Hoa Rơi Hữu Ý

Chương 34: Cầm lên được, không buông xuống được



Cẩn Ngôn đưa nước cho Tần Lam, dịu dàng an ủi

- Chụp nốt shot hình này là xong rồi. Chị cố gắng một chút nhé.

Tần Lam nhận nước từ tay Cẩn Ngôn, nàng vẫn ngồi trên bàn, giữ nguyên tư thế. Tạo hình này giữ lâu sẽ rất mỏi nhưng vì hiểu quả của buổi chụp, nàng chỉ có thể tự mình chịu khổ, không một lời kêu than. May mắn là bên cạnh có một trợ lý vô cùng quan tâm tới nàng, cảm giác cũng bớt vất vả đi một chút. Bỗng nhiên, điện thoại của Cẩn Ngôn đổ chuông, cô liếc qua màn hình rồi nhanh chóng ra ngoài nghe điện thoại

- Mình đây, có chuyện gì vậy?

- Ngôn... Cẩn Ngôn... - Giọng Tử Tân bên kia đầu dây lo lắng đến phát run.

- Có chuyện gì? Bình tĩnh nói cho mình nghe - Cẩn Ngôn sốt ruột vẫn cố trấn an Tử Tân.

- Ngôn... Chủ tịch vừa đến đây... Đang ở trong phòng làm việc của cậu...


- Ba mình đến tập đoàn? Đến làm gì chứ? Sao cậu không thông báo sớm cho mình?

- Mình cũng không biết vì sao chủ tịch lại đến, còn có vẻ rất tức giận nữa... Vừa nãy mình bịa đại một lý do, nói cậu đi khảo sát thị trường nhưng chủ tịch vẫn tức giận muốn gặp cậu. Có khi nào...

- Được rồi, mình sẽ về ngay.

Cẩn Ngôn cúp máy, quay đầu nhìn Tần Lam vẫn đang nghiêm túc làm việc, trong lòng không khỏi bất an...

- Chị Bình, nhà em xảy ra chút chuyện, chị nhanh chóng về đây làm việc cùng Lam tỷ thay em được không ạ? - Cẩn Ngôn gọi điện cho Quân Bình.

- Được, chị cũng đang trên đường về đây, em đợi một chút.

Sau khi giao lại mọi chuyện cho Quân Bình, Cẩn Ngôn vội vã trở về lấy xe, mua tạm một vài thứ rồi lao như bay về Bách Gia. Không tới ba mươi phút đã về tới nơi, Tử Tân nhìn thấy cô liền vô cùng lo lắng, sao lại vội vàng đến mức bất cẩn, chưa thay đồ đã chạy về đây như vậy?


- Cậu cầm cái gì đấy? Sao lại ăn mặc thế này? Lỡ chủ tịch nhìn thấy phát hiện...

- Không phải cậu nói mình đi khảo sát thị trường sao? Đương nhiên phải mặc giống người bình thường một chút rồi. Mở cửa giúp mình.

Tuy rằng lời cô nói cũng có lý nhưng Tử Tân vẫn không tránh khỏi nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn lo lắng, giúp cô mở cửa phòng làm việc. Cẩn Ngôn hít một hơi thật sâu, bước vào. Cánh cửa được khép lại...

- Ba, ba tìm con sao? Sao ba không gọi điện cho con mà phải cất công đến tận đây? Con nhớ hôm nay ba đi đánh golf mà.

Cẩn Ngôn vừa bước vào đã bắt đầu diễn như không có chuyện gì, quan tâm hỏi đủ thứ. Ngược lại với thái độ của cô, Ngô ba lạnh nhạt hỏi

- Con vừa đi đâu?

- Sắp đến Tết rồi mà. Thị trường cũng bắt đầu bày bán sản phẩm Tết, con đi một vòng xem xét, xem có gì đặc sắc hơn sản phẩm của chúng ta hay không.


- Việc đó không phải là của con. Tập đoàn trả lương cho nhân viên không phải chỉ để ngồi bàn giấy.

- Ba, con muốn tự mình đi xem, tận mắt chứng kiến, như vậy, chiến lược kinh doanh sẽ càng dễ thành công. Không phải bình thường ba vẫn khuyên con chủ động với công việc sao? Chuyện này đâu có gì là sai?

Cẩn Ngôn đặt đồ lên bàn, ra sức biện giải, dáng vẻ hết sức tự nhiên. Cô vẫn chưa biết Ngô ba đã chịu đả kích gì, sao đột nhiên lại tới tìm cô nhưng nhìn thái độ của ông, cô biết chắc, cơn thịnh nộ trong lòng ông lúc này có sức mạnh tựa như một cơn bão, đủ để nhấn chìm cả một thành phố... Vậy nên cẩn thận từng bước, tự bảo vệ bản thân là quan trọng nhất. Ngô ba dùng đôi mắt đã nhìn qua đủ loại sóng gió, tràn đầy kinh nghiệm, chằm chằm nhìn Cẩn Ngôn, mọi thứ đều chẳng thể qua được mắt ông. Ngô ba chậm rãi lên tiếng
- Ngô Cẩn Ngôn, ta cho con một cơ hội cuối cùng để nói thật. Con đã đi đâu?

Cẩn Ngôn âm thầm nuốt nước bọt, chẳng lẽ ba cô đã biết chuyện? Sao có thể... Cô cố làm ra vẻ khó hiểu

- Ba muốn con nói sự thật gì? Con đã nói là con đi khảo sát thị trường rồi mà.

- Vậy là con vẫn không muốn tự mình nói?

- Ba à...

- Vậy nói cho ta biết, Tần Lam là ai?

Cẩn Ngôn vừa mở miệng định nói, nghe thấy câu hỏi của Ngô ba, cả người liền cứng đờ, cảm giác như mọi tế bào đều tê liệt... Ông hỏi Tần Lam là ai... Nhắc đến Tần Lam, vậy có nghĩa là Ngô ba đã biết hết mọi chuyện rồi sao...

- Tần Lam... là ai... - Cẩn Ngôn vô thức nhắc lại câu hỏi.

- Ngô Cẩn Ngôn, trả lời đi chứ. Tần Lam là ai, cô ta có quan hệ gì với con? - Ngô ba tiếp tục dồn hỏi.

- Tần Lam... - Cẩn Ngôn vẫn chưa biết nói gì, một lần nữa vô thức lặp lại tên nàng.
- Không trả lời được sao? Có cần ba ngươi thay ngươi trả lời không? - Ngô ba gằn giọng.

- Ba... Con...

Không nghĩ sự việc nhanh như vậy đã bị bại lộ, Cẩn Ngôn nhất thời không thể nghĩ ra được đối sách phù hợp. Cô đứng đó, lắp bắp không nói được lời nào

- Ngô Cẩn Ngôn, ngươi giỏi lắm! Đường đường là tổng giám đốc của Bách Gia lại chạy đến chỗ người ta xin làm trợ lý. Chuyện này mà lộ ra ngoài, mặt mũi của tập đoàn ngươi tính sao? Tổn thất ngươi có thể gánh nổi không? Thể diện của Ngô thị ngươi cũng vứt bỏ sạch sẽ rồi!? - Ngô ba tức giận chỉ mặt cô.

- Ba... Con chỉ là... Chỉ muốn...

- Ta không cần biết ngươi muốn gì, lập tức nghỉ việc, cắt đứt mọi quan hệ với người phụ nữ đó cho ta!

- Ba à!

Cẩn Ngôn kêu lên. Vừa nghe đến phải cắt đứt quan hệ với Tần Lam, cô liền cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, tâm trạng cũng khẩn trương gấp mấy lần, khoé mắt trong thoáng chốc đỏ hoe...
- Tại sao ba phải làm như vậy? Sao ba không bao giờ hỏi con lý do? Tại sao ba lại hết lần này đến lần khác muốn sắp xếp cuộc đời con như vậy!? - Cẩn Ngôn kích động.

- Ngô Cẩn Ngôn, ngươi nghĩ ngươi đang lớn tiếng với ai? Đừng nghĩ ta không biết chuyện ngươi muốn dùng khả năng của Bách Gia để đấu với Nhiếp thị, bảo vệ cho người phụ nữ đó! Ngươi có biết cái giá phải trả đắt như thế nào hay không? Đây là cơ nghiệp mà một đời ta cùng với lão Xa, lão Đàm đổ mồ hôi, nước mắt, thậm chí là cả máu mới có thể phát triển như ngày hôm nay. Ta tuyệt đối không cho phép nó bị tổn hại vì một người phụ nữ và một lý do vớ vẩn như vậy!

- Ba, có thể với ba, Tần Lam không là gì cả, kể cả chuyện sống chết của cô ấy cũng không thể lay động được ba. Nhưng đối với con, cô ấy là một người vô cùng quan trọng! - Cẩn Ngôn kiên định nhìn Ngô ba.
- Quan trọng hơn cả ba ngươi sao? Quan trọng hơn cả tập đoàn với hàng vạn con người đang cố gắng từng ngày vì nơi này sao? - Ngô ba nheo mắt nhìn cô - Ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là cắt đứt quan hệ với người phụ nữ đó, theo ta trở về. Hai là từ bỏ vị trí tổng giám đốc của Bách Gia, chỉ cần ngươi bước ra khỏi đây, ngươi sẽ không còn là Ngô tổng nữa, để xem ngươi làm thế nào đối phó với Nhiếp thị.

Ngô ba bày tỏ không thương lượng, ép buộc Cẩn Ngôn lựa chọn...

Ba người Tử Tân, Thi Mạn, Đàm Trác đứng áp sát vào cửa phòng của cô, cố gắng nghe ngóng động tĩnh bên trong, nghe thấy hai lựa chọn mà Ngô ba đưa ra cho cô liền lo lắng đưa mắt nhìn nhau

- Em ấy sẽ chọn thế nào? - Đàm Trác hỏi.

- Em có cảm giác... Cậu ấy sẽ chọn Tần Lam...

Tử Tân đã từng tận mắt chứng kiến tình cảm của Cẩn Ngôn đối với Tần Lam. Một thứ tình cảm vô cùng mãnh liệt, không dễ che giấu, cũng không thể che giấu. Ánh mắt cô nhìn nàng, quen nhau lâu như vậy mà cũng là lần đầu tiên Tử Tân nhìn thấy, ôn nhu, dịu dàng lại chân thành, hồn nhiên, không hề có một chút toan tính hay xa cách nào. Thực sự chưa từng thấy cô đối với ai như vậy...
Thi Mạn im lặng gật đầu, xác thực bản thân cùng Tử Tân có chung suy nghĩ. Thi Man là người tỉ mỉ, tâm tư tinh tế lại quen biết cô từ nhỏ, chị hiểu rõ, cô là người kiên định đến thế nào. Cũng giống như việc cô thi vào học viện múa năm đó vậy, một sự quyết tâm thà chết chứ không thay đổi. Với sự việc còn như vậy, huống hồ là với con người. Cô đối với Tần Lam chấp niệm quá sâu, hết lần này đến lần khác không thể buông tay, hiện tại nàng đang trong giai đoạn vô cùng khó khăn, nói cô từ bỏ? Không thể nào...

- Ba, tại sao nhất định phải như vậy? - Cẩn Ngôn rơi nước mắt.

- Ngươi dám tự ý làm càn còn hỏi tại sao à? Những thứ xuất thân từ giới giải trí dơ bẩn đó đều chẳng có gì sạch sẽ hết. Ngươi nếu còn biết suy nghĩ thì ngoan ngoãn theo ta trở về. Chỉ cần ngươi cắt đứt với người phụ nữ đó, từ bỏ đấu đá với Nhiếp thị, tập trung phát triển cho tập đoàn thì ngươi vẫn sẽ là tổng giám đốc của Bách Gia, người thừa kế của Ngô thị. Bằng không thì đừng trách người ba này tuyệt tình.
Cẩn Ngôn im lặng đứng đó, cả cơ thể không ngừng run rẩy, đôi bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, nước mắt không thể kìm nén mà liên tục rơi xuống. Chẳng lẽ cứ như vậy mà kết thúc sao? Nàng và cô thực sự là một mối nhân duyên oan nghiệt dây dưa suốt hai kiếp? Thiên đạo bất công, số phận vô tình, chẳng lẽ một chút ánh sáng hy vọng cũng không thể cho cô? Vậy ban đầu vì sao lại cố ý sắp xếp để hai người nhất định phải nảy sinh quan hệ? Là vận mệnh chiếu cố hay chỉ là một trò tiêu khiển của lão thiên...

- Con... - Cẩn Ngôn khó khăn mở miệng - Con... sẽ không về đâu. Dù cho ba có đánh gãy chân con, con cũng sẽ dùng tay mà bò ra khỏi đây. Con sẽ không từ bỏ cô ấy, con không thể từ bỏ Tần Lam, cũng giống như năm đó, ba đã kiên trì nắm chặt tay mẹ, thuyết phục ông bà nội vậy. Ông nội từng nói với con, người Ngô thị đã định cùng ai thì đến chết cũng sẽ không thay lòng. Con sẽ tự lo chuyện của mình, xin ba đừng ép con.
- Ngô Cẩn Ngôn, ngươi!

Ngô ba tức giận đến mặt mũi đỏ bừng bừng. Cẩn Ngôn không những làm trái ý ông, còn ngang nhiên động chạm đến vết thương lớn nhất trong lòng ông, chính là mẹ của cô. Cẩn Ngôn cuối cùng cũng thành công kìm nén nước mắt

- Ba, con đã nói rồi, con sẽ không từ bỏ Tần Lam, hiện tại là lúc cô ấy cần con nhất, con không thể theo ba trở về, cũng sẽ tự lo tốt chuyện của mình. Con gái bất hiếu, con xin lỗi ba...

Cẩn Ngôn cúi đầu xin lỗi, ngẩng lên nhìn vẻ tức giận đến mức mặt chuyển sang sắc tím của Ngô ba, chần chừ một lát sau đó vẫn quyết định xoay người đi ra ngoài...

Cửa phòng vừa đóng lại, chờ đợi cô là ba khuôn mặt quen thuộc. Tử Tân như cũ vô cùng lo lắng, Thi Mạn lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt không rõ là thương xót hay là trách móc. Chỉ có Đàm Trác vẫn luôn nóng nảy và thẳng thắn nhất
- Tiểu Ngôn, sao em lại làm như vậy? Không phải đã nói sẽ sớm nghỉ việc sao? Đây chính là cơ hội, sao em lại chọc giận ba em làm gì? Mọi chuyện bại lộ rồi, em không muốn thì cũng phải từ bỏ, sao phải gắng gượng thêm nữa?

Đối diện với các câu hỏi dồn dập của Đàm Trác, Cẩn Ngôn chỉ im lặng cúi đầu, không chịu mở miệng

- Sớm biết sẽ thành ra thế này thì từ đầu chị đã không giúp em - Thi Mạn thở dài.

- Mạn tỷ, Trác tỷ, Tử Tân, xin lỗi mọi người...

- Sao lúc em cãi lại ba em thì không cảm thấy có lỗi? Kết cục lúc này chính là điều tất cả đều không mong muốn, có đáng không Tiểu Ngôn? - Thi Mạn hỏi cô.

Cẩn Ngôn đối diện với câu hỏi lại tiếp tục im lặng. Tử Tân sốt ruột

- Cẩn Ngôn, mình biết cậu có tình cảm với Tần Lam tỷ nhưng mà dù sao gia đình vẫn quan trọng hơn đúng không? Cậu đừng bướng bỉnh nữa, làm hoà với ba cậu đi, trở về vị trí vốn có của cậu. Ngoài mặt thì cắt đứt liên hệ nhưng cậu vẫn có thể âm thầm bảo vệ cho chị ấy mà, không phải sao?
Nếu là lúc trước, cô còn có thể làm như vậy nhưng hiện tại, chỉ cần cô rời khỏi Tần Lam, liệu còn có thể làm gì cho nàng nữa hay không, bản thân cô cũng không chắc. Giờ cũng là thời điểm mà Tần Lam cần có người ở bên cạnh trợ giúp nhất, cô không thể buông tay...

Cẩn Ngôn không nói gì nữa, cất bước rời khỏi Bách Gia, đằng sau hình như có tiếng Tử Tân gọi với theo cô. Thế nhưng Cẩn Ngôn lúc này, đến quay đầu cũng không muốn quay nữa, cứ như vậy tiến về phía trước.

Cô không trở về biệt thự của Ngô gia mà đi đến căn chung cư thuộc về Ngô trợ lý. Cô cần bình tâm lại, cô muốn có một khoảng lặng của riêng mình...

Bước vào căn nhà đã lâu không đến, chào đón cô vẫn là không khí lành lạnh pha lẫn chút bụi bặm của căn nhà ít có người sống. Không cần bật đèn, cứ như vậy mà tiến tới sofa, ngồi xuống. Cẩn Ngôn thu mình trên ghế như muốn tách khỏi thế giới hỗn độn ngoài kia. Lần đầu tiên cô bất đắc dĩ phải thừa nhận, hoá ra bản thân cũng không tài giỏi đến vậy... Cô vốn nghĩ dù cho bất kỳ chuyện gì xảy ra, cô cũng có thể bình tĩnh đối mặt, tìm cách giải quyết. Thế nhưng ngay từ lúc Ngô ba bắt đầu hỏi về Tần Lam, mọi năng lực của cô dường như cũng đã biến mất. Giống như bị người ta điểm huyệt vậy... Nếu nói Tần Lam là điểm yếu của cô cũng không sai, nàng chính là điểm mềm mại, dễ tổn thương nhất trong lòng cô...
Rốt cuộc gặp gỡ với Tần Lam là sai sao? Cô đem tình cảm trao cho nàng là sai sao? Cẩn Ngôn tự mình mắc kẹt trong mớ suy nghĩ mơ hồ, không để ý đến sắc trời dần tối bên ngoài cửa sổ, căn phòng không chút ánh sáng như thể chìm trong bóng đêm, u ám và lạnh lẽo... Có tiếng chuông cửa vang lên, cô vẫn ngồi im không chút phản ứng. Tiếng chuông càng lúc càng dồn dập cho thấy sự sốt ruột của người ở ngoài, sau đó là tiếng đập cửa, tiếng gọi

- Ngôn Ngôn, cậu có ở trong đó không? - Tử Tân gọi lớn.

- Tiểu Ngôn, mở cửa ra! - Đàm Trác nóng nảy.

Tất cả, cô đều nghe thấy nhưng một chút phản hồi cũng không có... Không biết là bao lâu sau, mọi thứ trở lại với sự yên tĩnh ban đầu. Cẩn Ngôn âm thầm thở ra một hơi. Mọi người hiểu cô như vậy, tự nhiên sẽ biết cô lúc này chỉ muốn ở một mình để rời đi. Thuận theo tự nhiên, mọi chuyện sẽ ổn... Lời của Vu Chính đột ngột dội về trong tâm trí cô. Vạn sự chỉ cần thuận theo... tự nhiên?
Sáng hôm sau, Cẩn Ngôn xin nghỉ, không làm Ngô tổng cũng không làm Ngô trợ lý, ở yên trong nhà thu thập lại cảm xúc của bản thân. Sau khi suy nghĩ thông suốt mới đứng dậy đi tìm chút gì đó để ăn, tắm rửa sạch sẽ, trở lại với dáng vẻ tươi sáng hàng ngày khi ở bên cạnh Tần Lam. Dù sao con đường cô chọn cũng đã không thể quay đầu, vậy chỉ có thể nhắm mắt mà bước tiếp. Dù cho có sai thì cũng ngại gì sai đến cùng chứ? Không làm Ngô tổng, cô cũng có cách để bảo vệ được Tần Lam, muốn luật pháp có thể tìm Tô Thanh, muốn luật ngầm có thể tìm Hoàng Long, Cẩn Ngôn cũng không phải chỉ có khí thế mà không có thực lực, các mối quan hệ của cô cũng chính là thực lực. Cẩn thận nhìn lại bản thân trong gương, không có sơ hở gì mới ra khỏi nhà đến chỗ Tần Lam.

Lịch trình chiều nay của Tần Lam gồm có quay quảng cáo cho một hãng mỹ phẩm và phỏng vấn với một tạp chí, không có gì quá nặng nhọc. Cẩn Ngôn đến đón nàng, như một thói quen, vừa nhìn thấy nàng liền cười rạng rỡ
- Lam Lam, chào chị.

- Ừ.

Đáp lại thái độ nồng nhiệt của cô, Tần Lam lại vô cùng lạnh nhạt, thậm chí là đáp lại cho có lệ. Ánh mắt của cô trong thoáng chốc lộ ra khó hiểu, có chuyện gì vậy? Thế nhưng cô cũng không nghĩ gì khác, tự mình bịa ra một lý do, có lẽ vì nàng mệt, không nhiều lời, lập tức theo nàng lên xe. Chiếc xe nhanh chóng di chuyển, Cẩn Ngôn nhìn nàng đầy quan tâm

- Em nghe chị Bình nói lịch trình sáng nay của chị bị hủy sao?

- Ừ.

- Nghe nói là do phía đối tác hủy vì lỗi hệ thống của bên đó?

- Ừ.

- Bên đối tác đã xin lỗi và hẹn lại lịch làm việc cho chúng ta cũng như hứa bồi thường mọi chi phí có thể phát sinh?

- Ừ.

Có bị chọc mù mắt thì Cẩn Ngôn vẫn nhìn ra Tần Lam không muốn nói chuyện cùng cô. Từ đầu đến cuối, nàng vẫn luôn lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, một chút cũng không chú tâm nghe xem cô đang nói gì... Cẩn Ngôn nhíu mày, Tần Lam vốn dĩ không phải là người như vậy...
- Lam Lam, chị có chỗ nào không khoẻ sao?

- Không có.

- Vậy chị có tâm sự gì sao?

- Không có.

Thái độ hoàn toàn không muốn nói chuyện... Cẩn Ngôn cuối cùng chỉ có thể yên lặng ngồi bên cạnh nàng, chốc chốc lại lén nhìn nàng một chút. Không lẽ cô đã làm sai chuyện gì rồi sao?

Suốt buổi quay quảng cáo, thái độ làm việc của Tần Lam vẫn vô cùng nghiêm túc, Cẩn Ngôn lặng lẽ đứng nhìn hình ảnh nàng trên màn hình, biểu hiện vẫn hoàn hảo như mọi khi. Đến lúc phỏng vấn, nàng bình tĩnh cùng phóng viên đối đáp, vừa nhẹ nhàng lại có chút hài hước tạo nên không khí rất vui vẻ, không nhìn ra có điểm gì bất thường. Cẩn Ngôn trong lòng càng thêm lo lắng, chẳng lẽ cô thực sự làm ra chuyện gì khiến nàng tức giận rồi sao?

- Chị đợi một lát, chị Bình mang poster qua để chị kí là xong công việc hôm nay rồi - Cẩn Ngôn thông báo.
- Chị biết rồi. Em ngồi xuống đi - Nàng vẫn giữ thái độ lạnh nhạt nói chuyện với cô.

- Không sao, em không cần ngồi đâu - Cẩn Ngôn né tránh.

- Ngồi xuống đi, chị muốn nói chuyện với em.

Cẩn Ngôn không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo lời Tần Lam, ngồi xuống đối diện với nàng. Tần Lam không vội mở lời, chỉ im lặng nhìn cô, đôi mắt trong veo như không đáy, khiến người khác dễ dàng đắm chìm. Cẩn Ngôn cũng không dám tùy tiện mở lời, trong lòng cô có một nỗi lo lắng vô hình, cô không biết mình lo lắng vì điều gì, chỉ cảm thấy áp lực lúc này khiến cô bức bối còn hơn cả lúc họp cổ đông của tập đoàn...

- Cẩn Ngôn - Tần Lam cuối cùng cũng lên tiếng - Em đi theo chị bao lâu rồi nhỉ?

- Cũng được một thời gian rồi ạ.

- Vậy sao? Nếu tính kĩ ngày tháng, cũng không phải là thời gian ngắn nhỉ?
Cẩn Ngôn chăm chú nhìn nàng, muốn từ đôi mắt trong veo kia nhìn ra chút gì đó nhưng hoàn toàn không thể...

- Làm việc với nhau ngần ấy thời gian, có phải em cho rằng, em rất hiểu chị đúng không?

- Dạ?

- Có phải em cho rằng chị là loại nữ nhân vừa nhu nhược vừa ngu ngốc nên em muốn làm gì thì làm đúng không?

- Lam Lam, rốt cuộc chị muốn nói gì, có thể nói thẳng với em, không cần phải vòng vo như vậy - Cẩn Ngôn nóng ruột.

- Vậy em nói đi, em đang giấu chị điều gì?

Tần Lam ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. Dáng vẻ này của nàng, lần đầu tiên Cẩn Ngôn nhìn thấy, không phải hoá thân thành nhân vật mà chính là Tần Lam... Câu hỏi của nàng cũng khiến cô nghẹn lời. Chẳng lẽ nàng biết rồi? Nhiếp Viễn đem mọi chuyện nói với nàng?

Tần Lam nhìn cô đắn đo rất lâu cũng không nói gì, khoé môi cong lên một nụ cười khinh miệt
- Nói không được sao?

- Lam Lam...

- Em tự nghỉ việc đi.

- Dạ? - Cẩn Ngôn kinh ngạc.

- Em nghỉ việc đi. Chị không cần em làm trợ lý nữa.

- Chị... nói gì cơ? - Cẩn Ngôn khó tin hỏi lại.

- Việc em đến tìm Viễn ca, nói anh ấy từ nay về sau phải tránh xa chị ra, chị đều biết hết rồi. Ngô Cẩn Ngôn, em nghĩ em làm ai? Em là ai mà cho mình cái quyền can thiệp vào cuộc đời của chị, vào các mối quan hệ của chị?

Cẩn Ngôn nghe nàng nói, một mặt vừa có chút vui mừng vì thân phận chưa bị bại lộ, một mặt lại vô cùng đau lòng, thì ra Tần Lam tức giận như vậy là vì Nhiếp Viễn...

- Lam Lam...

- Đừng có gọi tên chị. Chẳng phải em cho rằng bản thân rất hiểu chị sao? Chị ghét nhất là loại người chuyện gì cũng cho là mình đúng, tất cả đều muốn tự mình chủ trương, thậm chí là muốn quyết định thay cả cuộc đời người khác. Không phủ nhận em đã từng giúp đỡ chị rất nhiều, là một trợ lý tốt. Nhưng tất cả cũng chỉ là đã từng, giờ em đi đi, chị không cần một trợ lý chuyện gì cũng tự mình làm chủ, quyết định thay chị.
- Lam Lam, chị giận em vì em đã đến tìm Nhiếp Viễn sao? - Cẩn Ngôn nén đau đớn trong lòng, xác nhận lại điều cô quan tâm.

- Chị và Viễn ca bên nhau mười năm, sau này có thể bên nhau nữa hay không cũng không đến lượt em quản. Bọn chị không còn tình cũng còn có nghĩa, dù chị không ký tiếp với Nhiếp thị cũng không có nghĩa là chị sẽ cắt đứt mọi quan hệ với Viễn ca. Chị nói cho em biết, anh ấy đối với chị rất có ý nghĩa, đừng nói là em, dù có là Quân Bình đi theo chị lâu như vậy, nếu dám tùy ý hành xử làm ảnh hưởng đến quan hệ của chị với Viễn ca, chị nhất định đều sẽ không bỏ qua.

Từ ánh mắt đến giọng nói của nàng, tất cả đều đem đến cho cô cảm giác xa lạ, vừa lạnh lùng vừa tuyệt tình, không giống như Tần Lam mà cô vốn quen thuộc. Giá như nàng đối với hắn cũng có thể như vậy, Cẩn Ngôn thầm nghĩ... Đau thương chuyển hoá thành căm phẫn, cô lần đầu to tiếng với nàng
- Tần Lam, Nhiếp Viễn đối với chị quan trọng đến vậy sao? Dù cho hắn có làm gì, dù cho hắn có lợi dụng chị, coi chị như một thứ công cụ để đổi lấy tài nguyên, chị cũng cam tâm tình nguyện sao!?

Một tia kinh ngạc loé lên trong mắt nàng nhưng rất nhanh đã bị giấu đi, thay vào đó là thâm trầm lạnh lẽo

- Ngô Cẩn Ngôn, chị cấm em không được phép nói năng ngông cuồng, không bằng không chứng mà xúc phạm Viễn ca. Nếu không, chị cũng sẽ không nể mặt đâu!

Cẩn Ngôn nghe nàng nói, tức giận đến cực điểm, đôi tay nắm chặt đến nổi cả gân xanh. Cô đột ngột giơ tay lên rồi đánh thật mạnh xuống bàn, đem tất cả tức giận trút vào cú đánh đó. Sau khi bộc phát xong liền rơi nước mắt

- Lam Lam... Chị muốn đuổi em đi thật sao? Phòng làm việc đang thiếu nhân sự mà, đợi qua giai đoạn khó khăn này không được sao?
- Trước khi em đến, chị còn bận hơn bây giờ, một mình Quân Bình cũng rất ổn. Em ở đây chỉ làm chị nghĩ đến những chuyện không vui mà thôi - Tần Lam quyết tâm đuổi người.

- Lam Lam, tất cả những chuyện chúng ta cùng nhau trải qua, đối với chị không có ý nghĩa gì sao... Nói bỏ liền có thể bỏ? - Cẩn Ngôn nén tiếng nấc nghẹn ngào.

- Có, dĩ nhiên là có rồi. Vậy nên trước khi tất cả những điều đẹp đẽ bị phai nhạt bởi sự bất đồng của chúng ta thì em hãy nghỉ việc đi. Bị đuổi việc sẽ không tốt cho hồ sơ của em nên chị sẽ để em tự xin nghỉ việc.

- Chị muốn em làm gì, em sẽ làm, chị muốn em sửa gì, em nhất định sẽ sửa. Em sẽ không làm chị phải thất vọng nữa đâu, cho em chút thời gian có được không?

Cẩn Ngôn đến cả tôn nghiêm cũng không cần nữa, hạ giọng cầu xin nàng, đổi lại chỉ là một nụ cười lạnh nhạt
- Muộn rồi, em đi đi, chị không cần em ở bên cạnh nữa, chị không cần một trợ lý như em.

- Lam Lam...

Cẩn Ngôn bất lực cúi đầu, cô hết cách rồi, một chút hy vọng cũng không còn. Tần Lam quay đi không nhìn cô nữa, nàng nhìn không nổi nữa...

Cảnh tượng lúc này phảng phất như rất quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu đó...

Cuối cùng, Cẩn Ngôn cũng lấy lại được chút bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tần Lam

- Được rồi, em hiểu rồi. Nếu chị đã không còn cần đến em, em sẽ không miễn cưỡng nữa. Có điều... Sau này chị nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân. Chị gầy lắm rồi, đừng ăn kiêng, tập luyện quá mức nữa. Trời lạnh rồi, cổ họng của chị yếu, nhớ phải giữ ấm cẩn thận, đừng để nhiễm bệnh.

- Đủ rồi, chị tự biết chăm sóc cho bản thân, không cần em lo - Tần Lam bày tỏ không muốn nghe nữa.
Cẩn Ngôn từ từ đứng dậy, như chưa từng có chuyện gì, hướng nàng nở nụ cười rạng rỡ vô lo

- Nếu chị đã không muốn thấy em thì từ ngày mai em sẽ không đi làm nữa. Dù sao hợp đồng của em vẫn còn ở Nhiếp thị, chưa chính thức ký với phòng làm việc, chị đừng lo, từ ngày mai, chin sẽ không phải nhìn thấy con người mà chị chán ghét nữa đâu.

Tần Lam vẻ như không quan tâm, quay đầu nhìn hướng khác. Cẩn Ngôn sau khi nở nụ cười tạm biệt với nàng cũng chầm chậm đi ra.

Bỗng cô đột nhiên quay lại, đến bên cạnh ôm lấy nàng

- Lam Lam, đã bao giờ chị nghĩ đến em với một tư cách khác chưa? Không  phải trợ lý, cũng không phải em gái, đã tùng chưa?

Cô hỏi xong còn không kịp đợi câu trả lời liền đã quay đi một lần nữa. Mở cửa liền thấy Quân Bình

- Tiểu Ngô, em khóc đấy à? - Quân Bình nhìn cô ngạc nhiên hỏi.
- Chị Bình, sau này nhờ chị chăm sóc thật tốt cho Lam Lam tỷ nhé. Chị vất vả rồi.

Cẩn Ngôn buồn bã nói một câu rồi đi ra. Quân Bình khó hiểu nhìn theo bóng dáng cô, sau đó quay trở vào phòng đưa poster cho Tần Lam

- Lam tỷ, chị ký cái này đi, là quà tặng dành cho fan.

- Ừ, đưa cho chị.

- Chị và Tiểu Ngô xảy ra chuyện gì sao? - Quân Bình quan tâm hỏi.

- Chị vừa kêu em ấy nghỉ việc - Tần Lam nhẹ nhàng đáp.

- Cái gì? - Quân Bình kinh ngạc.

- Đúng vậy đấy.

- Nhưng tại sao? Một trợ lý tốt như Tiểu Ngô, em thực sự còn chưa gặp được người nào tốt như cô ấy... Tiểu Ngô làm gì khiến chị không hài lòng sao?

- Chuyện Nhiếp thị - Tần Lam ngắn gọn đáp lại.

Quân Bình nghe xong liền hiểu, Tần Lam là vì chuyện Cẩn Ngôn chạy đến chỗ Nhiếp Viễn nên tức giận. Chuyện này là Quân Bình kể cho nàng mà...
- Nhưng mà, chỉ vì lý do đó, có đáng không Lam tỷ. Trước sau gì chị cũng hết hợp đồng với Nhiếp thị, rạch ròi quan hệ cũng là tốt. Chị lại vì chuyện đó mà đuổi Tiểu Ngô đi...

- Em ấy vốn không thuộc về nơi này - Tần Lam đưa poster đã ký xong cho Quân Bình - Chị chuẩn bị một chút, em ra ngoài đợi chị đi.

Sau khi cửa phòng đóng lại, vỏ bọc của Tần Lam cuối cùng cũng vỡ vụn. Là diễn viên mà lần đầu tiên nàng cảm thấy diễn xuất lại khó khăn đến thế...

Tần Lam lặng lẽ dựa mình vào ghế, cả cơ thể như muốn thu lại, biến mất trong chiếc ghế ấy. Từng giọt nước mắt không chút tiếng động cứ thế tuôn rơi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.