Hóa Ra Yêu Em Lại Đau Đến Vậy

Chương 33: 33: Chân Tướng Năm Đó




Nghiêm Dĩ Bạch vội vàng hỏi, "Sau khi Nhược Vân tỉnh, anh không nói cho cô ấy biết tôi ở bệnh viện sao? Không nói cho cô ấy biết tôi đang tìm cô ấy sao?"
Âu Dương Túc cười khẽ một tiếng, "Tôi có nói, nhưng Nhược Vân không muốn gặp anh, cô ấy trực tiếp rời khỏi bệnh viện, ngẫm lại những chuyện anh đã làm với cô ấy, sao cô ấy có thể chấp nhận anh được?"
Sắc mặt Nghiêm Dĩ Bạch trầm xuống.

Hai người đồng thời trầm mặc một lúc, Nghiêm Dĩ Bạch hỏi tiếp, "Vậy sau khi cô ấy đi đã xảy ra chuyện gì? Sao lại mất trí nhớ?"
Âu Dương Túc nói tiếp, "Bởi vì bệnh viện không hoàn thành phẫu thuật, mẹ Nhược Vân chết trên bàn mổ nên xem như để dàn xếp ổn thỏa, bệnh viễn đã trả lại một trăm hai mươi vạn tiền phẫu thuật kia cho cô ấy.

"
"Sau đó tôi dẫn Nhược Vân ra nước ngoài, tìm một bệnh viện chuyên trị u não khám bệnh cho cô ấy.

Chuyên gia kia đích thân phẫu thuật cho cô ấy, cuộc phẫu thuật rất thành công.

Nhưng phẫu thuật xong Nhược Vân đã mất trí nhớ, tôi tưởng rằng sau năm năm nhất định anh đã quên cô ấy, không ngờ về nước chưa được bao lâu đã gặp phải anh rồi.


"
Nói đến đây, Âu Dương Túc nhìn sang Nghiêm Dĩ Bạch, "Nhiềm năm như vậy, anh vẫn không hề từ bỏ.

"
"Cả đời này tôi cũng sẽ không từ bỏ.

" Nghiêm Dĩ Bạch nhìn chằm chằm Âu Dương Túc nặng nề nói.

Âu Dương Túc đối với chuyện này đã chẳng còn gì có thể nói, dù sao chuyện đã tới nước này rồi.

"Anh nói tôi kể chân tướng cho anh, anh sẽ thả tôi đi, nhưng hãy để tôi gặp Nhược Vân.

"
Nghiêm Dĩ Bạch gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, bây giờ anh đã biết chuyện từng xảy ra vào năm năm trước, chuyện kế tiếp anh cần làm chính là khiến Nhược Vân yêu mình lần nữa, mặc kệ sau này cô có thể nhớ chính anh là ai hay không.

Lúc Nghiêm Dĩ Bạch sắp đi, Âu Dương Túc nhắc anh.

"Chuyên gia nước ngoài đã từng nói, Nhược Vân mất trí nhớ liên quan chặt chẽ với bệnh của cô ấy, khả năng khiến cô ấy khôi phục trí nhớ là rất nhỏ.

"
Nghiêm Dĩ Bạch không quay đầu lại, "Nếu cô ấy không nhớ tôi là ai, vậy yêu tôi lần nữa là được, tôi không ngại.

"
Âu Dương Túc mím môi, hai tay nắm chặt đến vang tiếng rốp rốp, nhưng lại không tài nào làm gì được.

-

Hôm sau Tô Nhược Vân dậy từ sớm, sau khi cô mặc quần áo xong vội vàng xuống lầu.

Nhưng không nhìn thấy Nghiêm Dĩ Bạch, người làm trong nhà đang chuẩn bị bữa sáng.

Tô Nhược Vân hỏi thăm Nghiêm Dĩ Bạch đã đi đâu.

"Cậu chủ ra ngoài từ sớm, bảo là có chút chuyện cần làm, lát nữa sẽ về.

"
Tô Nhược Vân hơi bất an, kỳ thật người cô lo nhất vẫn là Âu Dương Túc, không biết hiện tại anh ta thế nào.

Tô Nhược Vân vẫn muốn từ từ đàm phán với Nghiêm Dĩ Bạch để anh buông tha cho hai người bọn họ.

Vừa lúc đó, quản gia bước đến trước mặt cô, "Cô Tô, cậu chủ bảo cô ra ngoài một chút.

"
Tô Nhược Vân nhìn nụ cười mỉm trên mặt quản gia, cảm thấy hình như có chuyện, cô gật đầu, ra ngoài.


Khi cô đi qua phòng khách trong biệt thự, một mùi hương thoang thoảng phất qua, gió thổi bay mái tóc dài của cô, ánh mặt trời như những vì sao rải xuống, mang theo hương hoa.

Tô Nhược Vân tự hỏi một chút, đây là mùi hương cô rất quen thuộc, khóe miệng không nhịn được hơi nâng lên.

Là hoa thủy tiên.

Khi Tô Nhược Vân nhìn thấy một vùng hoa thủy tiên lớn chặn cả cổng biệt thự trước mắt, sợ ngây người.

Nghiêm Dĩ Bạch đứng cách đó không xa, trên áo sơ mi trắng muốt còn dính bùn đất, xe tải vận chuyển hoa thủy tiên vừa đi, anh mỉm cười bước tới chỗ cô, anh tuấn bất phàm, phong thái hiên ngang.

Tuy rằng ấn tượng của Nghiêm Dĩ Bạch với Tô Nhược Vân không tốt, chẳng những bá đạo, khư khư cố chấp, còn không cân nhắc đến cảm nhận của người khác, cũng không nghe khuyên bảo và giải thích, thậm chí ban đầu Tô Nhược Vân còn tưởng rằng anh là đại ca xã hội đen.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.