Hoa Rơi Hữu Ý

Chương 39: Tái xuất



Cẩn Ngôn đi vào phòng làm việc của Ngô ba, lặng lẽ đứng trước mặt ông. Ngô ba tuy biết rõ cô vào nhưng vẫn không rời mắt khỏi báo cáo, cũng không lên tiếng hỏi.

- Ba, qua mấy ngày nữa con sẽ bắt đầu quay lại làm việc - Cô cuối cùng cũng lên tiếng trước, thông báo ý định của bản thân.

- Ừ.

Ngô ba liếc nhìn cô một cái, trả lời đúng một từ xem như đã biết rồi tiếp tục xem báo cáo. Cẩn Ngôn lần nữa tự mình lên tiếng

- Sắp tới tập đoàn sẽ có sự kiện ra mắt một thương hiệu trang sức mới. Con muốn nhân dịp này, đích thân ra mặt.

- Ý con là sao? - Ngô ba cuối cùng cũng buông báo cáo xuống, trực tiếp nhìn cô.

- Sớm muộn gì con cũng sẽ phải xuất hiện trước truyền thông. Vậy chi bằng chọn dịp này, xuất hiện trang trọng một chút, sẽ có lợi cho thương hiệu mới của tập đoàn - Cô chậm rãi giải thích.


- Nghĩ thông thật rồi sao? - Ngô ba ngờ vực hỏi lại.

- Nếu chưa nghĩ thông thì con sao có thể nói với ba chứ - Cô bình thản xác nhận lại.

- Nếu con đã quyết thì cứ làm theo ý con đi.

Ngô ba buông một câu rồi tiếp tục cầm báo cáo lên đọc. Cẩn Ngôn cũng không nói thêm lời nào, lặng lẽ đi ra hệt như cái cách mà cô bước vào.

Tử Tân, Thi Mạn, Đàm Trác nghe được tin cô muốn "tái xuất giang hồ", không những thế còn muốn công khai xuất hiện, phô trương thanh thế thì ai nấy đều kinh ngạc tột cùng. Một cú sốc tình có thể thay đổi con người ta đến thế sao? Ngày hôm sau, ba người tập trung tại biệt thự Ngô gia, cùng với Đặng Sa, tổng cộng bốn người ngồi một hàng nhìn chằm chằm Cẩn Ngôn như thể đang nhìn một vật thể lạ. Cô cuối cùng cũng chỉ đành mỉm cười phá vỡ bầu không khí trước


- Sao mọi người lại dùng ánh mắt đó nhìn em?

- Ngôn Ngôn, cậu không sao chứ? - Tử Tân lo lắng hỏi.

- Em có phải có vấn đề gì rồi không? - Đàm Trác chỉ vào đầu ý hỏi đầu cô có phải đã hỏng mất chỗ nào không.

- Em có thể nghỉ ngơi thêm một thời gian mà - Đặng Sa quan tâm nói.

- Đúng đúng, bọn chị vẫn có thể gánh giúp em công việc, không cần vội vã - Đàm Trác phụ hoạ cho Đặng Sa.

- Không sao, em rất bình thường, hoàn toàn khoẻ mạnh. Chỉ là em thấy đã đến lúc bản thân nên quay lại rồi thôi - Cẩn Ngôn nhẹ nhàng đáp lại.

- Nghĩ thông thật rồi sao? - Thi Mạn nghi hoặc mở lời, y hệt như cái cách Ngô ba nghi ngờ lời cô nói.

- Dù sao thì con người vẫn phải sống tiếp. Chuyện đã qua cứ để nó qua đi. Người ta đã không còn lưu luyến, em níu giữ thì được gì chứ...

- Thực sự không còn vướng bận? - Thi Mạn tiếp tục nghi ngờ hỏi.


- Đây không phải là chuyện vui sao? Mọi người làm gì mà căng thẳng hỏi cung như vậy? Lẽ ra lúc này nên tổ chức tiệc, mừng Ngô tổng của mọi người quay lại chứ - Cẩn Ngôn không trả lời, còn quay ra trách ngược những người còn lại.

- Hứ - Đàm Trác tỏ vẻ khinh bỉ - Nếu như em còn có lương tâm thì trước khi quay lại nên nghĩ xem bản thân phải mời những người ở đây bao nhiêu bữa để xin lỗi và cảm ơn đi. Thời gian qua, mọi người đều đã hao tổn bao tâm sức có biết không? Còn đòi tiệc chào mừng cái quỷ gì nữa.

- Nếu Trác tỷ đã nói như vậy rồi thì đi thôi. Em mời mọi người, để cảm ơn, cũng để xin lỗi vì thời gian qua mọi người đã hao tâm tổn sức vì em.

- Cảm ơn và xin lỗi gộp chung sao? Ngô tổng từ lúc nào lại keo kiệt vậy? - Tử Tân trêu chọc.

- Phần còn lại sẽ tính vào quà cưới, đợi đến khi cậu gả đi được sẽ trả đủ được chưa? - Cẩn Ngôn cũng không chịu thua.
Thấy cô có thể vui vẻ trêu đùa với Tử Tân như vậy, mọi người đều trộm thở phào, có lẽ lần này đã thực sự ổn rồi. Mọi chuyện đến đây xem như chính thức kết thúc.

Cẩn Ngôn đã quay trở lại với cuộc sống trước kia, làm một Ngô tổng bận rộn, ngày ngày tăng ca với những tài liệu, những báo cáo, những con số khiến người ta nhìn vào đã cảm thấy rối loạn tiền đình. Tất cả quay lại dáng vẻ vốn có, cứ như thể khoảng thời gian cùng với Tần Lam chỉ là một giấc mộng, tỉnh dậy rồi thì tất cả đều hoá hư không...

- Tiểu Ngôn, nghỉ đi, ăn cơm thôi.

Thi Mạn bước vào phòng gọi cô ăn tối, Đàm Trác cầm theo đồ ăn đi phía sau, Tử Tân đi cuối cùng tiện tay đóng cửa. Sắp đến thời gian ra mắt thương hiệu trang sức mới, cũng là thời điểm Cẩn Ngôn lựa chọn để ra mắt truyền thông. Sự kiện này đối với Bách Gia có ý nghĩa hết sức quan trọng, một phân cũng không thể sai sót. Vậy nên từ cấp nhân viên đến cấp quản lý đều phải tăng ca. Những con người đang ngồi ở đây càng không thể lơ là. Cẩn Ngôn thậm chí không thể nhớ rõ được bản thân đã bao lâu rồi chưa trở về nhà, bao lâu rồi chưa có một giấc ngủ tử tế. Cô vùi đầu vào công việc bất kể ngày hay đêm, mọi người mang đồ ăn tới thì cô mới có thể tạm dừng lại một chút. Thi Mạn lo lắng hỏi cô
- Em rốt cuộc là quay lại làm việc hay hành xác vậy? Con người bằng xương bằng thịt sao có thể chịu nổi cường độ làm việc thế này...

- Vậy chị cứ coi em không phải con người đi - Cẩn Ngôn mỉm cười đùa giỡn một câu với Thi Mạn.

Tử Tân nhìn cô, vẻ mặt hốc hác, hốc mắt trũng sâu, thâm quầng, đuôi mắt dường như cũng xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn mới, quả thực thiếu sức sống đến mức mất đi dáng vẻ của con người bình thường, thực sự khiến người khác không thể không lo lắng cho cô

- Ngôn Ngôn, cậu cứ như vậy sẽ không chịu nổi đâu, còn tám ngày nữa là đến ngày ra mắt thương hiệu, không lẽ cậu định mang dáng vẻ này đến buổi lễ à? Sẽ dọa sợ hết khách mời đấy.

- Aiya cậu lo gì chứ, hợp tác được với Bách Gia chúng ta đều không phải người đơn giản, có thấy quỷ cũng sẽ không bị doạ đâu, mình đây có là gì - Cẩn Ngôn vẫn giữ thái độ đùa giỡn để nói chuyện với Tử Tân.
- Cậu tự nhìn lại bản thân trong gương đi rồi nói - Tử Tân lắc đầu chán nản.

- Nói đủ chưa? - Đàm Trác khó chịu - Chị đói sắp chết rồi đây! Mạn, mở đồ ăn ra đi.

- Không phải lúc nãy cậu cầm sao? Sao không tự mở? - Thi Mạn thắc mắc.

- Bổn tiểu thư quen được cậu hầu hạ rồi có được không?

Thi Mạn liếc xéo một cái nhưng cũng không buồn đôi co với con người ấu trĩ kia, cùng Tử Tân nhanh chóng dọn đồ ăn ra. Mọi người bắt đầu ăn cơm, Thi Mạn gắp cho Cẩn Ngôn một miếng thịt xào rồi quay qua hỏi Đàm Trác

- Danh sách khách mời lần này, bên cậu đã kiểm tra xong chưa? Không có sai sót gì chứ?

- Mai sẽ đưa sang chỗ cậu, sao lần này lại đẩy công việc nhàm chán ấy cho mình? - Đàm Trác vừa hỏi lại vừa gắp tôm bỏ vào bát Cẩn Ngôn.

- Còn không phải vì thư ký của Ngô tổng giao việc như vậy à?
Tử Tân đang múc đậu phụ cay cho Cẩn Ngôn lại nghe Thi Mạn nhắc đến mình liền phản bác

- Là do lần này có quá nhiều việc phải lần nên em theo lời Ngô tổng san sẻ bớt công việc cho các bộ phận thôi mà.

Cẩn Ngôn chuyên tâm ăn cơm, Tử Tân nhắc đến cô, cô cũng không để ý lắm. Ba người còn lại không hẹn mà cùng cầm đũa gắp thêm cho cô một món gì đó. Cẩn Ngôn mỉm cười

- Aiya mọi người làm gì vậy chứ, cơm thì không ăn, lại chỉ tập trung gắp đồ ăn cho em là thế nào? Trong giờ ăn không nói chuyện công việc, mọi người ăn đi đã.

- Còn không phải em khiến mọi người vừa bận rộn vừa lo lắng thế này à - Đàm Trác càu nhàu.

- Trác! Ăn cơm đi - Thi Mạn hơi cao giọng, ý muốn nhắc nhở Đàm Trác đừng nói linh tinh.

Đàm Trác nghe vậy cũng im lặng tiếp tục ăn cơm. Cẩn Ngôn không chút để bụng, còn lên tiếng làm dịu không khí
- Không sao, mọi thứ cũng đã gần như ổn thoả rồi. Mọi người không cần quá căng thẳng làm gì. Trước khi diễn ra sự kiện, em sẽ nghỉ ngơi khoảng hai ngày, đảm bảo sẽ xuất hiện một cách thật khí chất, không làm mất mặt Bách Gia của chúng ta đâu.

- Vậy để mình chuẩn bị cho cậu khôi phục lại dáng vẻ con người.

Tử Tân vừa nói vừa mở điện thoại ra đặt lịch khám sức khỏe, chăm sóc da mặt, làm tóc... cho Cẩn Ngôn, chỉ sợ chậm trễ một chút cô lại lập tức đổi ý. Bốn người sau đó vừa ăn vừa nói những câu chuyện vụn vặt vui vui. Cuối cùng cũng kết thúc bữa tối. Cẩn Ngôn tiếp tục ở lại văn phòng làm việc, không có ý định sẽ về nhà. Tử Tân, Thi Mạn, Đàm Trác cũng không cản trở, dù sao cô cũng đã tự mình nói là sẽ nghỉ ngơi rồi, làm những người khác cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Sau khi cánh cửa phòng cô khép lại, Đàm Trác mới nhỏ giọng nói với Thi Mạn

- Mạn, có chuyện này mình muốn hỏi cậu một chút.

- Chuyện gì? Sao hôm nay lại bày ra cái vẻ thần thần bí bí như vậy?

- Chuyện khách mời ấy, cậu nghĩ chúng ta có nên mời Tần Lam không?

- Dĩ nhiên là phải mời - Thi Mạn bình thản đáp.

- Nhưng còn Cẩn Ngôn? - Đàm Trác lộ vẻ lo lắng.

- Sẽ không sao đâu. Tần Lam dù sao cũng là đại diện độc quyền cho một dòng sản phẩm của chúng ta, trên phương diện truyền thông, là một người có quan hệ mật thiết với Bách Gia. Sự kiện lần này, quy mô tương đối lớn, khách mời rất nhiều, có cả những người mới chỉ đang tiếp xúc, còn chưa có danh phận gì, như thế mà không mời cô ấy, đối với Bách Gia không phải là chuyện tốt, chỉ riêng để truyền thông đồn đoán thôi cũng đã đủ lắm chuyện rồi. Hơn nữa đối với sự nghiệp của Tần Lam lại càng không phải chuyện tốt. Cậu thử nghĩ xem nếu như sự nghiệp của Tần Lam thực sự xảy ra vấn đề, cô em gái ngốc của chúng ta có để yên không? Con bé chỉ cứng rắn ngoài mặt thôi, đối với người đó thật sự rất mềm lòng, miệng nói buông bỏ, nhưng chỉ cần người ta có chuyện gì, chắc chắn sẽ không do dự mà chạy đến.
- Cũng chính vì sợ Tiểu Ngôn sẽ mềm lòng nên mình mới không muốn hai người đó có cơ hội gặp mặt đấy...

- Mình nói nãy giờ rồi mà, Tần Lam xuất hiện sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có chúng ta biết. Còn nếu cô ấy không xuất hiện, sẽ là vấn đề mà cả thế giới đều có thể biết. Với cả thiệp mời từ sớm đã gửi đi rồi, giờ muốn thay đổi cũng không khả năng đâu.

- Chỉ mong sẽ không xảy ra chuyện gì...

Cuối cùng ngày diễn ra sự kiện cũng đã đến... Trước giờ G ba tiếng, Cẩn Ngôn vẫn đang bình thản ngồi trong phòng nghỉ xem lại bài phát biểu mà Tử Tân và Thi Mạn chuẩn bị cho cô. Bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra. Cẩn Ngôn nhìn thấy người đi vào liền mỉm cười trêu đùa

- Nữ minh tinh xinh đẹp nào thế này? Cô đi nhầm phòng sao? Có cần tôi giúp cô tìm phòng không?

- Minh tinh cái đầu em - Thi Mạn giơ tay bày tỏ muốn đánh cô - Giờ này cũng chỉ có em rảnh rỗi ngồi đây vui vẻ như vậy thôi.
- Sao vậy? Ngoài kia loạn rồi sao?

- Ngô tổng, em xem thường năng lực của chị quá rồi đó. Chương trình chị trực tiếp chỉ đạo lại có thể loạn từ khi chưa diễn ra sao?

- Tử Tân với Trác tỷ đâu rồi ạ?

- Chị đã nói là ngoài em thì không ai có thời gian rảnh mà. Mọi người đang hoàn thành nốt công công việc, chắc một lát nữa cũng sẽ đến đây thôi.

Thi Mạn vừa dứt lời, cửa phòng lần nữa mở ra. Tử Tân bước vào, dáng vẻ nhỏ nhắn khoác lên mình bộ váy lễ phục màu trắng, khiến Cẩn Ngôn một lần nữa không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc

- Tử Tân, khăn voan của cậu đâu?

- Cái gì cơ?

Tử Tân ngơ ngác hỏi lại, Thi Mạn ở bên cạnh thì bật cười. Cẩn Ngôn làm ra vẻ ngạc nhiên

- Vậy là quên rồi sao? Hấp tấp đến vậy sao?

- Cẩn Ngôn, cậu rốt cuộc muốn nói cái quỷ gì?

- Không có khăn voan sao có thể trở thành tân nương xinh đẹp được chứ. Còn tân lang của cậu nữa, đâu mất rồi?
Tử Tân cuối cùng cũng hiểu ra cô muốn nói cái gì, tiến đến đấm một cái vào vai cô

- Con khỉ thần kinh này, cậu rảnh rỗi quá rồi đúng không?

- Mạn tỷ cũng nói chỉ có mình là rảnh rỗi. Còn Trác tỷ đâu rồi, không đi cùng cậu sao?

- Chắc chị ấy vẫn đang xem sắp xếp nhân viên có ổn thỏa không. Con người thét ra lửa, thực sự vô cùng đáng sợ.

Tử Tân nói xong, quay lại muốn đưa trà hoa cúc vừa rót cho Cẩn Ngôn và Thi Mạn liền lập tức nghe thấy giọng nói dọa người kia vang lên bên cạnh

- Em nói ai hét ra lửa cơ Tiểu Tân?

Cốc trà trên tay suýt chút nữa thì rơi xuống. Tử Tân oán trách

- Đàm tỷ, sao chị đi vào mà đến một tiếng mở cửa cũng không có vậy? Thiếu chút là dọa em giật mình chết rồi.

- Do em mải nói xấu chị đấy chứ.

- Chị mang ra bàn giúp em đi - Tử Tân không đôi co nhiều, trực tiếp đưa hai cốc trà cho Đàm Trác.
- Yo, Tiểu Ngôn, em xem thư ký của em có bản lĩnh chưa kìa, còn có thể sai bảo cả người hét ra lửa.

- Được rồi, đừng tranh cãi nữa, hai người nhanh chóng lại đây đi - Cẩn Ngôn vẫy tay ra hiệu.

Đến khi tất cả ngồi vào bàn, cô mới đứng dậy, lấy một dáng vẻ hết sức trịnh trọng để phát biểu

- Hôm nay là sự kiện ra mắt thương hiệu mới của Bách Gia, cũng là ngày đặc biệt của em. Hôm nay, chúng ta ở đây, mong mọi người vì Bách Gia vì em mà dốc lòng dốc sức, chúng ta lấy trà thay rượu, cạn ly!

Tiếng cốc thủy tinh chạm vào nhau kêu lanh canh, bốn con người lại một lần nữa đồng lòng như thể trước đây chưa từng có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Cách thời gian tổ chức sự kiện không còn bao lâu, các khách mời cũng lần lượt xuất hiện. Mỗi khách mời dựa trên địa vị và quan hệ đều sẽ được nhận đãi ngộ xứng đáng
- Lam tỷ, chúng ta đến nơi rồi.

Quân Bình nhẹ nhàng đánh thức Tần Lam. Nàng chầm chậm mở mắt, cuối cùng cũng không thể tránh, thư mời của Bách Gia gửi đến tận cửa, nói tránh cũng thật hoang đường. Nhưng mà nghe nói người đó không có hứng thú với truyền thông, trước nay chưa từng lộ mặt, không muốn ai nắm bắt được danh tính thật sự của mình, vậy nên sẽ không xuất hiện ở những nơi như thế này. Vậy cũng tốt, nếu như thật sự chạm mặt nhau, thật không biết dùng thân phận gì để đối mặt...

Tần Lam trong giới cũng tính là người có địa vị, quan hệ của nàng với Bách Gia cũng rất tốt, vậy nên được sắp xếp một phòng nghỉ riêng, việc này cũng vừa ý nàng. Từ sau khi rời khỏi Nhϊếp thị, nàng càng lúc càng trở nên kín đáo hơn, không thích đánh trống khua chiêng tỏ ra huênh hoang, ra ngoài cũng mang theo ít người hơn, không muốn bị chú ý, hôm nay ngoại trừ Quân Bình cũng chỉ mang theo nhân viên trang điểm. Mấy người ở trong phòng phi thường an tĩnh, Quân Bình nhận ra tâm trạng của Tần Lam từ lúc xuất phát đã không tốt, dù gặng hỏi một vài lần nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu từ nàng, vậy nên cũng không dám tùy tiện hỏi tiếp. Ngồi được một lát, nhân viên của sự kiện đi vào gọi Quân Bình ra ngoài. Nhân viên trang điểm cũng nhớ ra bỏ quên đồ trên xe, vậy nên trong phòng chỉ còn lại một mình Tần Lam.
Nàng chợt nghĩ, nếu như hôm nay mà gặp được cô thì sao nhỉ? Tự nghĩ rồi lại tự lắc đầu, không thể nào. Đang lúc chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi thêm một lát, cánh cửa phòng lại đột ngột bị đẩy ra. Nàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp thân mặc lễ phục xanh nhạt, nhìn dáng vẻ vô cùng tươi sáng. Nàng cụp mắt xuống, vẫn lễ độ mà chào hỏi

- Giang tỷ, lâu rồi không gặp.

- Hóa ra trong mắt đại minh tinh vẫn còn có tôi sao?

Tần Lam khẽ nhíu mày, đang yên đang lành lại chạy đến muốn kiếm chuyện với nàng? Tần Lam không muốn nhiều lời với loại người như cô ta

- Giang tỷ hình như đi nhầm phòng rồi? Có cần tôi giúp chị tìm phòng không?

- Sao vậy? Chỉ là người quen cũ vào hỏi thăm mấy câu thôi mà đã khiến đại minh tinh khó chịu rồi sao?

Nàng ta vừa nói vừa tiến về phía Tần Lam
- Đại minh tinh quả nhiên là cao cao tại thượng, có thế giới của riêng mình, không muốn chung đụng với người khác.

- Sắp diễn ra sự kiện rồi, chị nhất quyết muốn kiếm chuyện lúc này sao? - Tần Lam tỏ rõ sự chán nản.

Thái độ thờ ơ có chút khinh thường của nàng càng khiến nàng ta bực tức. Nàng ta áp sát phía Tần Lam

- Cô nên nhớ, người kiếm chuyện trước là cô! Nếu như cô không xuất hiện, nữ diễn viên số một của Nhϊếp thị sẽ là tôi, người ở bên Nhϊếp tổng cũng sẽ là tôi! Chính cô mới là người đến sau lại cướp đi tất cả của tôi!

Tần Lam nghe đến đây cũng không giữ lễ độ mà nói chuyện nữa, nhìn thẳng mắt người đối diện không chút sợ hãi

- Giang Vũ Thư, cô ở trong giới giải trí bao nhiêu năm chắc cũng đã nghe câu nhiệt độ xem khả năng, bạo hồng xem số mạng rồi đúng không? Trước khi trách móc, oán hận người khác, cô nên tự xem lại mình đi đã.
Giang Vũ Thư nhếch mép cười. Sau đó dần bộc phát thành tiếng cười lớn, nghe vừa có chút man rợ vừa có chút chua xót

- Tần Lam, cô nghĩ bản thân nổi tiếng được là nhờ thực lực sao? Loại người như cô, không phải nhờ vào thủ đoạn bẩn thỉu quyến rũ Nhϊếp tổng thì làm gì có được ngày hôm nay!

- Giang Vũ Thư! Cô quá đáng rồi đấy. Đi ra khỏi đây, nếu không đừng trách tôi.

Tần Lam dùng ánh mắt sắc bén nhìn đối phương. Thế nhưng Giang Vũ Thư cũng không chút sợ hãi, chỉ cười nhạt

- Cô nghĩ bản thân đang doạ ai vậy? Bộ dạng doạ người này không hợp với cô đâu. Không phải có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ dùng vẻ mặt trong sáng, đôi mắt long lanh của mình để vượt qua sao? Sao thế, không diễn nổi nữa à?

Tần Lam thực sự muốn nổi nóng. Thế nhưng, không bao lâu nữa sự kiện sẽ diễn ra, nàng không muốn sinh sự, để lộ ra ngoài sẽ không tốt cho sự kiện, cũng không tốt cho bản thân nàng. Vậy nên, Tần Lam cố gắng nhẫn nhịn. Những tưởng, một điều nhịn là chín điều lành, nhưng không, một điều nhịn là chín đứa ngồi lên đầu. Thấy Tần Lam yên lặng, Giang Vũ Thư càng được đà lấn tới, tiếp tục xoáy vào mối quan hệ giữa nàng và Nhϊếp Viễn, nỗi đau mà đời này nàng không muốn nhắc đến thêm bất kỳ một lần nào nữa. Cuối cùng, Tần Lam mặc kệ sự lải nhải của Giang Vũ Thư mà bước về phía cửa. Nàng ta không chịu rời đi, vậy thì nàng tự đi. Thế nhưng, Tần Lam vừa mở được cửa, chuẩn bị ra ngoài đã mất đà ngã nhào xuống đất.
- Giang Vũ Thư, rốt cuộc cô muốn làm gì!?

Tần Lam không phải vô duyên vô cớ mà ngã. Dù cho lễ phục vừa dài vừa nặng, dù cho đôi giày cao hơn hai mươi phân dưới chân khiến nàng chỉ có thể đứng bằng mũi chân, thì đó cũng là những điều nàng đã quen thuộc từ lâu. Bị ngã chẳng qua là vì có kẻ tiểu nhân cố ý đạp lên váy của nàng mà thôi. Giang Vũ Thư tỏ vẻ như rất vô tội mà hỏi han

- Ôi Tần Lam, cô làm sao vậy? Ngã có sao không?

Tuy miệng nói lời quan tâm nhưng chân dẫm lên váy nàng lại không hề rời đi, khiến Tần Lam không thể đứng dậy. Rốt cuộc nàng ta muốn làm gì? Chà đạp nàng theo đúng nghĩa đen sao?

- Nhưng cũng may mà khuôn mặt không bị đập xuống đất. Nếu xảy ra chuyện gì thì...

Chát!

Tiếng da thịt va chạm vang lên chát chúa. Khuôn mặt vốn trắng nõn của Tần Lam in lên vết đỏ, đôi mắt cũng không tự chủ mà long lanh ánh nước. Nàng không ngờ Giang Vũ Thư đó lại ngông cuồng đến mức thực sự động thủ với nàng, ngạc nhiên đến sững sờ
- Cô... Sao cô dám...

- Sao thế? Đau à? Có đau đớn bằng tôi lúc bị cô cướp mất vị trí không? Tiện nhân!

Giang Vũ Thư giơ tay lên, động tác như muốn đánh nàng một lần nữa. Tần Lam theo bản năng lập tức cúi đầu nhắm mắt tránh né. Thế nhưng, không có cái tát nào hết, chỉ nghe tiếng bước chân vội vã chạy đến, theo sau đó là một giọng nói trầm, lạnh

- Náo loạn đủ rồi đấy!

Tần Lam chầm chậm mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ có thể thấy bóng lưng một người mặc vest. Người đó dường như đang nắm chặt lấy tay của Giang Vũ Thư khiến nàng ta đau đớn kêu lên

- Buông ra! Mau buông ra! Đau quá!

- Hoá ra cô cũng biết đau sao? Sao lúc đánh người thì không thấy cô nói đau?

Tần Lam sững người, giọng nói này... Người kia dùng lực đẩy Giang Vũ Thư ngã xuống đất. Nàng ta tức tối đứng dậy
- Đừng có lo chuyện bao đồng!

- Cho cô 10 giây để cút khỏi đây hoặc sự nghiệp của cô sẽ tan tành.

Người kia vẫn giữ giọng nói lạnh lùng để nói chuyện. Giang Vũ Thư không thèm quan tâm, gần đây công ty của gia đình nàng ta hoạt động rất tốt, còn đầu tư ngược vào Nhϊếp thị khiến Nhϊếp Viễn coi trọng nàng ta hơn rất nhiều. Nàng ta cho rằng, dù xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ có Nhϊếp Viễn giúp nàng ta giải quyết, thái độ hống hách vô cùng chướng mắt

- Tám... Chín... Mười.

Người kia đếm xong vẫn thấy nàng ta đứng đó với dáng vẻ khiêu khích, không nhiều lời nữa, rút điện thoại ra gửi một tin nhắn. Không đầy một phút sau, hai người đàn ông mặc vest đen liền xuất hiện, cúi đầu chào cô. Người đó phất tay một cái, hai người liền hiểu ý, lập tức tóm lấy Giang Vũ Thư
- Buông ra! Cô muốn làm gì!?

- Ồn ào quá! - Người kia tỏ rõ khó chịu - Giữ cô ta im lặng đến hết sự kiện cho tôi.

Ngay sau khi mệnh lệnh được phát ra, hai người đàn ông mặc vest đen liền kéo Giang Vũ Thư đi. Người đó cuối cùng cũng quay đầu, cúi xuống nhìn nàng. Quả không sai, chính là người mà Tần Lam nghĩ đến...

- Chị còn định ngồi đó đến bao giờ? - Cẩn Ngôn lạnh nhạt hỏi một câu.

Bấy giờ Tần Lam mới để ý thấy bàn tay cô đang đưa ra trước mặt nàng, cũng ý thức được bản thân đã nhìn chằm chằm vào cô từ nãy đến giờ, vội vã thu lại ánh mắt. Gặp lại cô trong hoàn cảnh này... Bị ức hϊếp, bị chà đạp... Thật sự quá mất mặt rồi...

- Chị muốn đợi tôi gửi giấy mời rồi mới đứng lên à? Hay muốn đợi có người đến chứng kiến cảnh này?

Tần Lam có chút không ngờ tới, Cẩn Ngôn lại dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với nàng, trong lòng không khỏi có chút chua xót. Thế nhưng nàng vẫn nắm lấy tay cô, về cơ bản, với bộ lễ phục trên người và đôi giày đang đi, nàng không thể tự mình xoay sở. Cẩn Ngôn một tay nắm lấy tay của Tần Lam, một tay ôm lấy nàng đỡ nàng đứng dậy. Sau khi Tần Lam đứng vững liền với tránh khỏi vòng tay của cô, lễ độ mỉm cười
- Cảm ơn.

Cẩn Ngôn mặt không đổi sắc, lập tức buông tay nàng rồi xoay người bước vào phòng, một tay đút trong túi quần, một tay lấy điện thoại ra bấm bấm gì đó, vừa đi vừa nói

- Vào trong nhanh đi, còn đứng đó sẽ có chuyện rắc rối thật đấy.

Tần Lam cũng không nghĩ nhiều, nàng bị khí chất trên người cô thu hút, nghe cô nói liền lập tức làm theo không chút do dự. Cẩn Ngôn nhắn tin xong mới quay lại nhìn nàng

- Chị vẫn có thể đứng lên đi lại được chắc không có vấn đề gì rồi.

Tuy cú ngã không ảnh hưởng đến nàng nhưng vết đỏ ửng càng lúc càng hiện rõ trên khuôn mặt khiến người ta không thể bỏ qua, thực sự là in rõ năm đầu ngón tay...

- Ngồi xuống đi.

Cẩn Ngôn nói như thể đang ra lệnh cho nàng, dường như cũng chẳng để tâm xem người kia thấy sao. Cô tự mình tiến đến lục tìm trong tủ của phòng nghỉ, lấy ra một chiếc túi, sau đó lấy đá trong tủ lạnh bỏ vào
- Ngồi xuống, cầm lấy, chườm đi.

Cẩn Ngôn hoàn toàn dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện với nàng. Tần Lam thì dường như không hề để ý cô đang nói gì, so với cảm giác đau rát trên khuôn mặt thì cô và thái độ của cô còn khiến nàng lưu tâm hơn nhiều. Cẩn Ngôn thấy Tần Lam chỉ đứng yên một chỗ, không hề phản ứng với lời nói của cô, đôi lông mày liền nhíu lại

- Không lẽ chị còn muốn tôi làm giúp chị chuyện này à?

Câu nói đầy khó chịu của cô đánh mạnh vào trái tim nàng. Người này đã không còn là khỉ con của nàng nữa rồi. Chầm chậm tiến tới nhận túi đá từ tay cô

- Cảm ơn.

Tần Lam ngồi xuống trước bàn trang điểm, dùng đá chườm lên phần sưng đỏ. Trong gương phản chiếu hình ảnh của nàng, cũng phản chiếu hình ảnh của cô. Cô đứng đó nhìn nàng nhưng ánh mắt chẳng mảy may một chút tình cảm. Mọi thứ ngày hôm nay đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Tần Lam thoáng nhếch môi cười. Ngày đó, dù là vì bất cứ một lý do gì đi chăng nữa, cũng là do nàng tự mình đuổi cô đi, tổn thương cô, đẩy cô ra xa khỏi mình. Vậy mà giờ, nhìn cô đối xử với nàng lạnh nhạt như vậy, Tần Lam lại thấy đau lòng. Dám tổn thương người khác nhưng không dám chịu tổn thương, hèn nhát thật...

- Dạo này em thế nào rồi? - Tần Lam bâng quơ hỏi, phá tan không khí yên lặng.

- Như chị thấy đấy, tôi sống rất tốt. Dù cho quá khứ xảy ra chuyện gì, hiện tại tôi đã có thể sống thật vui vẻ, không cần thức khuya dậy sớm lo cho cuộc đời của người khác nữa rồi - Cẩn Ngôn kiêu ngạo trả lời.

- Vậy thì tốt. Nhìn em như thế này, tôi cũng không băn khoăn gì nữa.

- Còn chị thì sao? - Cẩn Ngôn hỏi rồi lại tự mình nhếch mép cười khinh miệt mà trả lời - À mà thôi, nhìn cảnh một diễn viên hạng hai đang có chút nhiệt cũng có thể thoải mái mà chèn ép chị là đủ hiểu rồi. Sao thế? Thiếu Nhϊếp Viễn, chị không còn gì sao?
Tần Lam nhìn chằm chằm vào hình ảnh của con người trong gương, dù gì cũng đã có một thời gian dài bên nhau. Không phải khi ấy cô luôn nói bản thân là fan của nàng, nói yêu thương nàng nhất sao. Dù bây giờ không thể đối xử với nhau tốt đẹp như trước nhưng cũng không cần làm đến mức không chừa mặt mũi cho nhau thế này chứ...

Cẩn Ngôn chầm chậm tiến về phía Tần Lam, đặt tay lên bờ vai trần của nàng, cúi xuống ghé sát tai nàng nói nhỏ

- Nếu như chị cần có người chống lưng, cần tài nguyên, cần kim chủ mới, có thể đến tìm tôi. Yên tâm, những thứ tôi có thể cho chị tuyệt đối không ít hơn Nhϊếp Viễn.

Đến mức này thì Tần Lam quả thực bị sốc. Cô coi nàng là gì chứ? Sao có thể nói ra lời ấy với nàng? Tần Lam tức giận quay đầu trực tiếp nhìn cô, gằn từng chữ

- Ngô Cẩn Ngôn!
Ngàn vạn lần không ngờ tới, lần đầu tiên gặp lại của hai người lại trở thành dáng vẻ như thế này...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.