Trước khi Nhật Hạ bất tỉnh cô đã nghe bác sĩ nói rằng:
"Cô Triệu, cô thật có phúc khi có người nhà lo lắng!"
"Người nhà ư?"
Lục Hạo ngồi cạnh giường bệnh. Bàn tay hắn khẽ vuốt ve gương mặt của cô:
"Nhật Hạ, sau này dù không yêu em, tôi vẫn sẽ nhất quyết giữ em ở bên cạnh!"
Bàn tay hắn nắm lấy bàn tay cô, 10 ngón tay từ từ đan xen vào nhau.
Hắn còn định nói gì đó thì bên ngoài cửa có người gấp gáp đi vào.
"Lục nhị thiếu! Xin lỗi!"
Lục Hạo buông bàn tay cô ra. Hắn gọi Triệu Nhật Hạ mấy lần:
"Nhật Hạ, Triệu Nhật Hạ?"
Thế nhưng cô vẫn nằm yên bất động. Xác định cô chắc chắn còn hôn mê nên Lục Hạo đứng dậy.
Gương mặt nở nụ cười tà ác. Hắn bước đến phía người đàn ông vỗ vai hắn:
"Không sao! Dù kế hoạch chỉ thành công một nửa nhưng ta ghi nhận công lao của ngươi!"
Thuộc hạ không tin chủ nhân của mình lại có thể mở miệng ra khen hắn. Nhưng nhìn gương mặt thánh thiện đó hắn lập tức tin ngay.
Hắn quỳ xuống:
"Cảm ơn Lục nhị thiếu!"
"บ!"
Lục Hạo cuối người chạm vai người đàn ông:
"Mau đứng dậy đi!"
Người đàn ông cảm kích vô cùng. Nhưng khi hắn vừa đứng lên, Lục Hạo đã vung tay đấm hắn một cú thật mạnh:
"Lũ vô dụng mà cũng muốn xin tha thứ?"
Người đàn ông đau đớn ôm mặt nhưng Lục Hạo lại nói:
"Ngươi mà la, ta cắt lưỡi ngươi."
Tên thuộc hạ nén đau bịt chặt miệng. Lục Hạo lại tiếp tục cười đưa tay đánh tiếp. Đánh rất nhiều lần đến khi tay của hắn chảy máu, hắn mới chịu buông tha người đàn ông.
Giọng nói hắn sắc lạnh:
"Cút!"
Người đàn ông bước nhanh ra ngoài còn không quên cảm hơn hắn:
"Cảm ơn Lục nhị gia tha mạng!"
Hắn quay lại thấy Nhật Hạ vẫn nằm yên sau đó hắn đưa tay vào túi quần lấy điện thoại ra gọi:
"Lục nhị gia?"
"Ngươi biết phải làm sao rồi đó?"
Không nghe đầu dây bên kia nói gì nữa, thế mà Triệu Nhật Hạ lạnh sống lưng với câu nói tiếp theo của Lục Hạo:
"Có một cái mạng của Lục Thần mà lấy không xong. Thế thì hắn không nên sống nữa!"
Từng chữ một lọt vào tai cô. Hóá ra, tai nạn vừa rồi là hắn sắp xếp. Chính hắn đã cướp đi mạng sống của con cô.
Còn suýt lấy mạng của cô và Lục Thần.
Nghĩ đến đây, nước mắt của Nhật Hạ trào ra. Bàn tay cô nắm chặt ga giường. Cô không dám mở mắt.
Lúc Lục Hạo quay lại hắn thấy cô khóc. Nghi ngờ cô nghe hết mọi chuyện hắn giả vờ gọi:
"Nhật Hạ?"
Hoàn toàn không có phản ứng. Hắn lại tiếp tục vung tay. Dùng lực thật mạnh tát xuống gương mặt cô.
"Chát."
Cái bạt tai này khiến một bên má của cô bị sưng phù. Khoé môi bật ra chút máu đỏ. Nhưng cô vẫn kiên quyết giả vờ bất tỉnh.
Hắn hít một hơi:
"Hoá ra là ác mộng!"
Biết cô không có nguy hiểm đối với hắn nên hắn vuốt tóc cô:
"Anh ra ngoài một chút. Lát sau chúng ta gặp nhau!"
Đến khi cửa phòng đóng lại, rất lâu sau không nghe tiếng động nào hết, cô mới dám bật khóc.
"Huhu... Con của tôi... Là chính anh... Tôi phải làm sao đây?"
Nhật Hạ đưa tay bịt miệng nén tiếng khóc nhỏ nhất có thể. Ở phía xa, chỉ thấy cô gái co người run lên bần bật.
•••
Khó cũng không dám là loại cảm giác gì? Sợ Lục Hạo quay lại.
Nhật Hạ vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Đúng như dự đoán, khi cô ra bên ngoài, Lục Hạo đã về. Hắn thấy cô liền tiến lên ôm lấy.
"Anh xin lỗi đã không bảo vệ tốt cho em và con!"
Bàn tay Nhật Hạ nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt đến bật máu. Nỗi đau này có là gì cơ chứ?
Cô giả vờ vùi vào lòng ôm lấy người đàn ông. Nếu hắn đã diễn kịch hay như thế, cô cũng nên diễn cùng hắn.
Lời nói cô rất chậm:
"Lục nhị thiếu, bây giờ đứa bé đã mất chắc chắn Lục lão gia sẽ không chấp nhận mối hôn sự của chúng ta. Tôi xin lỗi, là lỗi tại tôi!"
Hắn lắc đầu:
"Không phải lỗi tại em. Chính là tên Lục Thần đã làm. Nếu hắn không mang em đi, đứa trẻ không phải chết oan
ỨC."
Không ngờ người đàn ông trước mặt cô có thể đổi trắng thay đen một cách chóng mặt đến vậy.
Nếu không chính tai cô nghe thấy, cô sẽ không tin người như hắn lại có giả tâm sâu thâm thẩm.
"Nhị thiếu, ngài nên về cho. Nhật Hạ không muốn tiếp tục làm phiền người."
Hắn nắm chặt hai vai của cô:
"Em đừng nói vậy! Dù đứa trẻ không còn. Tôi sẽ vẫn lấy em!"
Lục Hạo ôm cô vào lòng:
"Nhật Hạ, em vẫn đồng ý cùng tôi kết hôn chứ?"
"Tôi..."
Cô còn đang suy tính trả lời thế nào thì cửa phòng mở ra: