Sự xuất hiện của đại sư khiến cho sức nóng của buổi triển lãm đạt đến đỉnh điểm.
Phải biết rằng Viên đại sư không phải ai cũng mời tới được.
Lần này ông Hà phải dùng rất nhiều tiền mới mời được ông ấy đến.
Trừ việc nhờ ông giám định hai bức “Giang đình đàm cổ đồ” ra thì trong khu vực triển lãm còn một số đồ vật cần đại sư giám định.
“ Viên đại sư tới rồi, Vương Thành chúng ta mau đi xem thôi!” Hà Hiểu Nghiên không nhịn nổi sự tò mò cũng muốn xem thử xem đại sư giám định đồ cổ hàng đầu được giới đồ cổ thành phố Thanh Thủy như thế nào.
“ Đợi một lúc nữa hãy đi, bây giờ nhiều người lắm dễ bị xô đẩy.” Vương Thành thật sự không quá quan tâm lắm với việc đi gặp Viên Sùng, anh muốn gặp ông ta thì lúc nào mời đến là được.
Còn bây giờ đông người quá, Vương Thành sợ sẽ xô ngã Hà Hiểu Nghiên làm cô bị thương.
“ Vậy bọn mình ra bên ngoài đứng đi!” Hà Hiểu Nghiên kéo tay Vương Thành ra, chỉ sợ người đông quá sẽ bị lạc mất anh.
Đứng ở vòng ngoài thì Vương Thành phải hơi nhón chân mới nhìn thấy được Viên Sùng đang được mọi người vây quanh tiến vào, anh nhìn thấy Viên Sùng mặc một thân thanh sam dài, mái đầu hoa râm, ánh mắt sáng ngời.
“ Viên đại sư, ngài cuối cùng cũng tới rồi.” Hà Thịnh, Hà lão gia nhiệt tình chào đón ông, tay bắt mặt mừng tâm trạng cũng rất hưng phấn.
“ Lời mời của giáo sư Hà thì tôi sao dám không đến.
Huống hồ tôi còn nghe nói ông còn nhiều đồ cổ để tôi mở mang tầm mắt cơ mà!” Có lẽ lần này Viên Sùng đến cũng vì nhìn trúng món đồ cổ nào đó của ông Hà.
Lăn lộn cùng cái nghề này cả một đời rồi, đến lúc gần đất xa trời cũng chỉ muốn được sờ thêm được nhiều đồ cổ hơn là quá tốt rồi.”
“ Phải phải, đồ nhỏ thì có nhiều lắm, có điều trước tiên có hai bức danh họa của Đường Bá Hổ cần đại sư Viên Sùng đây tự tay giám định mới được.” ông Hà vừa nói vừa dẫn theo Viên Sùng vào trong.
Hai bên đang có rất nhiều người đang chen chúc để tiến vào.
“ Có tận hai bức tranh của Đường Bá Hổ?” Viên Sùng kinh ngạc, không ngờ lần này ông đi còn có thể gặp được đại tác phẩm, ông ngừng một lát rồi hỏi tiếp.
“ Không biết là bức tranh nào của Đường Bá Hổ vậy?”
“ Giang đình đàm cổ đồ.” Ông Hà trả lời.
“ Giang đình đàm cổ đồ??” Viên Sùng vô ý thức dừng chân, bức “ Giang đình đàm cổ đồ” này ông vừa được chứng kiến bản gốc ngay ở nhà Vương Thành, chẳng nhẽ có tên nào bán hàng giả cho ông Hà?
Vừa nghĩ đến đây, Viên Sùng bất chợt nhìn một vòng xung quanh, đúng lúc nhìn thấy Vương Thành đang đứng ngoài kiễng chân nhìn, ông hơi sững người, thì ra Vương công tử ở đây.
Vốn dĩ Viên Sùng còn định rẽ đám người đến chào hỏi nhưng Vương Thành lại vẫy tay bảo ông đừng qua đây, giả vờ không nhận ra anh.
Mà Viên Sùng cũng nhận ra được ý của Vương công tử muốn khiêm tốn nên ông tiếp tục đi theo ông Hà.
Có điều ông vẫn tò mò bức tranh giả được đặt lên so sánh với hàng gốc sẽ như thế nào đây.
“ Giáo sư Hà, chúng ta thẩm định bức “ Giang đình đàm cổ đồ” hay làm giám định các món đồ cổ khác tước?” Nếu không phải lần trước Viên Sùng đã được chứng kiến bản gốc của “ Giang đình đàm cổ đồ” ở chỗ Vương Thành thì ông cũng sẽ không biểu hiện ra bộ dạng bình tĩnh như bây giờ mà sẽ cực kỳ kích động muốn đi giám định “Giang đình đàm cổ đồ” chứ không để giáo sư Hà chọn.
Tôn Diệu vẫn luôn đứng bên cạnh nghe thấy câu này thì bắt đầu kích động muốn giáo sư Hà giám định ngay “Giang đình đàm cổ đồ”, nhưng giáo sư Hà lại không làm như mong muốn của hắn.
“ Giám định mấy thứ nho nhỏ trước đi, để “Giang đình đàm cổ đồ” lại đến cuối cùng đi, đồ tốt để cuối cùng mới thú vị.” giáo sư Hà cười nói.
“ Cũng được, vậy chúng ta đi giám định thứ khác đi.” Viên Sùng cũng không có gấp gáp.
Hai người vừa nói vừa đi tới một khu vực khác của buổi triển lãm, rất nhiều người yêu đồ cổ cũng đi theo, họ cũng muốn chứng kiến thức lực của nhà giám định đồ cổ hàng đầu thành phố Thanh Thủy.
Còn Vương Thành thì rất hờ hững, dù sao anh cũng không có nhiều hứng thú với đồ cổ.
“ Vương Thành, chúng ta đi dạo thêm đi, bên kia chúng ta còn chưa dạo xong kìa!” Ngược lại Hà Hiểu Nghiên có vẻ rất hào hứng, nhưng hứng thú của cô với đồ cổ không lớn, cô chỉ đơn giản muốn được đi cùng với Vương Thành bất kể là làm việc gì.
“ Ừ, vậy chúng ta sang bên đó xem có gì vui không đi!” Vương Thành gật đầu, về việc giám định “Giang đình đàm cổ đồ” anh cũng không gấp.
Bây giờ người sốt ruột nhất có lẽ là Tôn Diệu.
“ Vậy mà vẫn phải giám định những thứ khác, được thôi, cho cậu đắc ý thêm một lúc.” Tôn Diệu nhìn về phía bóng lưng Hà Hiểu Nghiên và Vương Thành tay trong tay thì âm thầm điên máu.
“ Viên đại sư, ngài mau xem giúp thanh kiếm này có từ thời đại nào?” ông Hà cầm lên một thanh kiếm thiết kế khá đơn giản nhưng chế tác rất tinh xảo, ông nghi ngờ đây là thanh kiếm của Trung Sơn Tĩnh vương bởi vì trên thân thanh kiếm có khắc chữ của Trung Sơn Tĩnh vương.
Đây cũng chính là thanh kiếm mà lúc này Hà Long xin nhưng ông Hà không cho.
“ Để tôi xem nào.” Viên đại sư cũng bắt đầu nảy sinh hứng thú.
Ông rút trong người ra một chiếc kính lúp giơ lên kiểm tra thật kĩ thân kiếm.
Mọi người cũng bất chợt giữ im lặng không dám phát ra tiếng ồn quấy rầy đến đại sư.
Quá trình giảm định của Viên Sùng cực kỳ chuyên nghiệp, đến kính lúp trên tay ông cũng có thể điều chỉnh số bội giác, cái này phải mời người đến thiết kế riêng giá cả cực kỳ đắt đỏ, người yêu đồ cổ thông thường không có tiền mua nổi.
Viên Sùng dùng kính lúp nghiên cứu kỹ càng khoảng nửa tiếng mới cất kính lúp lắc đầu hơi tiếc nuối.
“ Thanh kiếm này quả thực là đồ cổ, niên đại của nó cũng khoảng thời nhà Hán, đáng tiếc là nó là hàng giả chất lượng cao của thanh kiếm của Trung Sơn Tĩnh vương.
Có điều giá thị trường cũng khoảng 100 nghìn.” Viên Sùng đưa ra kết quả giám định cuối cùng, đồng thời ông còn giải thích kỹ càng những chỗ làm giả của thanh kiếm này cho mọi người nghe, tất cả mọi người lúc này dường như đều đã hiểu rõ.
“ Thì ra là như vậy, nghe Viên đại sư giải thích một lúc mà Hà lão tôi bỗng dưng tỉnh ngộ.” Giải đáp được nghi hoặc về thanh kiếm khiến tâm trạng ông Hà rất tốt, ông lại tiếp tục mời đại sư đến xem một món đồ khác.
Còn Tôn Diệu ở đằng sau càng ngày càng mất kiên nhẫn, mãi đến 1 tiếng sau hắn mới không đi theo nữa mà về hẳn chỗ hai bức tranh “Giang đình đàm cổ đồ” đợi.
Vương Thành và Hà Hiểu Nghiên đi dạo một vòng khu triển lãm cuối cùng cũng đến khu trung tâm nơi treo hai bức tranh, lúc này cũng có rất nhiều người đang ngắm đồ cổ cuối cùng đều bước tới bên hai bức tranh “Giang đình đàm cổ đồ” này.
Nhìn thấy hai bức tranh gần như giống nhau hoàn toàn thì âm thanh bàn tán lại nổi lên.
“ Đây là bức tranh “Giang đình đàm cổ đồ” sao? Hai bức này hoàn toàn giống nhau mà!”
“ Phải đấy, năng lực mô phòng của người làm giả bức tranh này cao quá, nhiều chi tiết nhỏ cũng có thể mô phỏng tương tự, chắc ở cái thành phố này cũng chỉ có mình Viên đại sư có khả năng phân biệt thật giả.
“ Thật sự mong chờ quá!”
……
Người đi đến khu trung tâm ngày một đông, cuối cùng người nhà họ Hà cũng tụ tập đông đủ ở đây.
“ Sao Viên đại sư còn chưa tới, đợi chờ mệt mỏi quá.” Hà Hân Hân đợi lâu có chút sốt ruột, cô cũng muốn xem hai bức tranh này cái nào thật cái nào giả.
Đương nhiên những người họ Hà khác chắc cũng đều nghĩ như vậy, có điều bọn họ về cơ bản đều cho rằng bức tranh mà Tôn Diệu mua với giá 38 triệu chắc chắn là đồ thật, còn bức tranh của tên nhà quê kia là đồ giả.
Lại một tiếng nữa trôi qua, mọi người có vẻ đã mất hết kiên nhẫn chờ đợi thì Viên đại sư Viên Sùng cùng với ông Hà cuối cùng cũng tới khu vực trung tâm.
Tôn Diệu lập tức vực dậy tinh thần, cuối cùng cũng tới rồi.
“ Viên đại sư, đây chính là hai bức “Gianh đình đàm cổ đồ” mà tôi đã nói với ông, hai bức này gần như hoàn toàn giống nhau, ông thử kiểm tra xem bức nào là thật.” ông Hà chỉ vào hai bức tranh đang treo nói.
“ Được, để tôi đi lên xem!” Vừa nói Viên đại sư lại rút chiếc kính lúp chuyên dụng của mình ra cùng với một chiếc bút có thể chiếu ra các chùm tia khác nhau, đây đúng là dụng cụ giám định chuyên nghiệp mà người thường có nhìn cũng không hiểu.
Sau khi lấy ra dụng cụ của mình, Viên đại sư bắt đầu chậm rãi bước lên, mà lúc này tất cả mọi người đều giữ yên lặng, thậm chí còn thở rất nhẹ chỉ sợ quấy rầy đến sự phán đoán của đại sư.
Nhịp tim của Tôn Diệu lúc này vô cùng nhanh, kết quả mà hắn ta mong muốn sắp sửa xuất hiện rồi, vừa nghĩ đến cảnh tượng Vương Thành thân bại danh liệt thì hắn ta lại bắt đầu hưng phấn.
Còn Vương Thành thì trái lại vô cùng bình tĩnh.