Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy

Chương 82: 82: Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài




Liễu Bội Bội không muốn từ bỏ chút hy vọng cuối cùng này, nhưng mà cha mẹ của cô ta lại không hề tin tưởng tên nông thôn nghèo kia có thể thuyết phục Trần Hào Thành đầu tư vào sản nghiệp của nhà bọn họ.
Trần Hào Thành là ai? Thành phố Thanh Thủy không ai không biết đến nhân vật trâu bò này, há một thằng nông thôn nghèo lại có thể khuyên lay ông ta?
“Bội Bội, con cũng đừng ôm hy vọng gì đối với thằng nông thôn nghèo kia, nhanh chóng trở về phòng thu dọn hành lý đi thôi!” Mẹ của cô ta Vương Diễm lại khuyên nhủ lần nữa.
Dưới tình thế cấp bách, Liễu Bội Bội đột nhiên nghĩ đến Mã béo Mã Hạo với chuyện ngày hôm nay, liền nói.
“Cha mẹ, Mã béo Mã Hạo của phía Nam thành phố chúng ta, hai người chắc cũng biết chứ?”
“Mã béo, đương nhiên là biết, ông ta làm sao?” Liễu Quốc Chấn quay đầu tò mò hỏi.
Liễu Bội Bội liền nói chuyện lừa gạt cổ phần của Lâm Diệp mà Vương Thành làm vào ban ngày, cùng với việc Mã béo nghe theo mệnh lệnh của Vương Thành, nói hết tất cả một lần.
Sau khi cô ta nói xong, Liễu Quốc chấn đột nhiên nhíu mày, suy tư kĩ càng.
“Theo như con nói, thằng nhóc nghèo này vẫn có năng lực nhất định, tổng giám đốc Trần Thế mà lại cũng điều mã béo đến giúp nó.”
“Mặc dù Mã béo xuất thân trên con đường kia, nhưng mà hiện tại trên thương trường vẫn làm rất phát triển, còn đang gây dựng một liên minh thương nghiệp ở phía Nam thành phố, ở phía Nam thành phố cũng coi như là một nhân vật có tiếng, thế mà ngay cả ông ta cũng bị điều tới nghe lệnh của Vương Thành, xem ra thằng nhóc nghèo này không đơn giản đâu!” Liễu Quốc Chấn cũng không ngu, sau khi phân tích kĩ lưỡng một lần, nhanh chóng cho ra được một kết luận kinh người.
Thằng nhóc nông thôn nghèo này vẫn có năng lực nhất định.
“Nếu không thì chờ cậu ta hai ngày đi!” Vương Diễm không khỏi đề nghị, không tới thời khắc mấu chốt, ai mà muốn sống một cuộc sống trốn chui trốn nhũi.

“Vậy được rồi, cứ tạm thời cho cậu ta hai ngày đi!” Liễu Quốc Chấn cũng gật đầu đồng ý, cho dù ông ta cũng không phải là quá tin một thằng nông thôn nghèo có thể khuyên lay tổng giám đốc Trần đầu tư vào công ty của ông ta, nhưng nghe chuyện mà con gái nói, vẫn còn1% hy vọng.
Một đêm không ngủ, Liễu Bội Bội đã tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng rất sớm, bị dọa đến nỗi cô ta chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.

Cô ta mơ thấy công ty của cha mình phá sản, người một nhà bọn họ trải qua cuộc sống trốn chui trốn nhũi, ăn không ngon mặc không đủ ấm, cả ngày còn phải lo lắng bị người ta tới đòi nợ.
Loại cuộc sống này cô ta chưa hề nghĩ tới, cũng không muốn đối mặt với nó.
Không biết Vương Thành có thể thuyết phục tổng giám đốc Trần hay không.

Liễu Bội Bội vô cùng lo lắng, sau khi ngồi dậy từ trên giường, lại không dám gọi điện đến hỏi, chỉ có thể trải qua một ngày trong lo lắng bất an.
Cha mẹ cô ta cũng chỉ có thể trốn trong biệt thự không dám đi ra ngoài, từng cuộc điện thoại gọi tới, có công việc tìm ông ta, cũng có người đòi nợ tìm ông ta, chỉ là không có một người nào muốn đầu tư cho ông ta.
Điều này khiến Liễu Quốc Chấn rất nóng nảy.
“Tình huống thế nào rồi, cũng sắp hết một ngày rồi, ngay cả một chút tin tức cũng không có, thằng nhóc nghèo kia có đáng tin không vậy!”
“Cha chờ một chút, anh ấy nói trong vòng hai ngày sẽ cho chúng ta tin tức, không có nhanh như vậy đâu.” Chính Liễu Bội Bội cũng rất bất an.
“Ông Liễu à, ông cứ chờ một chút đi! Không phải còn một ngày nữa sao, gấp cái gì.” Vương Diễm cũng khuyên lơn.

Liễu Bội Bội tuyệt đối không ngờ tới, có một ngày, tương lai nhà họ sẽ gửi gắm lên trên người người nông thôn nghèo kia, điều này thực sự khiến cô ta không thể tưởng tượng nổi.
Lại một đêm trôi qua, Vương Thành vẫn không có chút tin tức nào truyền tới như cũ.
Liễu Bội Bội không nhịn được mà nhắn tin cho Hà Hiểu Nghiên, muốn hỏi một chút chuyện liên quan tới Vương Thành từ trên người cô, chuyện đầu tư kia có thành hay không.
Nhưng mà đáp án của Hà Hiểu Nghiên là cô cũng không biết, Vương Thành không nói tới bất cứ chuyện liên quan đến đầu tư nào cho cô biết.
“Haizzz! Từ trước tới nay mình chưa bao giờ cảm thấy hai ngày này lại gian nan tới như vậy.” Liễu Bội Bội thở dài nằm lì ở trên giường, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này, ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau, nắng cũng đã chiếu tới mông rồi.
Sau khi tỉnh dậy trước tiên là kiểm tra điện thoại có tin nhắn hay cuộc gọi của Vương Thành hay không, nhưng mà cũng không có thấy một tin tức nào.

Điều này khiến cô ta rất thất vọng, chỉ có thể tự an ủi mình.
Mà hiển nhiên cha mẹ của cô ta cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn để chờ đợi.
“Không được, không thể đợi thêm nữa, chờ đợi thêm nữa, những người đòi nợ kia cũng sắp tới cửa rồi, chúng ta phải đi mau thôi.” Liễu Quốc Chấn bày ra dáng vẻ lo lắng.

“Cha à, đợi thêm mấy tiếng nữa đi, hai ngày cũng đã chờ rồi, còn chưa tới mấy tiếng nữa.” Liễu Bội Bội đi qua đi lại trong phòng, không ngừng khuyên cha mẹ của mình, bảo bọn họ kiên nhẫn chờ đợi thêm một chút.

Thực ra ngay cả cô ta cũng không biết phải chờ đến khi nào, hoặc là nói bây giờ bọn họ chờ thực sự không có chút ý nghĩa nào.
“Ông Liễu à, vậy thì chờ thêm một chút đi, bây giờ ngoại trừ chờ ra thì cũng không có cách nào khác.” Vương diễm thở dài, chỉ có thể thế này.
“Reng reng, reng reng.” Điện thoại của Liễu Quốc Chấn vang lên, người sau nhìn lướt qua thông báo điện thoại, là trợ lý Tôn Dũng của ông ta, vội vã nhận, nhịp tim không hỏi đập nhanh hơn.
“Tôn Dũng, có chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Liễu, hôm nay lại có rất nhiều nhân viên muốn từ chức, chừng nào thì ngài quay lại công ty, bọn họ đều đang đợi ngài ký tên lên báo cáo từ chức.” Thanh âm trong điện thoại khiến Liễu Quốc Chấn tức giận một trận.
“Mấy hôm nữa quay lại, bảo bọn họ chờ đó đi.”
Liễu Quốc Chấn trực tiếp cúp điện thoại, vẻ mặt tức giận không nhẹ.

Đây cũng sắp chuẩn bị trốn rồi, đâu còn quan tâm nhân viên các người sống hay chết.
Nhưng mà ông ta vừa mới cúp điện thoại, tiếng chuông lại vang lên, vẫn là trợ lý Tôn Dũng kia gọi tới.

Cơn tức giận của Liễu Quốc Chấn lại nổi lên, đây không phải là tìm tới nghe ăn mắng à.
“Cũng nói với cậu rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ trở lại, thúc giục vớ vẩn cái gì.”

“Tổng, tổng giám đốc Liễu, lần này không phải là chuyện nhân viên muốn từ chức, là ban nãy người của Tập đoàn Đỉnh Hòa gọi điện thoại tới nói muốn nói chuyện đầu tư hợp tác với ngài, đợi một lúc nữa là bọn họ sẽ đến.” Đầu điện thoại bên kia vừa dứt lời, Liễu Quốc Chấn đột nhiên trở nên kích động.
“Cái gì, Tập đoàn Đỉnh Hòa muốn đầu tư vào công ty của chúng ta?” Liễu Quốc Chấn kích động xác nhận lại lần nữa.
Trái tim Vương Diễm và Liễu Bội Bội bên cạnh cũng nhảy lên tới cổ họng, nhịp tim nhanh chóng tăng tốc.

Đã chờ hai ngày, cuối cùng Vương Thành cũng đã khuyên lay được tổng giám đốc Trần rồi sao?
“Đúng vậy tổng giám đốc Liễu, bọn họ đã phái người, đang trên đường tới rồi, tốt nhất tổng giám đốc Liễu lên nhanh về công ty.” Tôn Dũng kia vội vàng nói.
“Được, tôi lập tức tới công ty, mau bảo toàn thể nhân viên đi ra nghênh đón cho tôi.”
“Được, tổng giám đốc Liễu! Tôi lập tức đi sắp xếp.”
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Quốc Chấn kích động không biết phải làm sao, đang bên bờ tử vong đợi hai ngày, rốt cuộc hy vọng đã tới.
“Bội Bội, cậu bạn trai nghèo của chị em con kia đã thuyết phục được tổng giám đốc Trần rồi, đợi lát nữa con theo cha cùng tới công ty.”
“Anh ấy, anh ấy, anh ấy thực sự thuyết phục được tổng giám đốc Trần rồi??” Liễu Bội Bội không dám tin, cho dù vẫn luôn chờ đợi Vương Thành có thể thuyết phục tổng giám đốc Trần đầu tư, nhưng khi tất cả những thứ này trở thành sự thật, cô ta vẫn còn hơi không thể tin được.
Chính là người nghèo mà cô ta vẫn xem thường ghét bỏ mấy ngày trước, mấy ngày sau lại cứu vớt cả nhà cô ta!!
Người xưa từng nói nhìn người không thể nhìn bề ngoài, biển cả không thể đo lường, hôm nay Liễu Bội Bội cô ta coi như là đã tự mình lĩnh giáo một cách chân chính!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.