống”. Quả nhiên, sắc mặt Mạnh Trần tái đi, môi run run, cuối cùng vẫn không nói gì mà lẳng lặng mở cửa điện bỏ đi.
Sau khi Mạnh Trần khuất bóng, Ma tôn mới khom lưng thở hổn hển, chịu đựng cơn đau từ tận đáy tim. Khóe mắt chợt trông thấy một vật, hắn cầm lấy chiếc lọ đựng ngôi sao băng, gầm lên một tiếng rồi ném vỡ tan tành.
—o0o—
Điện Tu La lại phải trải qua những tháng ngày gian nan.
Không, hiện giờ còn khó sống hơn lúc trước nữa.
Ban đầu Ma tôn chỉ tự nhốt mình trong phòng, mọi người không đoán được hắn nghĩ gì nên mới thấp thỏm lo âu. Bây giờ hắn không chỉ tự giam mình mà còn gắt gỏng đập vỡ tất cả đồ đạc, phá hủy toàn bộ bảo bối hắn từng vơ vét để tặng Mạnh Trần. Thậm chí, có lần còn đỏ mắt xông ra vườn hoa, giơ tay rồi hạ xuống vô số lần, rốt cuộc vẫn không đành lòng phá nốt vườn hoa Nguyệt Sương đung đưa trong gió.
Mọi người lo sợ Ma tôn sẽ phá hết điện Tu La, bèn khóc lóc đi mời ma quân Thanh Hạo đến giúp.
Phản ứng đầu tiên của Thanh Hạo là giả chết không đi, dù gì thì Mạnh Trần cũng do gã đưa đến, bây giờ người ta đi mất rồi, tôn thượng gặp gã mà không xé làm tám miếng mới lạ. Nhưng nghĩ lại, Ma tôn mà bị dồn nén phát điên, có khi tiện tay san bằng cả Ma Vực thì chết dở, thế là gã vội vàng chạy đến ma cung.
Mới mấy ngày không gặp mà hình tượng khí phách của Ma tôn đã hoàn toàn sụp đổ. Hắn lúc này đầu bù tóc rối, râu mọc lởm chởm, mắt đỏ long sòng sọc, chẳng khác gì kẻ điên.
Thanh Hạo kinh hồn bạt vía, Ma tôn nhìn gã một cái rồi hỏi, “Có rượu không?”
Thanh Hạo gọi tôi tớ dâng lên mấy vò rượu lớn, mở một vò đưa cho Ma tôn, gã cũng sảng khoái nâng một vò, “Tôn thượng, hôm nay chúng ta không say không về!”
Gã vốn định uống trước cho phải phép, ai ngờ thấy Ma tôn ngửa đầu nốc ừng ực hết nửa vò. Đây là rượu quý cực mạnh Liệt Thiên Niên, hắn uống nửa vò, mắt càng đỏ hơn, quệt miệng nói, “Ngươi nói xem, Mạnh Trần đúng là thứ không biết điều đúng không?”
Thanh Hạo hùa theo, “Chính xác! Tên này có mắt như mù, tôn thượng tốt với y biết bao nhiêu, vậy y lại to gan phản bội ngài. Quả là hạng vong ơn bội nghĩa, ta lập tức sai người bắt y về lột da xẻo thịt…”
Gã còn chưa nói hết, Ma tôn đã bốc sát khí ngùn ngụt, “Ngươi dám!”
Thanh Hạo, “…”
Ủa, chứ ai mắng mỏ người ta trước?!
Ma tôn nhấc vò rượu tu sạch nửa còn lại rồi thở ra một hơi, “Ta… tâm trí ta toàn là hình bóng của y. Y không thích ta cũng được, nhưng y còn muốn giết ta! Ở bên ta bao nhiêu lâu, nhận hoa của ta, nhận sao băng của ta, vậy mà lòng vẫn luôn tơ tưởng thằng khác, còn vì thế mà muốn giết ta!”
Hắn ném vỡ vò rượu rỗng, vơ lấy vò khác mà nốc, Thanh Hạo trố mắt nhìn hắn tu hết nửa vò nữa.
“Y… y quá đáng lắm.” Thanh Hạo thật sự không biết an ủi tôn thượng bị cắm sừng như thế nào, đành phải ấp úng rằng, “Nhưng mà ta thấy Mạnh Trần cũng đâu có gì quá nổi trội, chỉ được cái mặt đẹp, khí chất thần tiên… kiểu người này nhiều như rơm rạ, ngài muốn bao nhiêu thì ta tìm…”
“Không!” Ma tôn lại giận dữ ngắt lời gã, “Ta chỉ muốn y thôi!”
Thanh Hạo bó tay, gã cũng nhận ra tôn thượng nhà mình thật lòng thích Mạnh Trần, dù bị phản bội cũng không thể buông tay, bèn bảo, “Thật ra làm như này cũng không tồi, ngài bắt y về phế bỏ tu vi nhốt trong phòng, nếu y dám phản kháng thì xóa ký ức, vậy là trong lòng y chỉ còn một mình ngài.”
Ma tôn im lặng hồi lâu, nâng vò rượu uống một hớp lớn.
Sau khi đọc xong bức mật thư không biết do ai gửi kia, hắn đã điều tra thân thế của Mạnh Trần, cũng biết y đã trải qua những gì ở Thái Huyền Tông.
Dù hắn hận Mạnh Trần lừa dối hắn, tổn thương hắn, hắn cũng sẽ không bao giờ đối xử với Mạnh Trần như vậy.
Không chỉ vì không nỡ mà còn vì khinh thường.
Hắn sẽ không dùng thủ đoạn đê tiện dơ bẩn, để rồi trở thành kẻ mà đến bản thân cũng căm ghét.
Cũng vì biết hết tất cả nên hắn mới hiểu vì sao trong lòng Mạnh Trần, Tiết Lãng quan trọng đến như vậy.
“Ta biết hắn tốt với ngươi…” Hắn uống quá nhiều rượu mạnh nên ý thức bắt đầu mơ hồ, “Vậy chẳng lẽ ta không tốt hay sao?”
“Ta thích ngươi vậy mà…” Vò rượu lăn xuống đất, hắn nằm nhoài ra bàn, lẩm bẩm, “Trong tim chỉ có mỗi mình ngươi…”
—o0o—
“Tôn thượng…”
“Tôn thượng tỉnh dậy đi, ma quân Phù Thương có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!”
Ma tôn đau đầu muốn chết, cố gắng mở mắt ra thì thấy mình đang ngủ trên giường, trời đã sáng rỡ.
Hôm qua uống say túy lúy, hắn đã ngủ suốt một ngày.
Hắn lắc đầu ngồi dậy, miễn cưỡng tỉnh táo đôi chút, “Cho vào.”
Tôi tớ ra ngoài truyền lời, không lâu sau, Phù Thương vào điện hành lễ với hắn, “Ta biết không nên quấy rầy tôn thượng nghỉ ngơi, nhưng bên Vạn Ma Quật có biến, dường như đã xảy ra chuyện gì đó khó lường, ta không dám tự tiện xử lý nên đến bẩm báo với tôn thượng.”
Đầu óc Ma tôn rối một nùi, phản ứng chậm chạp, “Vạn Ma Quật?”
“Đúng vậy.” Phù Thương nói, “Nơi đó phong ấn ác ma tàn bạo, làm trái với quy tắc của Ma Vực. Giờ bọn chúng rục rịch trỗi dậy, ta ngờ là chúng rắp tâm làm phản.”
Ma tôn nhíu mày, bỗng nhớ ra điều gì…
Vạn Ma Quật… đó chẳng phải là nơi mà Hoàn Hồn Thảo sinh trưởng hay sao?!
Hắn tỉnh hồn, mặt mày biến sắc, không nói không rằng biến mất ngay tức khắc.
—o0o—
Vạn Ma Quật.
Vùng đất hoang vu đất đai cằn cỗi, không một ngọn cỏ, quanh năm không thấy ánh mặt trời, vì bầu trời đã bị ma khí và yêu khí dày đặc che khuất.
Trong không trung vang vọng tiếng gió rét rít gào cùng tiếng cười ghê rợn của lũ yêu ma. Bọn chúng múa may quay cuồng, mặc sức lộng hành, vô số ánh mắt tham lam lấp ló trong màn sương đen, nhìn chòng chọc vị khách ngoại lai dám xông vào cấm địa.
Mạnh Trần vung kiếm, chém đôi một con yêu quái vừa phóng đến.
Y vung kiếm không biết bao nhiêu lần, chiêu thức vừa rồi là hoàn toàn ra tay theo bản năng. Toàn thân y ướt sũng máu, có máu của mình, có máu của yêu ma.
Cánh tay đau nhức gần như không nhấc lên nổi, linh lực cũng sắp cạn kiệt.
Nhưng y không thể lùi bước.
Y còn chưa tìm được thứ mình muốn.
Mạnh Trần lau máu đen dính trên mặt, bước từng bước kiên định vào sâu trong màn sương đen.
Tiếng cười văng vẳng dần dần lắng xuống, cuối cùng biến thành im phăng phắc.
Lũ yêu ma không hiểu, tên nhân loại này rõ ràng đã sức cùng lực kiệt, đáng lẽ phải trở thành bữa ăn cho bọn chúng từ lâu rồi. Rõ ràng chỉ là một tên Hóa Thần nhãi nhép, vậy mà không biết lại lấy sức mạnh từ đâu để gắng gượng tiếp tục chém giết.
Bọn chúng phẫn nộ, nhe răng nanh nhọn hoắt, gầm thét xé tan màn sương, vồ đến Mạnh Trần từ bốn phương tám hướng.
—o0o—
Ma tôn xông vào Vạn Ma Quật, hắn không có thời gian quét sạch yêu ma mà trực tiếp phóng thích uy áp của cảnh Độ Kiếp, vừa đi sâu vào trong vừa gọi, “Mạnh Trần!”
“Mạnh Trần, ngươi ở đâu, trả lời ta!”
Đại ma đầu Độ Kiếp giáng lâm, dọa cho lũ yêu ma quỷ quái sợ hồn bay phách lạc, bỏ chạy tán loạn. Hắn vươn tay bắt một con ma từ trong hư vô, bóp cổ nó mà hỏi, “Có thấy một thanh niên mặc y phục trắng không?”
Con ma nhìn đại ma đầu đằng đằng sát khí, mắt đỏ như máu, còn hung dữ hơn mình gấp bội, nó sợ suýt phát khóc, “Thấy… thấy! Y đang đi sâu vào trong!”
Nó run rẩy chỉ một hướng, Ma tôn ném nó đi, lắc mình phóng đến phía nó chỉ.
Nhìn ma quỷ bay rợp trời, tim hắn sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mạnh Trần vào đây bao lâu rồi?
Từ xưa tiên ma không đội trời chung, y đơn độc xông vào Vạn Ma Quật, khiến bao nhiêu ma quỷ thèm thuồng. Y… có còn sống không?
Trái tim đau như bị bóp nghẹt, hít thở cũng khó nhọc, mắt hắn đỏ quạch, lùng sục khắp nơi, cuối cùng trông thấy một người ngã gục trong góc tối.
Toàn thân người kia đẫm máu, trên lưng có hai con ma đang hưng phấn cắn xé thịt nơi bả vai.
Ma tôn giận dữ gầm lên, tung chưởng đánh hai con ma tan thành tro bụi rồi chạy đến, run rẩy đỡ Mạnh Trần lên ôm vào lòng.
Còn sống.
Sờ thấy tim y còn đập, vành mắt hắn nóng lên, thở hắt ra, rồi chợt thấy thứ mà y nắm chặt trong tay phải…
Là một gốc Hoàn Hồn Thảo màu xám bạc.
—o0o—
Điện Tu La lần nữa náo loạn, các đại phu mát tay nhất Ma Vực liên tục ra vào, sợ nơm nớp trổ hết vốn liếng chữa trị cho người được Ma tôn mang về từ Vạn Ma Quật.
Y bị thương rất nặng, linh mạch bị tổn hại, toàn thân phủ đầy vết thương có lớn có nhỏ, phần vai bị dứt mất cả mảng thịt, còn sống đến bây giờ đúng là phép màu.
May mà thân thể của tu sĩ Hóa Thần mạnh mẽ, còn được cho dùng các loại thuốc tốt nhất trên đời nên thương tích nhanh chóng chuyển biến tốt.
“Chỉ dùng nhiêu đây thuốc thôi à?”
Ma tôn kè kè trông nom Mạnh Trần, dù không quen săn sóc nhưng vẫn cố gắng học cách mớm thuốc, đút nước cho y.
Đại phu gật đầu nói, “Mạnh công tử đang suy nhược, uống quá nhiều thuốc sẽ gây phản tác dụng. Hiện giờ thương tích của y đang bắt đầu lành lặn, tiếp tục chăm sóc kỹ lưỡng chừng nửa tháng là khỏi hẳn.”
Ma tôn gật đầu cho lui, hắn đặt chén thuốc xuống rồi quay đầu ngắm nhìn người đang mê man.
Mạnh Trần chưa tỉnh lại, vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt và môi trắng bệch, vai quấn băng gạc dày cộm, dù đã dùng thuốc cầm máu thượng hạng mà máu vẫn rỉ liên tục, thấm đỏ băng gạc.
Ma tôn nhẹ nhàng nắm tay Mạnh Trần.
“Ta sai rồi, ta không nên đuổi ngươi đi.” Hắn dùng lòng bàn tay nóng rẫy ủ ấm cho đôi tay lạnh lẽo của y, “Về sau ta sẽ không bao giờ đuổi ngươi nữa.”
“Ngươi không thích ta cũng không sao hết.” Mắt hắn nóng lên, cẩn thận nâng tay y lên, cúi xuống hôn thật khẽ, “Chỉ cần ngươi khỏe lại.”
Chỉ cần ngươi khỏe lại.
—o0o—
Ba ngày sau, Mạnh Trần tỉnh lại.
Ánh mắt y rời rạc mông lung, nhất thời không biết mình đang ở đâu. Ma tôn mừng quýnh, lập tức nhích đến hỏi y có muốn uống nước không, có chỗ nào khó chịu không?
Mạnh Trần nhắm mắt, sau đó nhớ ra một chuyện, “Cỏ của ta đâu?”
Lời chưa kịp nói của Ma tôn nghẹn lại ngay cổ.
“Hoàn Hồn Thảo của ta đâu?” Mạnh Trần bất chấp cơn đau đầu choáng váng, gắng gượng chống tay ngồi dậy nhìn chằm chằm Ma tôn, run giọng hỏi, “Ngươi lấy rồi sao?”
Ma tôn hít sâu một hơi, hỏi gằn từng chữ, “Vì nó mà ngươi suýt mất mạng, ngươi biết không?!”
“Ngươi muốn dùng mạng mình đổi lấy mạng Tiết Lãng sao?!”
“Không liên quan đến ngươi!” Mạnh Trần phản ứng gay gắt, y hít thở nặng nhọc, nhìn đăm đăm người trước mắt, “Ngươi có giữ Hoàn Hồn Thảo không?”
Dưới ánh nhìn của Mạnh Trần, Ma tôn giơ tay, một gốc cây xám bạc hiện ra. Y vươn tay ra định giật lấy nhưng hắn nắm tay lại né tránh.
Vành mắt Mạnh Trần đỏ ửng, “Trả cho ta!”
“Trả cho ngươi?” Ma tôn nghiến răng, “Chẳng phải ngươi lấy Hoàn Hồn Thảo để cho ta dùng sao?”
Nói rồi, Ma tôn nuốt chửng Hoàn Hồn Thảo trong ánh mắt ngỡ ngàng của Mạnh Trần.
Thật ra hắn đã sớm biết Hoàn Hồn Thảo không thể nào hồi sinh Tiết Lãng. Đúng là Hoàn Hồn Thảo có thể triệu hồi hồn phách, nhưng Hồi Thiên Lục ghi chép thiếu mất một chi tiết, đó là nếu hồn phách đoạt xác mạnh hơn hồn phách của nguyên chủ thì nguyên chủ không thể lấy lại thân xác.
Tiết Lãng lúc chết chỉ là tu sĩ Kim Đan, làm sao đủ sức giành lại thân xác từ tay đại ma đầu cảnh Độ Kiếp.
Hắn ăn sống Hoàn Hồn Thảo ngay trước mặt Mạnh Trần, giận điên cả người, giận Mạnh Trần không biết quý trọng bản thân, bất chấp sinh tử cứu mạng Tiết Lãng. Hơn nữa, hắn thật sự không khống chế được lòng đố kỵ và suy nghĩ tà ác.
Ngươi muốn cứu sống Tiết Lãng dù phải đánh đổi bằng tính mạng của mình sao?
Đáng tiếc, Tiết Lãng đã chết thật rồi.
Ngay cả Hoàn Hồn Thảo cũng không thể nào cứu Tiết Lãng.
Từ khi Ma tôn nuốt Hoàn Hồn Thảo, Mạnh Trần nín thở chờ đợi, đôi tay siết đến mức nổi gân xanh, khớp xương gồ lên trắng bệch.
Nhưng chờ mãi chờ mãi, chờ hết một nén nhang mà chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Thấy rõ hiện thực rồi chứ?” Đôi mắt Ma tôn lóe sáng, tàn nhẫn nói, “Tiết Lãng đã chết, không bao giờ trở về nữa.”
Mãi mãi không trở về.
Mạnh Trần ngơ ngẩn nhìn hắn, nắm tay siết chặt dần buông lỏng, nước mắt lăn dài trên má.
Nét mặt y hoang mang ngơ ngác, nước mắt tuôn trào như đê vỡ.
Không bao giờ trở về nữa.
Y run run hé môi, cổ họng bật ra tiếng thét khàn đặc, mười ngón tay bợt bạt bấu vào da đầu, đớn đau khóc thành tiếng.
Khóc xong trận đó, Mạnh Trần sốt cao, chìm vào hôn mê.
Toàn bộ đại phu lại bị triệu tập khẩn cấp, nhưng lần này cả đám xem bệnh xong rồi im thin thít.
“Tình huống của Mạnh công tử… rất nguy hiểm.”
Ma tôn bị tra tấn sắp phát điên, cáu kỉnh quát, “Nguy hiểm là sao? Trước đó ngươi nói y sắp khỏe rồi mà?!”
“Lúc trước… đúng là sắp khỏe rồi.” Đại phu toát mồ hôi lạnh, cúi mặt không dám nhìn hắn, “Nhưng bây giờ tình hình chuyển biến xấu, quan trọng nhất là… Mạnh công tử không muốn sống tiếp nữa.”
Ma tôn chấn động.
“Khi một người đã quyết tâm muốn chết thì có dùng bao nhiêu thuốc tiên cũng không thể nào cứu được.” Đại phu nói, “Bọn ta… thật sự hết cách rồi.”
Mạnh Trần sốt mãi không hạ, không nuốt được thuốc và nước, thậm chí truyền linh lực cho y cũng chẳng thấy phản ứng.
Lúc ở Vạn Ma Quật y đã là ngọn nến sắp tàn, sau đó niềm tin và hy vọng chống đỡ y bấy lâu hoàn toàn sụp đổ, y chẳng còn gì để lưu luyến nữa.
Điều duy nhất Ma tôn có thể làm lúc này là canh giữ bên Mạnh Trần bất kể ngày đêm, liên tục gọi tên y.
“Mạnh Trần… ngươi bướng bỉnh cứng đầu lắm mà.” Hắn nói, “Mới thử có một cách mà đã từ bỏ nhanh vậy sao?”
“Đã có Hồi Thiên Lục thì chắc chắn còn có Khởi Tử Lục, Phục Sinh Lục, ngươi tỉnh lại đi, chờ ngươi bình phục, ta đi tìm với ngươi.”
“Cho ngươi biết, hồn phách của Tiết Lãng không vào luân hồi, ngươi có đầu thai cũng không gặp được hắn đâu. Ngươi cam tâm chết đi như vậy sao?”
Hắn lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc Mạnh Trần cũng có phản ứng. Gương mặt y đỏ bừng vì sốt, môi khô nứt thều thào tên Tiết Lãng.
Ma tôn nhìn y đau đáu rồi nhắm mắt, niệm một đoạn chú thuật.
Trong nháy mắt, cơ thể hắn từ từ thu nhỏ bằng tốc độ mắt thường trông thấy, lát sau đã biến thành dáng vẻ thiếu niên mười bảy mười tám.
Chính là hình dáng của Tiết Lãng.
Hắn nằm xuống bên cạnh Mạnh Trần, cẩn thận vòng tay qua bả vai bị thương của y, ôm y vào lòng.
“Ta đây.” Hắn nói rất dịu dàng, “Ta là Tiết Lãng, ta ở đây.”