Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế

Chương 30



Điền Nguyệt Nguyệt thấy khí thế áp bức của Nhạc Cao Minh nên rất cẩn thận hỏi: “Ngài đang nói về phương diện nào?”

Nhạc Cao Minh liếc nhìn cô nàng, sau đó hỏi: “Gần đây chuyện trêи mạng là thế nào, cô ấy và Mạc Trọng Đan là sao?”

Điền Nguyệt Nguyệt đắn đo trả lời: “Là do trùng hợp ạ.”

Nhạc Cao Minh cau mày: “Trùng hợp? Không phải quá trùng hợp rồi à.”

Vì vậy, Điền Nguyệt Nguyệt đành ngoan ngoãn kể rõ mọi chuyện giữa Nguyễn Thanh và Mạc Trọng Đan. Nhạc Cao Minh nghe xong thì gương mặt trở nên lạnh lùng: “Thế này mà còn trùng hợp? Não cô bị úng hả.”

Điền Nguyệt Nguyệt chỉ có thể hèn mọn hỏi: “Vậy… là gì ạ?”

Nhạc Cao Minh phát điên: “Theo đuổi đó! Cô không nhìn ra anh ta đang tán bà chủ của cô sao???”

Điền Nguyệt Nguyệt sững sờ nhìn Nhạc Cao Minh, sau đó cười to: “Ha ha ha ha ha ha, sao lại vậy được chứ?”

Nhạc Cao Minh: “……”

Điền Nguyệt Nguyệt: “Tôi đã gặp Tân ảnh hậu rồi, khá xinh đẹp, hơn nữa khí thế siêu tuyệt. Ảnh đế sao có thể không thích Ảnh hậu mà đi thích bà chủ được?”

Nhạc Cao Minh: “…..”

Nguyễn Thanh đứng ở cửa nheo mắt nhìn Điền Nguyệt Nguyệt: “Em đang nói xấu chị hả?”

Điền Nguyệt Nguyệt lắc đầu, thuật lại lời của Nhạc Cao Minh cho Nguyễn Thanh nghe.

Quả nhiên Nguyễn Thanh ngẩng đầu cười to: “Ha ha ha ha, Cao Minh tiểu đệ, anh thấy anh ngu chưa? Anh xem ảnh đế có sắc có tiền còn có tình, sao lại thích em được?”

Nhạc Cao Minh: “…. Đúng đó! Anh cũng đang không hiểu đây.”

Nguyễn Thanh nói: “Do anh suy nghĩ quá nhiều thôi.”

Nhạc Cao Minh nheo mắt: “Vậy sao? Vậy… không bằng chúng ta làm một phép thử đi?”

Nguyễn Thanh: “???”

Nhạc Cao Minh cùng Nguyễn Thanh đi ăm, dọc đường đi cứ cằn nhằn lải nhải nói Nguyễn Thanh trọng sắc khinh bạn. Nguyễn Thanh nhanh chóng phê bình anh ta: “Anh có mặt mũi nào mà nói thế hả?”

Nhạc Cao Minh lập tức im lặng, sau đó tủi thân nhìn cô: “Mặc dù anh đang theo đuổi Thư Kỳ, nhưng anh vẫn đối xử tốt với em mà phải không? Em giận hả?”

Nguyễn Thanh sửng sốt, nhìn anh ta một cách quái lạ: “Tại sao anh lại nghĩ vậy? Em không có giận.”

Nhạc Cao Minh thấy hơi buồn tủi: “Em chắc chắn rất tức giận, em không thích cô ấy.”

Nguyễn Thanh cau mày: “Là chị ta không thích em mới đúng.”

Nhạc Cao Minh nhìn Nguyễn Thanh, khó xử im lặng. Nguyễn Thanh nói rất đúng, là Triệu Thư Kỳ không thích cô. Là Triệu Thư Kỳ bỏ đi trước, sau đó Triệu Thư Kỳ lại trở về, là Triệu Thư Kỳ cứ chĩa mũi dùi vào cô.

Nhạc Cao Minh thích Triệu Thư Kỳ nên không hề truy cứu chuyện mình từng bị ruồng bỏ.

Thật ra, anh ta thật sự rất thích Triệu Thư Kỳ. Nguyễn Thanh biết, vì thế từ sau khi Triệu Thư Kỳ tỏ vẻ địch ý thì cô không hay qua lại với anh ta nữa.

Tại sao khi bị tẩy chay, Nhạc Cao Minh lại không ra tay. Từ nhiều phương diện, một nguyên nhân trong đó chính là Nguyễn Thanh không cho anh ta làm vậy.

Triệu Thư Kỳ nói rất có lý, ích lợi trước mắt thì biện pháp của công ty đương nhiên sẽ bỏ qua tình người.

Những năm qua, Nhạc Cao Minh đã nghĩ hết mọi cách muốn lăng xê Nguyễn Thanh nhưng anh ta chỉ là chủ tịch của một công ty, cổ phần của anh ta không đủ để khống chế cả công ty.

Không thể nào dồn hết tất cả tài nguyên tốt của công ty cho Nguyễn Thanh được, vậy nên một vài tài nguyên chất lượng dĩ nhiên cũng không tới lượt Nguyễn Thanh.

Tuy vậy, Nhạc Cao Minh đã cố hết sức rồi, nhưng Nguyễn Thanh vẫn không nổi tiếng được. Thậm chí một điều khó tưởng tượng hơn là, trước khi quay, cô còn chưa được lộ mặt trước công chúng.

Lúc bộ phim được quảng bá, có người cò  nghĩ cô là người mới.

Trước bộ phim này, Nguyễn Thanh chưa diễn qua vai chính trêи phim truyền hình nào nhưng đều từng diễn vài bộ ngôn tình đô thị web drama, nếu nói khó nghe thì những bộ phim kia đều không gây được tiếng tăm gì.

Tài nguyên cực tốt, Nguyễn Thanh cũng hóa thân hoàn hảo vào nhân vật, thế nhưng khán giả cứ xem xong rồi sẽ quên đi.

Quả thật chính là kiểu trời sinh nên rút khỏi giới giải trí đây mà…

Nhưng Nguyễn Thanh rất hài lòng, có công việc thì sẽ có tiền. Mỗi tháng cô sẽ có đầy đủ tiền lương, đi làm cũng rảnh rỗi, tiền lương nhiều hơn công nhân viên bình thường, thế là hạnh phúc lắm rồi!

Tuy nhiên, Nhạc Cao Minh lại cảm thấy chưa đủ. Anh ta đã cố sức giành lấy cho Nguyễn Thanh, mặc dù không phải là tài nguyên đứng đầu Thiên Ngu nhưng lại có không ít người tranh thủ.

Thậm chí anh ta còn mời một đoàn đội, chuyên biệt ship CP cho họ. Kinh nghiệm của đoàn đội rất phong phú, sự nghiệp “chèo thuyền” cũng được kha khá. Mắt thấy sắp hot rồi thì scandal của Nguyễn Thanh lại từ trêи trời đổ ập xuống.

Nhạc Cao Minh nhìn Nguyễn Thanh, khi đó còn có một cuộc họp được mở ra với mục đích để bảo vệ Nguyễn Thanh hay bảo vệ Tào Tuyết San? Đương nhiên Nhạc Cao Minh ra sức bảo vệ Nguyễn Thanh nhưng Triệu Thư Kỳ lại muốn bảo vệ Tào Tuyết San.

Trong hội nghị, nghe thế nào cũng thấy lời nói của Triệu Thư Kỳ được lòng người hơn nhưng Nhạc Cao Minh lại không nỡ. Họ không biết khi anh ta hai bàn tay trắng thì Nguyễn Thanh đã dìu anh ta đi từng bước một đến tận hôm nay.

Thế nhưng, khi đó không có lý do gì để bảo vệ Nguyễn Thanh được nữa, thậm chí có lẽ phải bỏ ra một cái giá lớn về kinh nghiệm và tiền bạc nhưng chưa chắc sẽ mang lại kết quả tốt. Lúc ấy, trước mặt rõ ràng có một con đường tốt hơn, đẹp hơn, rộng rãi hơn có thể đi. Bảo vệ Nguyễn Thanh là ích kỷ.

Trong cuộc bỏ phiếu, phải tính số phiếu áp đảo tuyệt đối, Nhạc Cao Minh là tổng tài chấp hành của Thiên Ngu, không có quyền cản trở.

Ra khỏi phòng làm việc, Triệu Thư Kỳ chưa từng nghĩ anh ta xấu hổ thế nào.

Nguyễn Thanh đứng trước mặt anh, cười nói: “Anh đã đưa ra một quyết định vô cùng chính xác rồi!”

Nhạc Cao Minh còn nhớ lúc ấy mình đã nói: “Đừng cười nữa.”

Nguyễn Thanh nói: “Anh để công ty đền ít tiền cho em, chuyện này đến đây thôi!”

Chuyện này đến đây thôi? Không thể giải thích, không thể lên tiếng, thậm chí không thể phản bác.

Vì vậy, lúc nghe nói Mạc Trọng Đan nhận vai nam chính của thì Nhạc Cao Minh đã bác bỏ mọi đề nghị để giúp Nguyễn Thanh diễn vai Vương Phỉ Nhi.

Nhân vật này ác độc, mặc dù không phải là nhân vật chính diện nhưng chắc chắn có thể để lại ấn tượng sâu sắc với mọi người.

Ngoài ra, phần diễn của nhân vật này nhiều, gần như xuyên suốt cả bộ phim, phải nói nguyên nhân là vì nàng ta là mối tình đầu của nam chính.

Cuối cùng, nhân vật này còn đối diễn nhiều với Mạc Trọng Đan. Mặc dù là kiếm fame nhưng quả thật có thể giúp Nguyễn Thanh hot hơn.

Vì vậy, đừng nói Lâm Giai Tư mà ngay cả Nguyên Nhã cũng xem trọng nhân vật Vương Phỉ Nhi này.

Phim truyền hình thể loại nam chính nghịch tập, nam chính vốn có nhiều vợ nhưng cũng bị cắt chỉ còn một, càng không cần phải nói những phần diễn mập mờ khác với nam chính cũng bị cắt gần hết.

Nguyên Nhã đóng vai vợ hai của Mạc Trọng Đan, phần diễn tương đương Vương Phi Nhi nhưng bao nhiêu điểm nổi bật của người vợ hai này lại bị cắt cho vợ cả Tân Văn Nhụy rồi. Vì vậy, nhân vật này trở nên khá bình thường, còn không bằng Vương Phỉ Nhi có yêu hận tình cừu với Ân Diệp.

Vì thế, đừng chỉ nghĩ đây là một vai nữ phụ thôi, thật ra đều nhờ Nhạc Cao Minh tranh thủ mới có được đó.

Trái lại, Nhạc Cao Minh nằm mơ cũng không ngờ rằng mục tiêu ban đầu của Mạc Trọng Đan lại chính là Nguyễn Thanh.

Ba người nhanh chóng đến chỗ Mạc Trọng Đan hẹn, con đường này có không ít người nhưng đa phần là ra ngoài uống rượu ăn cơm, không có mấy ai chú ý đến người xung quanh.

Sau khi Nguyễn Thanh xuống xe, Nhạc Cao Minh cũng xuống xe theo. Anh ta nhìn xung quanh, hỏi: “Chắc chắn ở đây sao?” Đoán đại à.

Nguyễn Thanh: “Chắc chắn! Anh ấy còn gửi định vị cho em mà!”

Nhạc Cao Minh nói: “Gửi định vị thì có gì hay ho? Anh mời em ăn đều đích thân đi đón em đấy.” Anh ta đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót. Anh làm nhiều chuyện tốt như vậy lại không thấy em khen anh một câu, người khác chỉ gửi định vị mà em đã tỏ dáng vẻ đức hạnh thế này rồi.

Nguyễn Thanh: “….”

Lại Bác Vũ đứng ở cửa chờ họ, vừa thấy Nguyễn Thanh tới đã vẫy tay: ” Cô Nguyễn, bên này.”

Nguyễn Thanh dẫn hai người chạy tới. Lại Bác Vũ nhìn Nhạc Cao Minh, cười nói: “Chào Nhạc tổng, nghe nói hôm nay anh cũng tới, tôi đã đặt chỗ xong xuôi rồi.”

Nhạc Cao Minh gật đầu, không nói gì, ra vẻ cao ngạo nên có của ông anh trai nhà đàng gái.

Lại Bác Vũ không thèm để ý, lại quay sang nói với Điền Nguyệt Nguyệt: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, tôi chờ cô lâu lắm rồi đấy, tôi vừa gọi một ly nước cam tươi cho cô này!”

Điền Nguyệt Nguyệt: “… Cảm ơn!”

Nhạc Cao Minh: “…..” Không đúng, sao mình cứ cảm thấy người này đang tán tỉnh trợ lý của Thanh Thanh nhà mình nhỉ?

Lại Bác Vũ cười đưa ba người vào, anh ta đặt một phòng riêng sát góc tường. Quán thịt nướng này không có phòng bao đặc biệt nhưng có sử dụng bình phong để ngăn cách với không gian bên ngoài. Những không gian nhỏ này đều tựa sát vào cửa sổ kính sát đất, được bố trí trêи tấm Tatami cao nửa mét.

Lại Bác Vũ dẫn họ đến một căn phòng nằm cuối đường. Vì vậy, họ sẽ không bị những vị khách khác nhìn thấy bên này hoặc đi tới đây.

Họ đi thẳng một mạch sau đó nhìn thấy đôi giày của Mạc Trọng Đan nằm dưới đất, còn Mạc Trọng Đan đang ngồi trêи chiếu Tatami.

Lưng của anh thẳng tắp, đang cầm một cái bình châm trà. Nghe tiếng động, anh quay đầu nhìn sang, đôi mắt trong veo kèm thêm chút ấm áp. Nhìn thấy Nguyễn Thanh, anh mỉm cười, nói: “Đến rồi à? Lên ngồi đi!”

Nguyễn Thanh cười nói cảm ơn, sau đó dẫn theo Nhạc Cao Minh đi sang ngồi.

Lại Bác Vũ nhanh tay lẹ mắt đẩy Điền Nguyệt Nguyệt tới cạnh Nguyễn Thanh, sau đó kéo Nhạc Cao Minh ngồi kế bên Mạc Trọng Đan rồi nói: “Nhạc tổng hiếm lắm mới ra ngoài được, chúng ta ngồi bên này uống vài ly đi.”

Nhạc Cao Minh trợn to mắt nhìn anh ta, ai quen anh hả? Anh có biết xấu hổ không?

Hiển nhiên, Lại Bác Vũ là một người không biết xấu hổ. Anh ta kéo Nhạc Cao Minh ngồi bên cạnh Mạc Trọng Đan.

Mạc Trọng Đan chào hỏi, Nhạc Cao Minh vẫn chỉ đáp lại cho có lệ.

Nguyễn Thanh trừng anh ta. Nhạc Cao Minh trách móc nhìn cô, nói muốn thử thì phải thử cho biết.

Mạc Trọng Đan nhìn hai người tương tác qua lại, trong lòng bất chợt lên cơn ghen tuông. Lúc Nguyễn Thanh ở trước mặt anh luôn ngoan ngoãn, nhưng khi cô ở cùng Nhạc Cao Minh lại có vẻ thoải mái hơn hẳn, điều này nói rõ vị trí của anh và Nhạc Cao Minh trong lòng cô có chỗ khác biệt.

Mọi người ngồi xong, Lại Bác Vũ rót rượu cho ba người, sau đó đưa nước ép trái cây cho hai cô gái.

Mạc Trọng Đan vừa gắp thịt bỏ lên khay nướng, vừa hỏi Nguyễn Thanh: “Em muốn ăn gì? Thực đơn ở đây có 168 món để chọn, em xem thử đi.”

Nhạc Cao Minh cầm ly rượu, hỏi với dùng giọng điệu thờ ơ: “Ảnh đế thật khách sáo quá, quan hệ giữa hai người có bắn đại bác cũng không tới được mà lại có thể mời nhau ăn cơm, duyên phận thật kỳ diệu làm sao!”

Mạc Trọng Đan rũ mắt: “Chúng tôi ở cùng đoàn phim, sao không có mối quan hệ gì được.”

Nhạc Cao Minh cười to: “Đoàn phim có nhiều người như vậy, quay hết một bộ thì quen được cả đống người rồi.”

Nguyễn Thanh bất mãn vuốt tóc mình, nói: “Đó là vì em tốt tính, anh nhìn đi, có phải em vừa trẻ tuổi xinh đẹp vừa đáng yêu không?”

Mạc Trọng Đan nghiêm túc gật đầu. Nhạc Cao Minh quay đầu nhìn Mạc Trọng Đan: “….” Anh gật cái gì mà gật? Trong giới giải trí người đẹp cả làng, cô ấy đáng cho anh gật lia lịa vậy à?

Nhưng Nhạc Cao Minh chỉ mỉm cười: “Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn bày đặt trẻ tuổi với chả xinh đẹp.”

Mạc Trọng Đan: “21 tuổi cũng không lớn mà.”

Nhạc Cao Minh ồ lên, sau đó quái lạ hỏi: “Sao anh biết Nguyễn Thanh 21 tuổi vậy?”

Lại Bác Vũ mỉm cười: “Cô ấy là minh tinh, chỉ cần lên Baidu tìm kiếm, có gì không biết được?”

Nhạc Cao Minh nheo mắt: “Thế nên… Hai người từng tra rồi?”

Lại Bác Vũ: “…..”

Mạc Trọng Đan: “…..”

Nguyễn Thanh trừng mắt: “Sao anh có thể nói vậy được! Biết tuổi của em có gì kỳ lạ hả, anh thử hỏi Mạc ảnh đế xem anh ấy có biết tuổi của Tân Văn Nhụy hay không đi?”

Mạc Trọng Đan thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe Nhạc Cao Minh hỏi: “Vậy Nguyên Nhã bao nhiêu tuổi? Tiếng tăm của Nguyên Nhã còn nổi hơn Thanh Thanh nhà tôi đấy.”

Lại Bác Vũ: “…..”

Mạc Trọng Đan: “…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.