*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cẩn Ngôn đợi rất lâu cũng không thấy Tần Lam trả lời tin nhắn. Thật sự hết cách rồi sao? Cô mở điện thoại muốn gửi thêm tin nhắn cho nàng lại thấy tin nhắn gửi đi bị lỗi, xem lại liền nhận ra, Tần Lam đã xoá wechat của cô...
Thực sự phải làm đến mức này sao... Nàng muốn cùng cô cắt đứt tất cả? Chẳng lẽ một chút lưu luyến cũng không có sao? Cẩn Ngôn cô trong lòng nàng thực sự không là gì hết, một chút giá trị để nàng muốn giữ lại bên người cũng không có...
Cẩn Ngôn tức giận quăng điện thoại xuống. Trong lúc nóng giận thực sự rất muốn trực tiếp tìm đến Tần Lam một lần nữa, nói cho nàng biết tất cả những chuyện xấu xa mà tên khốn họ Nhiếp đã làm với nàng. Cũng muốn cho nàng biết tất cả những việc mà cô đã vì nàng âm thầm giải quyết, âm thầm chịu đựng, hết lòng bảo vệ nàng, bảo vệ sự trong sạch của nàng. Đem hết mọi chuyện nói với nàng, để nàng nhìn cho rõ đâu mới là kẻ máu lạnh, vô tình, sẵn sàng tổn thương nàng để đổi lấy lợi ích, đâu mới là người thật lòng yêu thương nàng, quan tâm nàng, trân trọng nàng.
Thế nhưng chỉ cần một thoáng nóng giận ấy qua đi, Cẩn Ngôn lại bất lực ngồi xuống. Cô biết bản thân sẽ không thể làm như vậy, cô không thể tàn nhẫn với nàng. Cẩn Ngôn cô muốn bảo vệ cho nàng, không chỉ là giúp nàng giải quyết hết rắc rối mà cô còn muốn thay Tần Lam giữ gìn cả niềm tin, sự lương thiện và lòng tự tôn của nàng. Đem mọi chuyện nói ra có khác nào đâm thẳng một nhát dao vào trái tim nàng. Người đàn ông vốn dĩ là cả thanh xuân của nàng hoá ra lại là người hãm hại nàng, lợi dụng nàng. Nhìn Tần Lam vẫn bảo vệ cho Nhiếp Viễn đến vậy, chứng tỏ trong lòng nàng vẫn còn hình bóng của hắn. Nếu biết sự thật, nàng sẽ đau lòng đến mức nào chứ? Chưa kể, bản thân cô cũng không hoàn toàn thành thật với nàng... Lừa dối nàng lâu như vậy, hiện tại Cẩn Ngôn vẫn chưa sẵn sàng để đối diện với Tần Lam bằng thân phận thật của mình...
Như một thói quen mỗi khi có tâm sự, Cẩn Ngôn ngồi thu mình trên ghế sofa, âm thầm tự gặm nhấm nỗi đau. Cô cũng không nhớ nổi từ lúc quen biết Tần Lam, cô đã vì nàng mà đau lòng bao nhiêu lần, cũng không rõ nỗi đau so với hạnh phúc, bên nào có phân lượng hơn. Chỉ là giờ phút này, cô cảm nhận rất rõ ràng, thì ra yêu một người lại là cảm giác đau đớn đến vậy... Hiện tại đến cả tư cách nói chuyện với nàng, cô còn không có, so với người xa lạ còn không bằng...
Đường phố đã lên đèn, Cẩn Ngôn vẫn ngồi yên lặng ở đó, giống như thời gian và không gian đối với cô bây giờ đều vô nghĩa. Có tiếng động từ phía cửa ra vào, cô cũng chẳng để tâm. Dường như vừa có người vào nhà? Vậy thì sao chứ? Không ảnh hưởng gì đến cô hết. Cho đến khi có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, cô cũng không ngẩng đầu
- Tiểu Ngôn à - Đặng Sa dịu dàng gọi cô.
Cẩn Ngôn vẫn lặng thinh, bất động, thật sự không khác gì một bức tượng đá. Đàm Trác sốt ruột tiến tới vỗ vỗ mấy cái lên người cô
- Này này, em còn sống không thế? Trả lời đi chứ.
- Trác tỷ!
Đặng Sa liếc Đàm Trác một cái khiến chị lập tức rụt tay lùi lại. May mắn, Cẩn Ngôn cuối cùng cũng có phản ứng, ngẩng đầu nhìn mọi người. Ngoài Đặng Sa và Đàm Trác, còn có Tử Tân và Thi Mạn
- Sao tự nhiên mọi người lại tập trung đông đủ thế này? - Cẩn Ngôn thờ ơ hỏi.
- Ngôn Ngôn, mọi người đều rất lo lắng cho cậu. Đừng bướng bỉnh nữa, về nhà đi, về với mọi người đi được không? - Tử Tân thuyết phục.
- Về nhà sao?
Cô hỏi lại, ngẫm nghĩ một chút rồi đứng dậy. Đặng Sa lo lắng gọi cô
- Tiểu Ngôn, em muốn đi đâu?
- Đây là nhà của em mà. Em mệt rồi, muốn đi nghỉ một chút. Mọi người muốn làm gì, cứ tự nhiên.
Cẩn Ngôn nói xong đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại. Bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau
- Mạn, cậu nói xem con bé này bị sao vậy? Trông cứ như cái xác không hồn ấy - Đàm Trác hướng Thi Mạn hỏi.
- Không phải như đâu, là một cái xác không hồn thật đấy - Thi Mạn thở dài.
- Sa tỷ, chị có biết có chuyện gì không? Hôm trước cậu ấy cãi lại chủ tịch vẫn hùng hồn lắm mà. Còn nghĩ hôm nay muốn thuyết phục cậu ấy về, phải dùng đến vũ lực, sao tự nhiên lại thành thế này rồi? - Tử Tân nhìn Đặng Sa thắc mắc.
- Chị cũng không biết, từ lúc cãi nhau với ba, con bé không về nhà - Đặng Sa lắc đầu.
- Có điều, có thể khiến Tiểu Ngôn suy sụp đến vậy chỉ trong thời gian ngắn ngủi, chắc chắn là vì cô ấy - Thi Mạn nhận định.
- Đúng vậy, ngoại trừ Tần Lam, mình chưa thấy ai làm được như thế - Đàm Trác đồng tình.
- Nhưng mà giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì?
Câu hỏi của Tử Tân khiến mọi thứ một lần nữa rơi vào im lặng...
Cẩn Ngôn một mình ở trong phòng, không nghỉ ngơi giống như cô nói, thay vào đó, cô mở chiếc tủ đầu giường, lấy ra một cuốn sổ, khẽ vuốt ve bìa ngoài. Đây chính là cuốn sổ mà cô dùng để ghi lại những ngày tháng ở bên cạnh Tần Lam. Còn nhớ lúc nàng đến đây đã từng xem qua nó, không rõ nàng đã đọc được bao nhiêu? Có lẽ là không nhiều. Tần Lam là người dễ mềm lòng, cũng giống như Phú Sát Dung Âm vậy, nếu như nàng đã đọc hết cuốn sổ này, sao có thể tuyệt tình với cô đến thế. Ngô Cẩn Ngôn của bây giờ cũng không còn là Ngụy Anh Lạc năm xưa, cần nàng bảo vệ nên chấp nhận bị đày đến Tân giả khố. Cô hoàn toàn có khả năng tự bảo vệ bản thân cũng như bảo vệ cho nàng. Thế nhưng, kết cục vẫn chẳng thể thay đổi...
Cẩn Ngôn cầm lên chiếc hộp còn lại trong ngăn tủ, mở ra. Nhìn từng hạt ngọc lấp lánh của chuỗi phật châu, thật muốn rơi nước mắt. Còn nghĩ tín vật của hai người đã xuất hiện có nghĩa là mọi chuyện đều đã được lão thiên an bài, sẽ có một kết cục tốt đẹp. Cô thậm chí còn từng nghĩ qua phải giải thích với nàng như thế nào, trao lại tín vật này cho nàng ra sao. Vậy mà... Phật châu cũng chẳng thể bảo vệ bình an cho hai người... Dường như duyên phận của hai người vốn định sẵn chỉ có thể là chia xa...
Có tiếng gõ cửa. Cẩn Ngôn nhanh chóng cất đồ vào chỗ cũ. Cô vừa đóng tủ, người bên ngoài cũng mở cửa bước vào
- Em không nghỉ ngơi đi còn ngồi đó làm gì? - Đàm Trác hỏi cô.
- Mọi người đâu cả rồi? - Cẩn Ngôn thắc mắc khi chỉ thấy một mình Đàm Trác, bên ngoài cũng rất yên ắng.
- Mọi người đi mua đồ chuẩn bị cho bữa tối rồi.
Cẩn Ngôn gật đầu xem như đã biết rồi tiếp tục ngồi trầm tư. Đàm Trác quan sát cô một chút rồi hỏi
- Em với Tần Lam xảy ra chuyện gì rồi sao?
- Rõ ràng đến vậy cơ à? - Cẩn Ngôn cười khổ.
- Thực sự thì, ngoài Tần Lam ra, chị chưa thấy ai có thể hành hạ em như thế này cả.
- Phải, trên thế giới này, chỉ có một mình Tần Lam, duy nhất một người...
- Nói ra thử xem, biết đâu chị giúp được, dù gì thì trong tất cả những người ở đây, chị là người có kinh nghiệm nhất mà - Đàm Trác tự tin vỗ ngực.
- Chị... Thôi bỏ đi, chị và Sa tỷ thuận lợi như vậy, sao có thể hiểu được chứ...
Cẩn Ngôn định nói lại thôi khiến Đàm Trác bực bội
- Em phải nói thì mới biết là chị có hiểu hay không chứ. Từ lúc nào em học được kiểu ăn nói lấp lửng chọc tức người khác như vậy?
- Em... không còn là trợ lý của Tần Lam nữa rồi - Cẩn Ngôn cuối cùng vẫn mở lời.
- Sao vậy? - Đàm Trác ngạc nhiên - Không phải em muốn ở cạnh Tần Lam nên mới cãi lời ba sao?
- Em muốn ở cạnh chị ấy là một chuyện, chị ấy có cần em không lại là chuyện khác. Tần Lam hiện tại đã không còn cần đến em nữa rồi, chị ấy muốn đuổi em đi, chị ấy không còn muốn liên quan gì đến em nữa, em chỉ còn là cái gai trong mắt chị ấy thôi... - Cẩn Ngôn nghĩ đến mà không khỏi chua xót, nước mắt cũng chẳng thể giữ nổi nữa.
- Con bé này, khóc cái gì!
Đàm Trác nhìn cô rơi nước mắt vừa có chút xót xa lại có chút tức giận. Trước đây chưa từng thấy cô khóc nhiều như vậy, vậy mà sau khi quen Tần Lam, động một chút liền có thể thấy cô rơi nước mắt, khiến người khác nhìn mà phát sầu. Tần Lam đó quả thực là yêu nghiệt!
- Nhưng tại sao lại thành ra như vậy? Không phải em và Tần Lam trước giờ vẫn rất tốt đẹp à? - Đàm Trác kiên nhẫn tìm hiểu.
- Là vì Nhiếp Viễn. Em nói hắn phải tránh xa Tần Lam ra, kết quả chị ấy biết được đã vô cùng tức giận, nói hắn là người vô cùng quan trọng đối với chị ấy. Còn nói một trợ lý tự mình chủ trương, can thiệp vào các mối quan hệ của chị ấy giống như em là kiểu người mà chị ấy ghét nhất...
Đàm Trác đưa khăn giấy cho cô, tiếp tục tò mò hỏi
- Không phải em nói Tần Lam và Nhiếp Viễn đã chia tay rồi sao?
- Thì đúng là hai người họ đã chia tay, thậm chí Nhiếp Viễn còn giở trò ném đá giấu tay hãm hại Tần Lam. Thế nhưng chị ấy nói Nhiếp Viễn là người rất có ý nghĩa với chị ấy, hai người họ không còn tình cũng còn nghĩa, vậy nên...
- Trước đây chị còn nghĩ đầu óc của cô diễn viên này không đến nỗi nào, hoá ra cũng chỉ là loại phụ nữ mù quáng ngu ngốc - Đàm Trác lắc đầu.
- Tần Lam không ngu ngốc, chị ấy chỉ là quá lương thiện mà thôi! - Cẩn Ngôn bất bình phản bác.
- Vứt bỏ một thỏi vàng may mắn vì một tên cặn bã, đó không phải là ngu ngốc thì gọi là gì? - Đàm Trác cười khảy.
- Không phải! Chỉ là... Chỉ là... Chị ấy gặp Nhiếp Viễn trước mà thôi. Đúng vậy, do Tần Lam gặp hắn trước rồi mới gặp em, hơn nữa lúc đó chị ấy còn quá trẻ - Cẩn Ngôn không chút nhượng bộ, tìm đủ mọi lý lẽ bênh vực cho nàng.
- Đổi lại là gặp em trước, kết quả có thay đổi không?
- Nếu em gặp Tần Lam trước, em nhất định sẽ bảo vệ chị ấy đến cùng, nhất định sẽ giúp chị ấy thực hiện được mơ ước, đem mọi thứ tốt nhất trên đời này đến cho chị ấy, biến chị ấy thành người con gái hạnh phúc nhất thế gian!
- Xem ra em thực sự đã yêu Tần Lam, còn yêu rất sâu đậm - Đàm Trác vỗ vỗ đầu đầy bất lực - Nhưng mà Tiểu Ngôn à, Tần Lam thì sao? Trong mắt Tần Lam, em là gì? Ngoài danh xưng trợ lý ra thì cô ấy có thể cho em danh xưng nào khác không? Đã bao giờ Tần Lam nhìn em với tư cách một người có thể cùng tiến tới một mối quan hệ yêu đương nghiêm túc hay chưa?
Đối diện với một loạt câu hỏi của Đàm Trác, Cẩn Ngôn đột nhiên trở nên lúng túng, hé môi định nói rồi lại thôi. Hai tiếng em gái mà nói ra lúc này thì quả thực là nực cười. Cô yêu nàng đến quên cả bản thân, vậy mà nàng ngoài trợ lý cũng chỉ xem cô như một đứa em gái. Đến cả cơ hội cho mối quan hệ này phát triển, cô cũng không có...
- Tiểu Ngôn à, tình cảm không phải là thứ chỉ cần em muốn là có thể ép buộc người khác. Em nói rất đúng, chị và Sa Sa trước nay vô cùng thuận lợi, chính là sinh ra để dành cho nhau. Còn em và Tần Lam, em thử nghĩ kỹ lại xem, có phải trước nay đều do em đơn phương cưỡng cầu không?
Đàm Trác nhẹ nhàng khuyên giải, Cẩn Ngôn chỉ cúi thấp đầu không đáp
- Người khôn ngoan phải biết buông tay đúng lúc. Chính Tần Lam cũng nói không cần em ở bên cạnh nữa. Vậy thì em còn lưu luyến điều gì mà không thể buông bỏ mối quan hệ này, buông tha cho bản thân?
Cẩn Ngôn vẫn tiếp tục im lặng không đáp
- Cuộc đời này còn dài lắm, sẽ không có ai sống mãi với hình bóng của ai đâu. Càng không có chuyện sẽ có ai đó chết vì thiếu một người ở bên. Nếu đã không thể tiếp tục thì hãy dứt khoát từ bỏ, dây dưa mãi rồi người tổn thương cuối cùng cũng chỉ là em thôi - Đàm Trác tiến tới đặt tay lên vai Cẩn Ngôn - Mọi người đều lo cho em lắm, đừng bướng bỉnh nữa, trở về nhà được không?
Cẩn Ngôn kiên trì cúi đầu không nói. Đàm Trác cũng không dông dài khuyên nhủ nữa, chỉ vỗ vai Cẩn Ngôn mấy cái mang tính an ủi, muốn cô tự mình suy nghĩ kĩ càng. Chị lặng lẽ đi ra ngoài, giúp cô đóng cửa lại.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến âm thanh có phần huyên náo. Hình như mọi người đã trở về. Cẩn Ngôn còn lại một mình, lần nữa thả trôi suy nghĩ đến tận đâu... Không biết đã trải qua bao lâu, cô từ từ đứng dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài. Mọi người nghe thấy tiếng động, đồng loạt dừng động tác trên tay, nhìn về phía cô. Cẩn Ngôn đối diện với ánh mắt của mọi người chỉ có thể gắng gượng mỉm cười
- Mọi người đang làm gì vậy?
Tử Tân là người nhanh nhẹn phản ứng nhất, mỉm cười đáp
- Đang nấu lẩu đấy, cậu không thấy sao? Lần nào chúng ta tụ tập cũng ăn món này mà.
- Hôm nay còn có hẳn bốn loại nước lẩu khác nhau, có loại siêu cay mà em thích nhất đấy, lại đây nếm thử xem - Đặng Sa dịu dàng vẫy cô lại.
Không khí đang vô cùng hoà hợp lại đột ngột bị phá vỡ bởi tiếng kêu của Thi Mạn
- Ôi trời ơi! Ôi mẹ ơi! Trác! Cậu làm cái gì thế này?
Tất cả đồng loạt quay qua nhìn, Đàm Trác cũng giật mình dừng lại
- Đang... Đang thái đồ ăn mà.
Thi Mạn nhìn mà khóc không ra nước mắt, thịt cá hảo hạng, rau củ tươi ngon, hết thật rồi...
- Nhìn đi, đây là thái củ sen để nhúng lẩu sao? Rõ ràng là băm, nát vụn thế này rồi. Còn thịt bò này, nếu khi bắt đầu ăn bỏ vào thì đến cuối bữa ăn sẽ có món bò hầm rồi. Nhìn đi, dày bằng đốt ngón tay của mình luôn này, cậu nhìn đi.
Thi Mạn thực sự muốn đánh người. Biết trước sẽ thế này thì đã nhờ nhân viên thái đồ từ lúc ở cửa hàng, để cho họ Đàm đáng chết kia tự mình trông chừng họ Ngô cứng đầu. Sao phải lo lắng cho hai kẻ này mà chạy về sớm chứ? Nếu là người khác, có lẽ có thể tặc lưỡi cho qua không tính toán. Thế nhưng đối với người cầu toàn lại có tiêu chuẩn cao như Thi Mạn, đây thực sự là một hành động đáng bị lôi ra pháp trường.
Đặng Sa mắt nhìn Thi Mạn nộ khí xung thiên, lại nhìn sang Đàm Trác một bụng ấm ức đành lên tiếng giải vây
- Thôi mà Mạn tỷ, chị đừng giận, Trác tỷ không phải cố ý, chị ấy có lòng muốn giúp, chỉ là hơi vụng về thôi, ở đây chị là người giỏi nhất, sẽ có cách khắc phục mà đúng không? - Quay qua Đàm Trác vẫn ấm ức cầm dao đứng đó - Trác tỷ, chị qua rửa rau giúp Tiểu Tân đi, giao lại chỗ đó cho Mạn tỷ.
Đàm Trác nhìn qua Đặng Sa, ấm ức càng thêm ấm ức. Rõ ràng bản thân chỉ muốn giúp, bị Thi Mạn mắng thì cũng thôi đi, lại còn bị cả Đặng Sa chê bai. Thật tức chết mà! Đôi môi cong lên bất mãn, ném con dao xuống chạy qua giành rổ rau với Tử Tân, không ngừng lẩm bẩm
- Gì mà dày như cả đốt ngón tay, rõ ràng cùng lắm chỉ gần nửa đốt, hứ.
Đặng Sa nhìn con người lớn ngần ấy lại hành xử trẻ con như vậy bất đắc dĩ phải tiến đến dỗ dành một chút
- Ngoan, đừng loạn nữa, làm việc tốt rồi sẽ có đồ ăn, được không?
Đây rõ ràng là phương pháp dỗ trẻ con, vậy mà lại có hiệu quả với Đàm Trác. Cẩn Ngôn nhìn dáng vẻ hăng hái rửa rau đó liền bật cười
- Em cười cái gì mà cười - Đàm Trác nghe tiếng cười của Cẩn Ngôn liền bực bội trở lại.
Đặng Sa vốn đang thương lượng cách giải quyết chỗ đồ ăn bị cắt hỏng với Thi Mạn, nghe tiếng Đàm Trác mắng Cẩn Ngôn liền quay lại
- Chị đừng bắt nạt em ấy!
Đàm Trác oan uổng! Ai dám bắt nạt chị em nhà cô chứ! Cuối cùng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay lườm con người đang làm mặt quỷ kia một cái rồi tiếp tục rửa rau. Đàm Trác vô cùng khổ tâm!
- Vậy chỗ bò này sẽ băm ra làm bò viên, còn cái này làm thành củ sen xào cay.
- Vâng.
Thi Mạn và Đặng Sa đã thương lượng xong, bắt đầu bắt tay vào làm. Cẩn Ngôn vốn dĩ cũng muốn giúp nhưng đều bị từ chối, cuối cùng chỉ có thể dựa lưng vào tường đứng nhìn mọi người làm việc. Có được những tỷ muội tốt thế này, quả thực là may mắn, cô còn mong cầu gì nữa chứ...
- Tiểu Tân, tìm giúp chị gói bột đi, chị nhớ là lần trước có mua mà chưa làm gì - Đặng Sa gọi Tử Tân.
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy gói bột trong góc tủ
- Không phải nói chưa động đến sao? Đây rõ ràng là mở rồi, còn dùng khá nhiều. Ngôn Ngôn, cậu dùng à? - Tử Tân thắc mắc.
- Không có, mình làm gì biết nấu ăn chứ - Cẩn Ngôn phủ nhận - À, mình nhớ ra rồi, có thể là...
- Có thể là gì cơ? - Tử Tân thấy Cẩn Ngôn đang hào hứng đột nhiên dừng lại càng thêm thắc mắc.
- Có thể là lần trước Tần Lam đến đây đã dùng - Cẩn Ngôn cười buồn.
Ngoại trừ Đàm Trác, những người còn lại thật ra cũng chưa hiểu rõ việc giữa cô và Tần Lam, chỉ nghe nói lại rằng cô đã không còn là trợ lý của nàng nữa. Vốn nghĩ mọi chuyện có thể kết thúc là tốt rồi nhưng hiện tại nghe ngữ điệu của cô khi nhắc đến Tần Lam, tất cả đều ngầm hiểu, thực ra bi thương mới chỉ bắt đầu mà thôi...
- Tiểu Ngôn, nếu em rảnh rỗi như vậy thì ra dọn dẹp lau bàn đi, bằng không lát nữa chúng ta phải ngồi ăn dưới đất mất - Thi Mạn cố gắng cứu lấy bầu không khí đang dần chùng xuống.
Cẩn Ngôn không chút phàn nàn bước ra dọn dẹp. Bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau, Đàm Trác vô cùng nghiêm túc dặn dò mọi người
- Tuyệt đối không được nhắc đến tên của người đó trước mặt Tiểu Ngôn, nếu không con bé sẽ vô cùng đau lòng, không biết nó có chịu đựng nổi không.
Cái tên Tần Lam phút chốc trở thành cấm kỵ, không ai muốn nhắc đến chuyện không vui, càng không nỡ tổn thương cô. Suy cho cùng, Tần Lam đối với bốn người họ cùng lắm cũng chỉ là quen biết đơn thuần, không có gì sâu sắc thì cũng sẽ không tồn tại nuối tiếc, đừng nói là một người, cho dù một trăm người như vậy biến mất cũng khó lòng nhận ra. Không giống với Cẩn Ngôn...
Cô đưa mắt nhìn về góc tủ, nơi đặt rất nhiều tạp chí của nàng. Kể từ khi biết đến sự tồn tại của người con gái ấy, mỗi bìa tạp chí của nàng, cô đều mua, cho dù là của Đại Lục, Hồng Kông hay Đài Loan, cô đều sẽ mua cho bằng được. Cũng không để ý, từ lúc nào số lượng đã nhiều như vậy. Giống như tình cảm cô dành cho nàng vậy, bất tri bất giác từ lúc nào đã sâu đậm đến mức cô cũng không thể tự kiểm soát...
Cẩn Ngôn vô thức đứng dậy muốn tiến về phía tủ tạp chí...
- Ăn cơm thôi!
Tiếng hô vui vẻ của Tử Tân bất chợt vang lên kéo cô về thực tại. Theo phản xạ quay người lại, giấu đi ý định lúc nãy, mỉm cười như không có chuyện gì
- Cuối cùng cũng được ăn rồi.
Mọi người tất bật bê đồ từ trong bếp ra, đặt xung quanh nồi lẩu. Đến khi bày biện xong, nước lẩu cũng vừa sôi. Hương thơm quyến rũ đặc trưng lan toả trong không khí, kíƈɦ ŧɦíƈɦ mọi giác quan. Vì bữa tối hoàn thành muộn hơn dự kiến, ai nấy đều rất đói. Mọi người không cần ai giục ai, tự động ngồi vào bàn.
Tiết trời lành lạnh, nồi lẩu ấm nóng, gắp lên những thứ bản thân thích ăn, bỏ vào nồi lẩu, đợi vừa chín tới, gắp bỏ vào chén nước chấm, khói bốc nghi ngút, khó mà kiềm lòng, thổi qua tránh phỏng, cho vào miệng, đầu lưỡi cay tê, hương vị bùng nổ. Mỹ vị nhân gian!
Không khí cũng đột nhiên trở nên yên ắng, tất cả cùng nhìn nồi lẩu, sự quan tâm của mọi người toàn bộ đều đặt vào đồ ăn. Đặng Sa là người lên tiếng trước tiên
- Sao đột nhiên yên lặng như vậy? Mọi người không ai định nói gì à?
- Chỉ cần mất cảnh giác một chút, đồ ăn chín quá sẽ không ngon - Đàm Trác tỏ ra uyên bác.
- Chị vất vả sửa chữa sai lầm của ai đó, hiện giờ cần nạp lại năng lượng đã - Thi Mạn cũng không từ bỏ cuộc đấu mắt với nồi lẩu.
- Sa tỷ, có câu có thực mới vực được đạo, chúng ta không thể làm gì với một cái bụng rỗng được - Tử Tân thêm vào.
- Sảng khoái! - Cẩn Ngôn trực tiếp ăn một miếng lớn, kêu lên đầy thoả mãn.
Đặng Sa nhìn cô như vậy cũng yên tâm hơn. So với hình ảnh cô ngồi thất thần trên sofa thì như thế này tốt hơn nhiều. Chị gắp thêm thức ăn vào bát cô
- Nào, đừng ăn mỗi nước lẩu cay như thế, thử mấy loại khác xem, cũng rất ngon đấy. Mà dạ dày của em không tốt, đừng ăn cay quá, hại sức khỏe.
- Thế này đã là gì - Cô cười nói - Em còn sợ nước lẩu chị pha không đủ cay ấy.
Cẩn Ngôn chợt nhớ lại, cách đâu không lâu, cô cũng từng ăn lẩu cùng Tần Lam. Lúc đó cũng đã vui vẻ nói chỉ sợ nước lẩu của nàng không đủ cay. Vốn nghĩ nếu còn cơ hội lần sau, nhất định sẽ cùng nàng ăn lẩu uyên ương. Đối với người Tứ Xuyên, lẩu uyên ương chính là cách để biểu đạt tình cảm giữa hai người với nhau. Có điều bây giờ, cái gọi là cơ hội lần sau ấy đã trở nên quá xa vời...
Cô gắp chút thức ăn trong bát bỏ vào miệng, chầm chậm nhai. Nước mắt cũng theo đó chầm chậm chảy xuống... Mọi người đang vui vẻ ăn lẩu cũng cảm thấy không khí trở nên gượng gạo, muốn khóc thì cũng nên báo trước một tiếng để người khác chuẩn bị tâm lý chứ...
Đặng Sa vốn muốn an ủi Cẩn Ngôn lại bị Đàm Trác ngăn lại. Tử Tân và Thi Mạn thấy vậy cũng im lặng, âm thầm quan sát, không ai tùy tiện hành động trước. Cuối cùng chỉ thấy Cẩn Ngôn tự mình ngẩng đầu, gạt đi nước mắt, mỉm cười
- Đúng là càng ăn càng thấy cay, cay muốn rơi nước mắt luôn.
Ai nghe cũng biết cô chỉ đang chống chế, thế nhưng cũng không ai muốn vạch trần làm gì. Đàm Trác đưa giấy ăn cho cô
- Này, nhanh lau nước mắt đi. Em mà thế này, lần sau Sa tỷ của em sẽ không cho chúng ta ăn đâu.
- Trác tỷ, chị thật có bản lĩnh - Đặng Sa ném cho Đàm Trác một ánh nhìn đầy ham ý.
- Đâu có đâu có - Đàm Trác lập tức chối.
- Ngôn Ngôn, ăn thử chút củ sen xào cay đi, rất ngon đó - Tử Tân múc một ít củ sen cho Cẩn Ngôn.
- Phải, món đó siêu ngon luôn, nhờ có chị đấy - Đám Trác chen vào.
- Cậu còn dám tranh công? - Thi Mạn lườm một cái sắc lẹm.
- Thì mình cũng góp công thật mà - Đàm Trác cười lớn.
- Ăn bò viên của cậu đi.
Thi Mạn vừa nói vừa múc mấy thìa bò viên vào bát Đàm Trác
- Đủ rồi, cậu định cho mình ăn bò viên đến nghẹn luôn đấy à? - Đàm Trác nhăn mặt.
- Đúng.
Thi Mạn bình thản đáp lại như một lẽ dĩ nhiên. Đàm Trác biết bản thân đấu không lại con người miệng lưỡi sắc bén này liền hướng Đặng Sa muốn cáo trạng để tìm đồng minh. Thế nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nghe Đặng Sa nói
- Mạn tỷ nói đúng lắm.
Đây là công khai chèn ép rồi còn gì. Đàm Trác ấm ức, rồi ai là người yêu của ai? Nhanh tay gắp bò viên cho Cẩn Ngôn
- Em ăn đi, ăn thử xem, rất ngon đấy.
Nếu như là bình thường, Cẩn Ngôn nhất định sẽ không thay Đàm Trác chịu trận như vậy. Thế nhưng lần này cô chỉ mỉm cười
- Cảm ơn chị. Cảm ơn mọi người.
Không khí xem như dịu lại. Mọi người nhanh chóng kết thúc bữa tối rồi dọn dẹp. Thi Mạn liếc nhìn đồng hồ
- Muộn rồi, chúng ta về nhà thôi.
- Đúng đó, ngày mai vẫn còn rất nhiều việc phải làm - Tử Tân đồng tình.
- Sa Sa, em còn quên gì không? Chị đưa em về - Đàm Trác nói với Đặng Sa.
- Sa tỷ sẽ về biệt thự Ngô gia mà, đi cùng em tiện hơn - Cẩn Ngôn lên tiếng.
- Em cũng về sao? - Đàm Trác hỏi.
Không chỉ Đàm Trác mà tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Vốn dĩ đã từ bỏ việc khuyên cô trở về, chỉ có thể đợi cô tự mình nghĩ thông. Vậy mà chớp mắt một cái liền nói muốn về nhà. Con người này cũng thay đổi nhanh quá rồi...
- Chúng ta về thôi.
Cẩn Ngôn không giải thích, trực tiếp kéo mọi người ra khỏi nhà. Cánh cửa căn hộ dần khép lại rồi khoá chặt, giống như đem tất cả những đẹp đẽ đã qua vùi xuống nơi sâu thẳm nhất của ký ức, vĩnh viễn không nhớ lại, vĩnh viễn không đau lòng nữa...
Về đến Ngô gia lại chạm mặt Ngô ba. Một người nguyên tắc như ông hôm nay lại thức khuya như vậy, thật bất thường
- Ba - Cẩn Ngôn hướng ông gọi một tiếng.
- Về rồi đấy à.
Ngô ba không nóng không lạnh nói một câu, biểu cảm cũng không hề thay đổi. Cô chẳng thể nhìn ra ông đang nghĩ điều gì, cũng không biết ông có còn tức giận hay không. Cuối cùng chỉ thấy ông thở dài
- Về rồi là tốt rồi. Đi nghỉ sớm đi.
Kết quả nằm ngoài dự đoán của cô. Ngô ba không những không có vẻ gì tức giận mà cả một câu trách móc, ông cũng không nói. Thật không giống ông thường ngày...
- Ba à - Cẩn Ngôn lần nữa gọi ông.
Ngô ba đang chuẩn bị về phòng, nghe cô gọi liền quay lại
- Còn chuyện gì nữa?
- Con...
Cẩn Ngôn ấp úng, có điều muốn nói nhưng lại thôi
- Không có gì ạ. Ba cũng đi nghỉ sớm đi.
Cẩn Ngôn cùng Đặng Sa đi lên cầu thang trở về phòng. Đặng Sa nhỏ giọng hỏi cô
- Tiểu Ngôn, em có cảm thấy cậu có chút kỳ lạ không?
Cẩn Ngôn yên lặng. Quả thực là ba của cô có chút kỳ lạ. Có điều sự kỳ lạ này, cô không thể nắm bắt, càng không tài nào giải thích rõ ràng...
Đêm đó, Cẩn Ngôn mơ thấy ác mộng. Cảnh tượng hoàng hậu mất con giữa biển lửa rồi nhảy lầu tự vẫn đeo bám giấc mơ của cô... Khoảnh khắc muốn nhảy theo giữ lấy nàng, cô liền giật mình tỉnh giấc. Thời tiết giá rét mà cả người đầy mồ hôi, đưa mắt nhìn quanh một hồi, nhận ra mình vẫn đang ngồi ở đệm cửa sổ trong phòng mới thở phào một hơi. Sao đột nhiên lại mơ thấy giấc mơ đó chứ? Không lẽ là điềm xấu? Nghĩ một lát lại tự mình chua xót. Là điềm xấu thì sao chứ? Hiện tại đã chẳng còn liên quan đến cô nữa...
Ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời, muốn tìm kiếm một chút ánh sáng. Đáng tiếc, trăng sao đều đã khuất nẻo cả rồi...
Sáng hôm sau, Cẩn Ngôn dậy sớm để kịp giờ cùng Ngô ba dùng bữa sáng. Một bữa ăn vô cùng yên lặng, cảm giác như cả không khí cũng cô đặc lại. Cuối cùng, vẫn phải đợi Cẩn Ngôn lên tiếng trước
- Ba, ba có thể tìm người thay thế con một thời gian không? Sắp tới con muốn nghỉ ngơi một chút.
Ngô ba nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm khắc, còn có chút phẫn nộ. Nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại
- Sao đột nhiên lại như vậy?
- Ba biết không phải đột nhiên mà. Con cần thời gian để cân bằng lại bản thân. Nếu cứ như thế này mà tiếp tục điều hành tập đoàn, sợ rằng sẽ có sơ suất.
Ngô ba nhìn cô hồi lâu, giống như đang suy nghĩ, lại giống như đang toan tính
- Ta biết rồi.
Ông bỏ lại một câu rồi đứng dây.
Sau đó, Ngô ba quả thực làm theo ý cô, mọi việc quan trọng của tập đoàn, ông sẽ tự mình đứng ra giải quyết, còn những công việc bình thường sẽ do Thi Mạn, Đàm Trác và Tử Tân thay cô lo liệu. Cũng hiếm thấy Ngô ba đối với Cẩn Ngôn thoả hiệp như vậy. Thế nhưng, thời điểm này cô cũng chẳng mấy quan tâm đến điều đó.
Cẩn Ngôn tạm thời rời khỏi vị trí người điều hành của Bách Gia, đồng thời cũng tách biệt bản thân với thế giới bên ngoài. Điện thoại tắt nguồn bỏ vào ngăn tủ, không để bất kỳ thông tin bên ngoài nào có cơ hội làm phiền cô. Nhóm người Tử Tân muốn liên hệ với cô cũng phải thông qua Đặng Sa hoặc trực tiếp đến Ngô gia.
Hằng ngày, cô đều sẽ khiến bản thân bận rộn với đủ loại công việc như dọn dẹp phòng ốc, chăm sóc cây cối, trốn trong thư phòng đọc sách hay thậm chí là cùng David học nấu ăn. Về cơ bản, cô dường như đã đưa bản thân quay lại trạng thái khi là sinh viên đại học, không vướng bận chuyện quản lý tập đoàn, càng không vương vấn bất kỳ ai, bất kỳ điều gì của giới giải trí xô bồ, hào nhoáng.
Thời gian không thể biến quá khứ thành chuyện chưa từng xảy ra. Thế nhưng nó có thể khiến con người ta dần dần quên đi bản thân đã từng đau đớn đến thế nào. Vết thương rồi cũng sẽ lành, cũng giống như hình ảnh một người sẽ dần mờ nhạt đi trong ký ức. Tất cả chỉ là vấn đề của thời gian.
Bản thân đã hiểu rõ rồi? Vậy thì buông tay thôi...
_______________________________________
Ps: Giờ là tháng mười hai rồi, không biết mọi người có bận không chứ mình thì bận lắm luôn ☹️☹️ Tuy rằng chương mới có thể ra không đều, thậm chí là lâu đến mức mình cũng thấy mệt luôn nhưng mà các bạn hãy tin là mình vẫn luôn cố gắng nhé. Chỉ cần còn người đọc, mình sẽ không từ bỏ.
Dạo này dịch bệnh phức tạp, mọi người nhớ hạn chế ra ngoài và chú ý giữ gìn sức khoẻ nha 😘😘😘