Hoa Rơi Hữu Ý

Chương 15: Tân vũ lâm đại hội



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Cái gì? Chị muốn tham gia Tân vũ lâm đại hội? - Cẩn Ngôn mở to mắt kinh ngạc nhìn nàng.

- Đúng vậy - Tần Lam gật đầu xác nhận.

- Trời đất quỷ thần thiên địa ơi...

Cẩn Ngôn ôm đầu lẩm bẩm. Tần Lam nhìn thái độ của cô liền không vui

- Khỉ con, sao vậy? Em không ủng hộ chị à?

- Không phải em không muốn ủng hộ chị. Nhưng mà Lam tỷ, chị biết vũ đạo không phải thế mạnh của bản thân mà, tại sao lại đột nhiên muốn tham gia một chương trình nhảy múa như vậy?

Quả thực là thế, vũ đạo không phải chuyên môn của Tần Lam, nếu không muốn nói là nàng không có năng khiếu trong bộ môn này. Lần trước theo nàng tiến tổ quay Diên Hy công lược, Cẩn Ngôn cũng có dịp chứng kiến, chỉ một đoạn múa Lạc Thần thôi mà Tần Lam vất vả như thế nào mới có thể quay xong, là một trong những cảnh NG nhiều nhất của nàng, thậm chí, chỉ thiếu chút nữa, cô đã muốn đề xuất dùng thế thân để thay nàng múa...


- Chị muốn nhân lúc bản thân còn đủ dũng khí, làm một việc gì đó có tính thử thách một chút. Sau này có tuổi rồi, sợ rằng có những việc sẽ không dám thử, cũng không còn không gian tự do cho bản thân nữa.

Tần Lam nhìn xa xăm, giải thích với Cẩn Ngôn lại như đang nói với chính mình. Nàng hiểu rõ, bản thân hiện tại không còn tính là người trẻ của giới giải trí nữa. Nhờ vào sự nỗ lực của bản thân cùng với hậu thuẫn của Nhiếp Viễn mới có thể tiếp tục đứng vững ở ngôi vị nữ hoàng. Thế nhưng thị trường rồi sẽ thay đổi, bản thân không có cách nào phá bỏ những quy luật ấy, hiện tại vẫn còn có thể chọn lựa việc mình muốn làm thì nên tranh thủ cơ hội. Cẩn Ngôn nhìn nàng mộ lát, buột miệng nói

- Thực ra chị bao nhiêu tuổi không quan trọng. Quan trọng là chị vẫn còn rất trẻ, cũng rất xinh đẹp nữa.


- Chị không buồn, em an ủi chị làm gì? - Nàng cưng chiều gõ nhẹ lên trán cô.

- Lời thật lòng, không thể gọi là an ủi được. Nhưng em quả thực có chút bất ngờ đó...

- Trước đây chị cũng không nghĩ sẽ có lúc bản thân đăng ký tham gia một chương trình về vũ đạo đâu. Nhưng không sao, đã đăng ký rồi, nhất định sẽ cố gắng chuẩn bị thật tốt.

- Tham gia chương trình phải chuẩn bị gì vậy? - Cẩn Ngôn tò mò.

- Đầu tiên sẽ phải tự mình luyện tập một bài nhảy cá nhân, biểu diễn trong vòng đầu. Quân Bình mấy hôm nay giúp chị liên hệ với lão sư dạy vũ đạo, có điều vị lão sư này dường như quá bận bịu rồi...

- Thảo nào mấy hôm nay không thấy chị Bình, thì ra là đi giải quyết chuyện này. Thực ra nếu chỉ là một bài nhảy cá nhân để giới thiệu thì cũng không quá phức tạp đâu, em có thể giúp chị.


Cẩn Ngôn gật gù, cô dù sao cũng từng là thủ khoa học viện múa, là sinh viên xuất sắc luôn đứng top đầu của trường, biên đạo một đoạn nhảy ngắn nhất định không thể làm khó được cô. Thế nhưng những việc đó Tần Lam không biết, nghe cô nói vậy, nàng ngờ vực hỏi lại

- Em... có thể sao?

Cẩn Ngôn nhìn thái độ ấy của nàng liền có chút bất mãn, khí thế càng cháy hừng hực

- Lam tỷ, chị đừng xem thường em, chị cứ đợi xem, ngày mai, em nhất định sẽ có một bài hoàn chỉnh cho chị!

Tần Lam nhìn ngọn đuốc quyết tâm cháy rừng rực trước mắt, thầm nghĩ có lẽ đã chạm phải điều không nên động chạm trong lòng cô rồi, khí thế thật đáng sợ...

Ngày hôm sau, Cẩn Ngôn nhờ Quân Bình thuê giúp một phòng tập rồi cùng Tần Lam tới đó. Đẩy cửa bước vào căn phòng đã thuê sẵn, không gian quen thuộc mà đã lâu Cẩn Ngôn không còn được nhìn thấy, trong lòng đột nhiên xúc động... Tần Lam cũng vô cùng phấn khích hỏi Cẩn Ngôn
- Hôm nay chúng ta sẽ luyện tập ở đây sao?

- Đúng vậy. Chị trước hết tìm một chỗ ngồi xuống đi. Em sẽ cho chị xem bài nhảy em đã chuẩn bị.

Tần Lam ngoan ngoãn nghe theo, tìm một chỗ ngồi xuống. Cẩn Ngôn đặt loa đã được kết nối với điện thoại xuống, mở nhạc, đứng trước mặt nàng nhảy một điệu tango, vô cùng uyển chuyển, thần thái cũng hết sức chuyên nghiệp. Tần Lam kinh ngạc theo dõi từng bước nhảy của cô. Quả thực không lừa nàng, cô gái nhỏ đứng trước mặt nàng cứ như một vũ công chuyên nghiệp vậy. Hoàn hảo cúi chào kết thúc, cô tươi cười với nàng

- Lam tỷ, chị thấy sao?

Tần Lam nghe cô hỏi nhanh chóng vỗ tay

- Tuyệt vời. Vô cùng đẹp mắt. Tiểu Ngôn à, em làm chị thực sự bất ngờ đấy. Trước đây em có học vũ đạo không?

- Đúng là có học qua. Được rồi, chị nhanh chóng đứng lên, em dạy chị nhảy, không khó lắm đâu.
Cẩn Ngôn đưa tay kéo Tần Lam đứng dậy. Nàng cũng hào hứng theo cô học. Thế nhưng, hiện thực đã chứng minh, không phải chuyện gì cứ cố gắng là có thể giải quyết được...

- Không được, Lam tỷ, động tác này phải dứt khoát hơn. Chị nhìn em này - Cô làm mẫu lại động tác cho nàng.

- Không không, sai rồi. Sau động tác đẩy hông thì chân mới bắt đầu di chuyển, chị cố gắng tập trung nhớ động tác đi - Cẩn Ngôn nhắc nhở.

- Lam tỷ, em đã nói tay đưa ra tuy mềm mại uyển chuyển nhưng cũng phải dứt khoát và có điểm dừng thích hợp mà - Cẩn Ngôn phàn nàn.

- Lam tỷ, chị có thể tập trung như lúc đóng phim được không? Sao lại nhảy sai nữa rồi...

- Lam tỷ à, Lam tỷ...

Cẩn Ngôn càng lúc càng mất kiên nhẫn. Cô chưa từng dạy nhảy cho ai, không nghĩ đến "học trò" đầu tiên của bản thân lại là một người không hề có căn bản về vũ đạo, không những trình độ kém xa mình mà còn không có chút năng khiếu nhảy múa nào, cộng thêm khả năng quên động tác thần sầu... Trong lòng cô không tránh khỏi bực bội, lời phàn nàn càng lúc càng nhiều, càng lúc càng gay gắt...
- Lam tỷ à...

Cô thở dài bất lực với người con gái trước mặt. Tần Lam sau mỗi lời phàn nàn của cô lại càng mất tự tin vào bản thân. Nhìn cô lúc này chỉ có thể cúi đầu

- Tiểu Ngôn... chị xin lỗi...

Cẩn Ngôn đối diện với vẻ hối lỗi đó, chợt nhận ra có lẽ bản thân đã quá nghiêm khắc với nàng, không phải ai sinh ra cũng có khả năng nhảy múa. Nhìn Tần Lam buồn bã, Cẩn Ngôn thực sự không đành lòng, mở túi lấy một chai nước, mở nắp đưa cho nàng

- Chị uống đi, chúng ta ngồi xuống nghỉ một chút đã.

Tần Lam ngồi xuống sàn, uống nước, tâm trạng vẫn không khá lên chút nào... Cẩn Ngôn ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói

- Lam tỷ, xin lỗi. Em quá nóng vội rồi.

- Không phải do em. Là vì tư chất của chị quá kém... - Tần Lam cười buồn.

- Tư chất gì chứ? Đó chỉ là một phần, khổ luyện mới là chìa khóa để thành công. Cũng giống như trong diễn xuất, chị không thể chỉ dùng kĩ thuật diễn xuất mà phải trải qua quá trình thấu hiểu, đồng cảm với nhân vật của mình mới có thể làm nên một vai diễn thành công, đúng không?
Tần Lam gật đầu, sau đó tò mò quay sang nhìn Cẩn Ngôn

- Tiểu Ngôn, chị có thể hỏi em một chút không?

- Dạ?

- Rốt cuộc thì em học vũ đạo từ đâu vậy, cảm giác có phong cách riêng, cũng rất có chất nghệ sĩ.

Cẩn Ngôn yên lặng nhìn nàng một lát, cuối cùng vẫn quyết định sẽ không giấu nàng

- Thực ra, mẹ của em vốn là một vũ công.

- Vậy là em được mẹ dạy?

- Không, mẹ em mất sau khi sinh em không lâu. Có điều, em nghĩ bản thân đã thừa hưởng niềm đam mê với những điệu nhảy từ mẹ. Hơn nữa còn có đồng nghiệp của mẹ em, dì ấy đối với em vô cùng thân thiết, cũng chính là người đầu tiên dạy em về vũ đạo.

- Chị xin lỗi, chị không biết bác gái đã... - Tần Lam ái ngại nhìn cô.

- Không sao, em cũng quen rồi - Cẩn Ngôn mỉm cười - Tuy nói rằng có mẹ là vũ công, có lẽ cũng có chút năng khiếu nhảy múa nhưng để đạt đến trình độ ngày hôm nay, em cũng đã phải luyện tập rất nhiều. Yêu cầu chị phải thành thục ngay lần đầu tập luyện, là em không đúng rồi.
- Phải có lão sư nghiêm khắc mới có thể có học trò giỏi mà. Chúng ta tập lại đi, chị nhất định sẽ cố gắng!

Tần Lam một lần nữa hào hứng đứng dậy. Cẩn Ngôn cũng vui vẻ đứng lên theo nàng. Từng chút từng chút dạy nàng mỗi động tác, so với ban đầu kiên nhẫn hơn rất nhiều

- Lam tỷ, chị nhìn em này. Đẩy hông một lần rồi đưa tay ra như thế này.

Cẩn Ngôn làm lại động tác. Tần Lam cũng bắt chước cô làm lại, có điều Cẩn Ngôn vẫn không hài lòng. Cô tiến tới áp sát nàng

- Chị phải làm như thế này.

Tay nắm tay, người áp người, cô trực tiếp chỉnh động tác cho nàng. Tần Lam cảm thấy tư thế này có chút không thoải mái...

- Lam tỷ, chị đừng căng thẳng, thả lỏng ra một chút thì mới có thể nhảy đúng được - Cô ở bên nhẹ nhàng nhắc nhở.

- Ừm...

Tập nhảy thực sự là một công việc vất vả, mới tạm nhớ được động tác mà cả hai đã thấm mệt. Trực tiếp ngồi xuống sàn nghỉ ngơi một lần nữa, Cẩn Ngôn mở điện thoại lên
- Tập một chút mà đã đến giờ này rồi sao. Lam tỷ, trưa nay chị muốn ăn gì?

- Tùy em quyết định. Chị tin tưởng trợ lý tài giỏi của chị - Nàng mỉm cười đáp lại.

- Vậy để em đặt đồ ăn.

Trong lúc nghỉ ngơi và đợi đồ ăn được giao đến, Tần Lam nhàm chán bâng quơ hỏi

- Khỉ con, em nghĩ chị có thể vượt qua được mấy vòng?

- Quan trọng là chị cảm thấy vui vẻ, không cần tạo quá nhiều gánh nặng cho bản thân - Cẩn Ngôn thuận lợi né tránh một câu hỏi khó.

- Nhảy múa sao mà khó như vậy chứ? - Nàng ngẩng đầu nhìn trần nhà than một câu.

- Nếu chị cảm thấy quá khó, em có thể đơn giản lại bài nhảy cho chị.

- Aizz chị biết bài nhảy như thế này đã là không có gì phức tạp rồi, nếu còn đơn giản thêm nữa chỉ sợ cũng không còn gì...

- Em nói rồi mà, quan trọng chỉ cần chị vui thôi. Ah hình như đồ ăn đến rồi này, chị đợi em một lát nhé.
Cẩn Ngôn đứng dậy đi ra khỏi phòng. Tần Lam nhìn theo bóng cô, không biết từ lúc nào, nàng đối với cô gái nhỏ này đã cảm thấy vô cùng thân thiết. Cô đối với nàng ôn nhu, dịu dàng, chăm sóc nàng vô cùng chu đáo, nàng ở bên cạnh cô không có bất kỳ gánh nặng gì, vô cùng thoải mái, giống như ở bên cạnh người thân vậy. Trong suốt ngần ấy năm nàng lăn lộn trong giới giải trí, cô có lẽ là trợ lý đầu tiên chưa một lần đốc thúc lịch trình của nàng, thậm chí còn cố ý kéo dài lịch trình để đưa nàng đi nghỉ ngơi, là người duy nhất luôn luôn nói nàng không cần phải quá áp lực, cảm thấy vui vẻ mới là quan trọng nhất. Những lúc nàng lo lắng, sợ hãi nhất, cũng là cô ở bên giúp đỡ, an ủi nàng. Sau Nhiếp Viễn, có lẽ chỉ có cô mới đem đến cho nàng cảm giác an toàn và ấm áp đến vậy, cảm giác có thể dựa vào.
Cẩn Ngôn nhanh chóng quay lại cầm theo một túi lớn

- Đồ ăn đến rồi đây. Salad ức gà, giàu protein, chất xơ, ít chất béo, chị đừng lo tăng cân nhé. Còn có hoa quả, ngũ cốc, bánh mỳ đen, sữa chua, cả trà đen nữa, rất tốt cho việc chuyển hóa mỡ thừa.

Tần Lam nhìn đống đồ trên tay Cẩn Ngôn thắc mắc

- Sao em mua nhiều đồ vậy?

- Tập nhảy là một việc rất tốn năng lượng, cũng chưa biết khi nào chúng ta có thể hoàn thành mục tiêu ngày hôm nay để trở về. Em cảm thấy vẫn nên chuẩn bị nhiều một chút.

- Nghe có vẻ như mục tiêu hôm nay rất khó hoàn thành...

- Không khó, không khó, chị phải tin tưởng lão sư của mình chứ - Cô mỉm cười trấn an nàng.

Cả hai cùng nhau ăn trưa, nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục luyện tập. Kết quả, mười giờ tối hôm đó mới có thể rời khỏi phòng tập... Cẩn Ngôn sau khi đưa Tần Lam về cũng quay về biệt thự Ngô gia. Bước vào nhà, đang vừa cởi giày vừa vặn người một chút, lâu rồi không nhảy múa, hôm nay cô cũng cảm thấy mệt, đột nhiên nghe thấy tiếng Đặng Sa phía sau
- Sao vậy? Làm trợ lý mệt đến vậy sao?

- Sa tỷ, làm em giật mình... Hôm nay em dạy nhảy cho Lam tỷ, cũng có chút mệt...

- Dạy nhảy sao? Không phải từ tai nạn năm đó, em đã hoàn toàn từ bỏ nhảy múa rồi sao?

Đặng Sa ngạc nhiên hỏi lại. Kể từ tai nạn năm đó, Cẩn Ngôn đã đem quan hệ giữa bản thân và nhảy múa cắt đứt hoàn toàn. Cô biết bản thân không thể tiếp tục vậy nên đã quyết tâm từ bỏ, toàn tâm toàn ý học kinh doanh. Không ngờ Tần Lam không chỉ có thể làm cô bớt quan tâm đến kinh doanh mà còn khiến cô một lần nữa nhảy múa trở lại

- Cũng không có gì to tát cả. Chị ấy sắp tham gia một chương trình nên em giúp chị ấy tập luyện một đoạn nhảy giới thiệu thôi. Bây giờ em không thể làm được các động tác khó hay tập luyện cường độ nặng nữa, chị cũng biết mà.
Cẩn Ngôn nhìn Đặng Sa, cười buồn. Chị xót xa tiến đến vỗ nhẹ lên vai cô

- Vất vả cả ngày rồi, đi ngủ sớm đi.

Cẩn Ngôn cùng Đặng Sa đi vào nhà. Đặng Sa liếc nhìn cô, trước nay chị luôn nghĩ bản thân rất hiểu cô. Vậy nhưng từ sau khi gặp Tần Lam, cô đã thay đổi rất nhiều, rất khác so với Cẩn Ngôn trước đây chị từng biết. Đàm Trác từng nói với Đặng Sa, nếu Tần Lam không phải là thần tiên thì nhất định phải là yêu quái, không cần ra tay cũng có thể thu phục được tiểu ma vương cứng đầu họ Ngô, không phải năng lực của người bình thường. Trước đây Đặng Sa còn cho rằng Đàm Trác nói quá, giờ càng lúc càng minh bạch, lời của Đàm Trác không phải không có cơ sở. Đó là chưa kể, Đặng Sa chưa biết việc Cẩn Ngôn chủ động nói với Tần Lam về mẹ của mình. Trước nay, dù có là người thân thiết với cô cách mấy, nếu muốn biết về cô, về gia đình cô, nhất định phải mở lời trước, cô sẽ tuỳ vào mối quan hệ mà nói cho người đó biết một phần. Chỉ duy nhất đối với Tần Lam, cô không những chủ động nói ra mà còn thật tâm mong muốn nàng sẽ bước vào thế giới của cô. Nói ngắn gọn, Cẩn Ngôn chính là đang muốn thu hẹp khoảng cách với Tần Lam, từng chút từng chút một...
Trải qua mấy ngày luyện tập cực khổ, Tần Lam cơ bản vượt qua được các tiêu chuẩn khắt khe của Cẩn Ngôn, ngày ghi hình cũng đã đến. Ngồi trên xe đi đến địa điểm quay, Cẩn Ngôn không ngừng hỏi nàng

- Lam tỷ, chị đã nhớ hết động tác chưa? Lát nữa sẽ vượt qua được chứ?

- Được... Có lẽ là được...

Tần Lam e dè đáp lại, nàng thực sự có chút không tin tưởng vào năng lực của bản thân. Cẩn Ngôn đột nhiên nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của nàng, dịu dàng

- Không sao, chị đừng quá căng thẳng. Thả lỏng ra nào. Dù hôm nay chị có mắc lỗi thì người làm lão sư như em đây cũng sẽ không phạt chị đâu.

Cô mỉm cười trêu chọc nàng giúp nàng bớt lo lắng. Nàng nghe cô nói vậy cũng bật cười

- Vậy thì chị không có gì phải sợ nữa rồi, tốt quá.

Đến địa điểm ghi hình, Tần Lam một lần nữa bắt gặp một người bạn cũng đến tham gia chương trình. Hai người vui vẻ nói chuyện, cùng nhau tiến vào, Cẩn Ngôn đối với vòng bạn bè rộng lớn của Tần Lam đã không còn bất ngờ nữa, chỉ là vẫn không thể không ngưỡng mộ nàng. Các nghệ sỹ tự mình điền thông tin cá nhân, sau đó chọn nhóm để tham gia thi. Tần Lam chọn nhóm B, cảm thấy nhóm này thiên về đương đại, dân tộc, cảm giác nhẹ nhàng hơn một chút, cũng phù hợp với nàng hơn. Các nghệ sĩ lần lượt xuất hiện đầy đủ, giữa lúc mọi người đang vui vẻ trao đổi, tiếng nhạc bất ngờ nổi lên, những người trợ giúp xuất hiện với một điệu nhảy vô cùng sôi động, mọi người cũng bị lôi cuốn theo điệu nhạc và sự nhiệt tình của họ. Kết thúc một màn nhảy mở đầu, MC xuất hiện, một lượt giới thiệu qua rồi yêu cầu các nghệ sỹ vào phòng chờ ngồi đợi.
Luật chơi được công bố. Trước khi các nghệ sỹ đến, những người trợ giúp đã tiến hành bỏ phiếu để chọn người mà họ muốn hợp tác cùng. Dựa theo số lượng phiếu từ cao đến thấp, các nghệ sỹ sẽ lần lượt ra sân khấu biểu diễn màn tự giới thiệu của mình.

Cẩn Ngôn nghe xong cách thức lựa chọn liền thoáng qua ý nghĩ, có khi nào Tần Lam sẽ là người thi cuối cùng hay không... Sau đó cô lại lập tức gạt đi suy nghĩ ấy, có lẽ sẽ không thảm đến vậy đâu...

Không khí trong phòng chờ cũng bắt đầu căng thẳng, các nghệ sỹ từng người từng người một ra biểu diễn, mỗi người lại đem đến một cảm xúc khác nhau. Kết quả, đúng như Cẩn Ngôn dự đoán, người cuối cùng bước ra sân khấu biểu diễn chính là Tần Lam... Nàng đứng trước mặt mọi người, nở một nụ cười có đôi phần ngượng ngùng
- Trước khi bắt đầu bài nhảy của mình, tôi muốn gửi lời xin lỗi đến một người. Đó chính là lão sư đã dạy mình bài nhảy này. Bởi vì hiện tại tôi đã quên rất nhiều động tác rồi, chỉ có thể nghĩ ra một vài thứ để thay thế. Mong rằng người đó xem được bài nhảy hôm nay của tôi cũng sẽ không quá tức giận.

- Bạn nói bản thân đã tự thay động tác, vậy đây là những điều phù hợp với bạn nhất? - Một người trợ giúp hỏi.

- Có thể xem là như vậy - Nàng nhẹ nhàng đáp.

- Tần Lam, mời biểu diễn.

Tiếng nhạc nổi lên, tất cả mọi người chăm chú nhìn nàng. Tần Lam vô cùng cố gắng trong từng bước nhảy. Cẩn Ngôn cũng không hề rời mắt một giây nào, muốn xem nàng đã thay đổi bài nhảy ra sao. Cuối cùng chỉ có thể lắc đầu bất lực, dù sao nàng cũng đã cố gắng hết sức rồi...
Tần Lam kết thúc bài nhảy, khuôn mặt ửng hồng phần vì vừa vận động phần vì không khí sau bài nhảy của nàng thực sự có chút ngại ngùng rồi... Nàng trở về phòng chờ cùng các nghệ sỹ khác trong lúc đợi kết quả. Khoảnh khắc công bố kết quả, Tần Lam cũng không có kỳ vọng gì vào việc lựa chọn của những người trợ giúp sẽ thay đổi so với ban đầu. Một lần nữa, đúng như nàng nghĩ, trên sân khấu chỉ còn lại nàng, một nam nghệ sỹ khác và ba người trợ giúp, vẫn là không có ai lựa chọn hợp tác với nàng...

- Tần Lam, ở đây có người mà bạn muốn chọn không? - MC hỏi nàng.

- Không có - Tần Lam thành thật - Tôi vốn dĩ muốn chọn một vũ công nam.

MC để nam nghệ sỹ kia chọn trước, vốn dĩ cậu và một người trợ giúp đã muốn kết đôi. Hai người thuận lợi nắm tay nhau đi ra. Cục diện hiện tại thực sự không có lợi cho Tần Lam, nàng chỉ có thể mỉm cười nói đùa
- Cuối cùng không ai chọn tôi, tôi có thể về nhà được rồi đúng không?

- Tôi chợt nghĩ ra một ý tưởng - MC lên tiếng - Nhóm nhảy ba người cũng không tồi. Nếu như bạn muốn, bạn có thể dẫn cả hai người còn lại đi.

- Thật vậy sao? Tôi dĩ nhiên là muốn rồi, có thể có cả hai vị lão sư tốt như vậy - Tần Lam vui mừng.

- Cố gắng lên, tôi chờ đợi màn bùng nổ của các bạn - MC động viên.

Ba người cùng nhau chạy ra ngoài, lên xe di chuyển đến điểm tập luyện. Trên xe, hai người trợ giúp không ngừng bàn bạc cho tiết mục

- Vòng đầu tiên phải thực sự bùng nổ.

- Đúng. Tôi muốn phá bỏ hình tượng của Tần Lam. Trước nay cô ấy xuất hiện luôn là hình tượng nữ thần, đoan trang, nho nhã, giống như vậy. Tôi thực sự muốn thay đổi điều này.

- Đồng ý.

Tần Lam yên lặng ngồi giữa hai người, nàng vẫn chưa hết căng thẳng, cũng chưa biết tiếp theo bản thân sẽ làm gì...
Cẩn Ngôn không thể ngồi chung xe với Tần Lam. Cô cùng một vài nhân viên khác ngồi trên xe đuổi theo đằng sau, đến muộn hơn một chút. Khi cô đến nơi, ba người đã vào phòng tập, bàn bạc cho tiết mục đầu tiên. Cô mở cửa, khéo léo tránh camera, bước vào trong.

Việc luyện tập rất nhanh đã được diễn ra. Hai người trợ giúp của nàng đều là những người vô cùng nhiệt huyết, tràn đầy năng lượng. Tần Lam cũng như bị ảnh hưởng bởi sức nóng của họ, cảm thấy bản thân nhất định phải nỗ lực hơn nữa. Có điều bài nhảy lần này rất tốn sức, cộng thêm việc nàng thường xuyên quên động tác, thực sự là vô cùng vô cùng mệt...

Luyện tập được mấy tiếng đồng hồ đã lập tức có thử thách đầu tiên, kiểm tra mức độ hoàn thành bài nhảy của các nhóm. Mức độ hoàn thành của nhóm nàng còn chưa đến năm mươi phần trăm... Trở về phòng tập, Tần Lam áy náy
- Xin lỗi, là do năng lực của tôi quá kém, mọi người vất vả rồi.

- Chúng ta là một đội mà, không cần xin lỗi. Chúng tôi nhất định sẽ tìm cách giúp cô.

- Ngồi xuống bàn bạc lại đã.

Ba người cùng ngồi xuống, sắp xếp lại bài nhảy. Cẩn Ngôn đem nước đến cho mọi người

- Lam tỷ, chị uống chút nước đi. Hai vị lão sư, hai người cũng vất vả nhiều rồi, mong hai người sẽ chiếu cố cho Lam tỷ nhà tôi chứ chị ấy trong lĩnh vực này không được thông minh lắm...

- Tiểu Ngôn, em ở đây để nói xấu chị đấy à? - Tần Lam đánh vào vai cô.

- Tiểu Ngôn? - Một trong hai người trợ giúp lặp lại lời nàng.

- Có chuyện gì sao?

Tần Lam quay lại hỏi. Cẩn Ngôn cũng nghi hoặc nhìn sang

- Tiểu Ngôn... Cô có phải là Ngô Cẩn Ngôn không?

Câu hỏi vang lên như một tiếng sét đánh ngang tai cô... Sao ở đây có thể có người biết cô chứ? Không lẽ thân phận sắp bại lộ sao... Tần Lam cũng ngạc nhiên không kém gì cô
- Cô biết em ấy sao?

- Cô đúng là Ngô Cẩn Ngôn chứ? - Người trợ giúp kia vẫn kiên trì hỏi.

Cẩn Ngôn âm thầm nuốt xuống một cái, thận trọng gật đầu

- Vậy thì đúng rồi! Thảo nào vừa nữa nhìn thấy cô, tôi đã cảm thấy rất quen, không ngờ lại đúng thật. Cô chính là Ngô Cẩn Ngôn của chuyên ngành ballet.

Người trợ giúp hào hứng nói. Cẩn Ngôn nghe đến đây trộm thở phào một cái, thật là dọa chết cô rồi...

- Chuyên ngành ballet sao? - Tần Lam ngạc nhiên.

- Đúng vậy, cô ấy ở trường tôi chính là một huyền thoại đấy. Rất nhiều người đều ngưỡng mộ cô ấy - Quay sang cô - Chỉ tiếc là sau tai nạn năm đó cô lại rút hồ sơ. Về sau này chưa có thêm người nào có thể phá vỡ được các kỷ lục thành tích của cô.

- Wow Tiểu Ngôn à, vậy mà trước nay chị không hề nhìn ra tài năng của em đấy - Tần Lam nhìn cô ngưỡng mộ.
- Chỉ là em may mắn thôi.

- Nào, nói chuyện phiếm vậy là đủ rồi, chúng ta tiếp tục luyện tập đi.

Người trợ giúp còn lại nhắc nhở, mọi người nhanh chóng quay lại với nhiệm vụ. Luyện tập rất lâu, gần như không dám nghỉ, năng lực không tốt chỉ có thể lấy nỗ lực bù lại. Tập mãi đến tận đêm khuya, hai người trợ giúp đã tạm nghỉ ra ngoài, quay phim cũng đã tắt máy, Tần Lam vẫn đứng trước gương tự mình luyện tập. Cẩn Ngôn đi đến gần nàng

- Lam tỷ, đừng cố sức quá, có thể xảy ra chấn thương đấy. Chị nghỉ ngơi một chút đi.

Nàng nghe theo cô, tạm thời dừng lại, ngồi xuống nghỉ ngơi. Cô mở một chai nước, đưa đến trước mặt nàng

- Chị uống đi.

- Cảm ơn em - Nàng thuận tay đón lấy.

- Còn có đồ ăn khuya nữa, chị ăn một chút đi, không có năng lượng sẽ không luyện tập được đâu.
- Có em ở bên cạnh, chị thực sự rất yên tâm - Nàng dịu dàng mỉm cười - Khỉ con, chị có thể hỏi em không?

- Chị cứ hỏi đi ạ, nếu biết, em sẽ trả lời.

- Em chắc chắn biết mà. Trước đây em học ballet thật sao?

- Đúng vậy ạ. Trước đây em tằng là sinh viên của học viện múa.

- Ballet khó như vậy mà em cũng học được, hâm mộ ghê.

- Thực ra em học từ nhỏ nên cũng không khó lắm.

- Vậy sao? Em học bao lâu để trở thành huyền thoại vậy? - Nàng trêu chọc cô.

- Huyền thoại gì chứ, đều là họ nói quá lên. Để em nghĩ xem nào, từ lúc em bắt đầu đến khi chính thức từ bỏ... Chắc cũng khoảng gần hai mươi năm đấy.

- Hai mươi năm!? - Tần Lam có chút không tin nổi.

- Nghĩ lại cùng dài thật đấy... - Cẩn Ngôn nở nụ cười mang đôi phần tiếc nuối.

- Sao em lại từ bỏ ballet vậy? Là vì tai nạn gì đó sao? - Tần Lam tò mò.
- Năm đó, trong một lần biểu diễn, em đã vô tình gặp tai nạn khiến chân bị thương. Đối với người học ballet mà nói, đó chính là một trong những đả kích lớn nhất có thể gặp phải. Sau đó, không có cách nào để tiếp tục nữa...

- Thật đáng tiếc...

Tần Lam bỗng nhiên cảm thấy buồn thay cho cô. Vì một tai nạn mà phải từ bỏ thứ mình đã theo đuổi hai mươi năm, có thể không đau lòng sao? Thế nhưng Cẩn Ngôn lại quay lại cười với nàng

- Có gì đáng tiếc chứ? Em lại cảm thấy cũng nên vì vậy mà vui mừng một chút.

- Vui? - Tần Lam khó hiểu.

- Nếu không từ bỏ ballet, làm sao em có thể trở thành trợ lý bên cạnh một ngôi sao vừa xinh đẹp lại tài năng thế này được chứ? - Cô cười ngốc.

- Lại nói linh tinh! Không phải lúc nãy còn nói chị không thông minh sao? - Nàng bày tỏ không tin.
- Em chỉ đùa thôi. Lam tỷ chính là người xinh đẹp, thông minh, dịu dàng, tốt bụng, bao dung nhất trên đời.

- Nịnh bợ - Nàng mỉm cười gõ nhẹ lên trán cô.

Hai người cùng nhau ăn khuya rồi tiếp tục luyện tập. Đến khi Tần Lam thấm mệt mới dựa vào Cẩn Ngôn nghỉ ngơi. Hôm nay, lần đầu tiên nàng ngủ quên trong phòng tập, vì mệt, cũng vì cảm giác an toàn và bình yên khi ở bên cạnh cô. Sự an yên đủ để đưa người ta vào giấc ngủ...

Cẩn Ngôn nhìn người đã nằm trong lòng mình ngủ say từ lúc nào, ôn nhu ấm áp trong ánh mắt không cách nào che giấu. Từ từ cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng, nhẹ nhàng nói

- Ngủ ngon nhé, Lam Lam của em.

Ps: Lâu rồi không ngoi lên, không biết còn ai ở đây không? Nếu còn, chỉ muốn nói rằng, gió mùa về rồi, các bạn nếu cũng đang ở nơi lạnh như mình, nhớ mặc ấm, tự yêu thương bản thân, đừng để bị ốm nhé.
Ngoài ra thì sắp đến Tết rồi, các bạn chuẩn bị gì chưa? Có thể bắt đầu với việc mua lịch nhé

https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=1793033720847727&id=105599689591147

Vào link để tham khảo mẫu lịch siêu yêu, in hình cô gái của chúng ta nhé, ưng một cái thì chốt đơn luôn, vừa có lịch để bàn, vừa ngắm được người yêu nha~[BHTT][LAM-NGÔN] Hoa Rơi Hữu Ý - Chương 15: Tân vũ lâm đại hội


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.