Con người ai cũng có nhiều mặt, Nguyễn Thanh cũng vậy.
Khi đứng trước mặt Nhạc Cao Minh, cô kiêu ngạo, vì đó là người thân của cô. Khi đứng trước mặt Mạc Trọng Đan, cô lanh lợi, bởi vì cô là phụ nữ. Khi đứng trước mặt Nguyễn Hải, cô xinh đẹp, bởi vì cô là con gái của ông.
Mà mục đích của Mạc Trọng Đan là trở thành chồng cô, anh hy vọng mọi mặt của cô đều có thể tự nhiên thể hiện trước mặt anh không hề cố kỵ.
Bảy giờ tối bọn họ mới đến thôn Bình Hỉ, vốn nghĩ một nơi hẻo lánh như vậy, chào đón bọn họ sẽ là con đường tối om như mực.
Nào ngờ khi còn ở xa chưa đến cửa thôn, Mạc Trọng Đan đã thấy ánh sáng lấp lánh xuất hiện giữa đêm đen, tới gần mới phát hiện là hai cái đèn siêu to khổng lồ đặt ở hai bên cửa thôn.
Dây đèn led được quấn dọc theo hai bên hàng cây dẫn vào bên trong thôn, vừa rực rỡ vừa xinh đẹp.
Mạc Trọng Đan ngạc nhiên phát hiện hai bên cửa thôn có rất nhiều người đang đứng, trẻ con đứng trước, phụ nữ đứng sau đàn ông.
Mọi người đều ăn mặc giản dị. Chiếc xe từ từ đỗ lại, Mạc Trọng Đan mở cửa xuống xe. Ban đêm yên tĩnh, tiếng động cơ xe có vẻ hơi đột ngột.
Ngay lúc Mạc Trọng Đan đang nghĩ xem nên mở miệng như thế nào, phía chân trời đột nhiên vang lên tiếng la hét.
“Hoan nghênh đã tới đây, hoan nghênh đã tới đây, hoan nghênh…” Tiếng la đầy nhiệt tình mang theo khẩu âm đặc trưng của thôn bọn họ.
Mạc Trọng Đan bị hoảng sợ: “…..”
Nguyễn Hải xuống xe ha cười ha ha: “Đây đều là thôn dân chúng tôi, đứng ở đây đều là cán bộ trong thôn. Mọi người rất mong các vị đến nên vô cùng vui vẻ. Đang nghĩ xem nên chuẩn bị nghênh đón thể nào mới tốt nhưng các vị đến quá bất ngờ, chúng tôi không kịp chuẩn bị.”
Mạc Trọng Đan nhìn chung quanh một chút, sau khi xuống xe, rất nhiều cảnh ban nãy ở trên xe chưa thấy nay đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chỉ thấy có một tấm biểu ngữ treo trên cây cột, mặt trên dùng chữ phồn thể viết đậm một câu: Nhiệt liệt hoan nghênh Mạc Trọng Đan tiên sinh tới thôn Bình Hỉ.
Mạc Trọng Đan: “… Cháu cảm thấy…. Chuẩn bị rất chu đáo.”
Nguyễn Hải ha ha ha ha cười to: “Nói cho cháu biết này, tấm biểu ngữ này chiều nay chúng ta phải xuống dưới huyện mới làm được đó.”
Nguyễn Hải cười to, Nguyễn Thanh cũng cười theo, tất cả mọi người đều cười. Thôn Bình Hỉ là một thôn rất nhiệt tình, mọi người đều vô tư lạc quan, ai nấy đều đối xử tốt với Mạc Trọng Đan, cảm giác thật thân thiết.
Một ông lão run rẩy chống quải trượng đi ra: “Tôi là trưởng thôn ở đây, hoan nghênh mọi người đến với nơi này.”
Xe phía sau cũng tới nơi, cửa thôn bỗng chốc xuất hiện 10 vị khách. Trưởng thôn lớn tuổi rồi nên nói chuyện không được rõ ràng, nhưng có thể thấy là ông đang kích động.
“Đi đường khổ cực rồi, thôn chúng tôi không có gì để vui chơi cả, nhưng đến đây rồi cứ coi như đây là nhà mình. Tất cả người trong thôn chúng tôi đều hoan nghênh các vị, mọi người nhất định phải đi thăm thú vui vẻ nhé.”
Ông lão thật nhiệt tình, ông sống ở nông thôn đã lâu, gặp người nổi tiếng nên hơi xúc động.
Người quay phim cũng quay lại cảnh này.
“Thôn chúng ta có thể tiếp đón một nhân vật lớn như vậy, có thể coi như là tổ tiên hiện linh.” Trưởng thôn chẳng những nhiệt tình mà còn kiêu ngạo.
Mạc Trọng Đan ngây người, lát sau mới hiểu “nhân vật lớn” đó chính là mình.
Anh bất giờ liếc nhìn Nguyễn Thanh, người nổi tiếng cũng được coi là nhân vật lớn? Chẳng phải trong thôn đã có một minh tinh rồi sao?
Nguyễn Thanh tới gần anh nhỏ giọng nói: “Thôn bọn em nhiệt tình như vậy đó.”
Nguyễn Hải không phải nói mạnh miệng, Nguyễn Thanh cũng không có khoa trương. Nói muốn chiêu đãi bọn anh thật tốt, người trong thôn ngay lập tức mở tiệc rượu, cả thôn ăn uống liên hoan với nhau. Mạc Trọng Đan cảm thấy họ cũng nhiệt tình quá mức.
Xe đến cửa thôn thì không có đường vào, phải đi qua một con đường nhỏ khác. Cứ đi về phía trước vào ban đêm rất không an toàn. Thật ra đường từ cửa thôn vào trong thôn không xa lắm, chỉ mất một phút đồng hồ, đường đại khái cũng chỉ rộng hơn một mét. Hơn nữa con đường này rất dốc, bên trái dựa vào núi, một bên không có dải bảo hộ, không chú ý sẽ dẫm hụt.
Chờ đến khi đi đến vùng đất bằng, thì chính thức tiến vào thôn Bình Hỉ.
Đập vào mắt chính là từng tòa nhà có tốt có xấu, có những căn nhà mới xây mang phong cách bên Tây, cũng có căn được xây từ vài thập niên trước, căn nhà ngói tràn ngập truyền thống của quốc gia.
Theo như lời Nguyễn Thanh nói, thôn này giáp ba mặt núi một mặt biển. Lái xe đi thẳng tới đây phải đi qua một ngọn núi mới tới được.
Mọi người vừa đi theo trưởng thôn vừa nhìn hoàn cảnh xung quanh. Như Nguyễn Thanh nói thì nơi đây rất yên bình, toàn bộ thôn chỉ có ba cửa hàng, một quán tạm hóa, một tiệm bán rau và một nhà bán thịt heo.
Thôn trưởng dẫn bọn họ đi tới lễ đường lớn của thôn, lễ đường này vừa mới được tu sửa, mái ngói màu hồng tươi sáng, đậm chất cổ kính.
Lão trưởng thôn liền cười nói: “Cái này là năm ngoái Viên Viên đưa tiền tu sửa, thôn chúng tôi cuối cùng cũng có nơi tiếp đón đoàng hoàng ra mắt tổ tông. Có tiền đồ, có tiền đồ.”
Mạc Trọng Đan bị lão trưởng thôn lôi kéo, chỉ có thể nói: “Không dám, không dám.”
Lễ đường lớn bày 15 bàn tiệc rượu, lão trưởng thôn lôi kéo anh tới bàn lớn nhất.
Ông nói: “Cậu là khách, ngồi ở đây.”
Mạc Trọng Đan bị ép ngồi xuống đó, sau đó Nguyễn Thanh cũng tới ngồi cạnh anh. Ngoại trừ Nguyễn Thanh và Nguyễn Hải thì các cán bộ và mấy ông chủ nhỏ cũng ngồi ở đây.
Những người khác đều đã ổn định vị trí, pháo ngoài cửa nổ bùm bùm rất náo nhiệt. Đám trẻ nhỏ đứng ở cửa che lỗ tai lại nhìn pháo, cười hi hi ha ha.
Nguyễn Thanh ngồi bên cạnh Mạc Trọng Đan, dùng đũa gắp đồ cho anh ăn rồi nói: “Mau ăn đi, hải sản vừa thu hoạch được ở biển hôm nay đó.”
Cô ghé tới gần tai Mạc Trọng Đan, nhẹ giọng nói: “Hải sản tươi ăn rất ngon.”
Hơi nóng phả vào lỗ tai Mạc Trọng Đan, phảng phất như thổi vào tim anh. Thừa dịp có hơi rượu, anh cảm giác cái gì mình cũng dám làm. Trên thực tế, anh vẫn không dám. Anh rũ mắt nhìn Nguyễn Thanh, ý vị thâm trường mà cười nói: “Đúng là ăn rất ngon.”
Hai mắt đen nhánh thâm thúy, phảng phất mang theo một tia lửa.
Nguyễn Thanh cảm thấy không đúng lắm, nhưng cô nghĩ chắc là Mạc Trọng Đan đã hơi say, cô bèn nắm lấy góc áo anh: “Anh uống ít thôi, uống nhiều không tốt đâu.”
Mạc Trọng Đan gật đầu, cười nói: “Nghe em.”
Sau đó, quả nhiên anh không uống nhiều nữa.
Anh kéo tay Nguyễn Thanh đi theo cô ra ngoài. Nhóm trưởng thôn đưa anh tới cửa, nói thẳng: “Ngày đầu tiên tới, chiêu đãi không chu toàn rồi.”
Mạc Trọng Đan nở nụ cười: “Không đâu, mọi người chiêu đãi rất tốt.”
Trưởng thôn liền vui vẻ nói: “Cậu về nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai để Viên Viên đưa cậu đi dạo trong thôn.”
Mạc Trọng Đan gật đầu, khẩu khí đắc ý nói: “Cháu về nhà với Viên Viên đây.”
Nguyễn Thanh nghe thấy, ngẩn người nhìn về phía Mạc Trọng Đan, anh gọi Viên Viên cái gì cơ??? Không phải anh vẫn luôn gọi em là Thanh Thanh sao?
Lão thôn trưởng gật đầu nói: “Đi thôi! Đi thôi!”
Vì thế, một đám người xôn xao đi đến nhà Nguyễn Thanh.
Nhà của Nguyễn Thanh ở cạnh bờ biển, là một căn nhà cao năm tầng, vừa mới xây năm ngoái. Phía trước cửa nhà có một người phụ nữ đang cầm đèn, ánh đèn hắt lên chiếc váy dài màu hồng của bà. Gương mặt người phụ nữ dịu dàng phúc hậu, khi cười lên có lúm đồng tiền nho nhỏ.
Bà nói với những người phía sau: “Vào đi! Phòng ở đơn sơ, đừng chê nhé!”
Mọi người liền lắc đầu nói: “Không đâu, biệt thự ven biển, chúng tôi đâu dám nghĩ tới. Chúng tôi sống trên thành phố, thật ra phòng ở chỉ to như lòng bàn tay vậy, nhấc chân là có thể đi hết nhà. Mở cửa sổ ra toàn là ô tô, hít toàn mùi khói xe.”
Người phụ nữ cười: “Chúng tôi muốn sống trên thành phố, mấy người lại muốn sống trong thôn.”
Nam sinh bên cạnh bà nói tiếp: “Không có được thì mới ao ước.”
Nguyễn Hải ngẩng đầu cười to: “Cái miệng thằng con trai của tôi này! Đúng là khéo.”
Nguyễn Thanh cũng ngẩng đầu: “Ha ha ha ha ha, em trai chị rất thông minh.”
Mạc Trọng Đan: “……”
Người phụ nữ tên Lâm Mai, là vợ Nguyễn Hải. Tính cách dịu dàng, làm người ôn hòa,trước khi nói chuyện đã cười: “Ngại quá, chồng với con gái tôi toàn như vậy, Phương Phương nhà tôi nói gì họ cũng khen.”
Hai cha con lại cười lớn một tiếng, chọc những người khác cười theo.
Lâm Mai dẫn bọn họ đi lên lầu, vừa đi vừa giải thích: “Ngày thường chúng tôi ở tầng hai, tầng một là tiệm tạp hóa, phòng của mọi người ở tầng ba và tầng bốn. Chỗ của chúng tôi ở cạnh biển, buổi tối có gió lớn, bật quạt sẽ cảm thấy lạnh, mọi người đừng bật số mạnh. Không có nhiều phòng nên hai người ở chung một phòng, có được không?”
Mọi người nhanh chóng lắc đầu nói: “Không có vấn đề gì.”
Lâm Mai ngượng ngùng cười: “Phòng ở mới xây năm ngoái, nếu năm trước mọi người tới đây thì sẽ không có chỗ ở. Chỗ chúng tôi lại không có khách sạn, chỉ có thể ở nhờ nhà người khác, thật ngại quá.”
Lâm Mai nói chuyện rất dịu dàng, làm người khác cảm thấy hảo cảm. Nhân viên công tác nhanh nhảu nói: “Có chỗ dừng chân là được rồi, bây giờ có để ở nhờ nhà ngài, chúng tôi rất vui.”
Lâm Mai bật cười, Mạc Trọng Đan đi theo phía sau Nguyễn Thanh, cô một bước anh một bước. Tới rồi tầng hai, Mạc Trọng Đan liền giữ chặt Nguyễn Thanh hỏi: “Phòng của em ở đâu?”
Nguyễn Thanh suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Em cũng không nhớ rõ, đây là nhà mới, lâu rồi em chưa về. Sau khi xây nhà xong em còn chưa được vào ở.”
Mạc Trọng Đan có hơi tiếc nuối: “Đúng rồi, phòng của em chắc cũng bị phá rồi.”
Nếu là nhà mới, Nguyễn Thanh lại nói nhà cô vẫn luôn ở cạnh biển, chắc là căn phòng cũ đã bị phá để xây phòng mới rồi.
Nam sinh tuấn tú bên cạnh Nguyễn Thanh lé mắt nhìn Mạc Trọng Đan một cái, hỏi anh: “Anh hỏi phòng của chị tôi làm gì? Phòng của con gái, con trai không được vào.”
Mạc Trọng Đan lập tức tủi thân nói với Nguyễn Thanh: “Em trai em không thích anh.”
Nguyễn Thanh liền quay đầu quát Nguyễn Hoan: “Phương Phương, em đang nói cái gì thế?”
Nguyễn Hoan ngây ra: “……” Này này, em nói gì chứ? Em chỉ nói mỗi câu con trai không được vào phòng con gái thôi mà! Có vấn đề gì hả?
Mạc Trọng Đan lại nhíu mày: “Viên Viên, em đừng mắng em ấy, như vậy em ấy càng không thích anh.”
Nguyễn Thanh an ủi anh: “Không có đâu, Phương Phương ngoan lắm.”
Nguyễn Hoan: “……” Bây giờ em thực sự không thích anh ta, anh ta hãm hại em!!!