Hoa Rơi Hữu Ý

Chương 7: Diên Hy công lược (2)



Mới đó mà đã hơn một tháng Cẩn Ngôn theo Tần Lam gia nhập đoàn phim Diên Hy công lược. Mỗi ngày đều cùng nàng lăn lộn trên phim trường, buổi sáng thức giấc, người đầu tiên nhìn thấy là đối phương, buổi tối trước khi nhắm mắt, người cuối cùng nhìn thấy cũng là đối phương. Cẩn thận chăm sóc nàng từng chút một, cơm ăn chung, nước uống chung, lại không phải thấy người không muốn thấy, tình cảm tất nhiên là càng lúc càng tốt lên. Tuy mỗi ngày của cô đều rất mệt mỏi, sáng sớm đã cùng nàng thức dậy, hóa trang. Nàng ở phim trường quay phim thì cô cũng không rảnh rỗi, chuẩn bị nước uống, đồ ăn cho nàng, thỉnh thoảng giúp nàng mua đồ mời mọi người trong đoàn phim, còn phải quay hậu trường, quay vlog, khi nàng tạm nghỉ đợi quay cảnh tiếp theo, cũng là cô ở bên nàng, nghĩ đủ trò giúp nàng vui vẻ. Nói chung chính là cả một ngày gần như không rời khỏi nàng nửa bước. Đêm đến, sau khi Tần Lam đã ngủ, cô lại tiếp tục ôm máy tính, xem những tư liệu được Tử Tân gửi đến. Nhìn Tử Tân đi ăn, đi chơi, du ngoạn khắp nơi, thăm thú cảnh đẹp, tìm hiểu văn hóa, Cẩn Ngôn không phủ nhận, bản thân có chút ghen tỵ... Một người thì được vui vẻ đi khắp nơi, ăn không biết bao nhiêu món ngon, không những không mất tiền, còn được trả lương. Nhìn cô xem, mỗi ngày đều vất vả như vậy... Cẩn Ngôn khẽ thở dài xoa xoa đôi mắt, dù có mệt mỏi cách mấy thì vẫn phải cố gắng, đi một chuyến dài ngày như vậy, nếu không thể cho ra một bản kế hoạch hoàn hảo thì sao có thể qua được tiêu chuẩn cao chót vót của Ngô ba và các thành viên hội đồng quản trị chứ... Liếc nhìn màn hình điện thoại, chính là bức ảnh ngày đó nàng chụp cùng cô, đôi môi liền không tự chủ vẽ nên một nụ cười, mệt mỏi giảm đi không ít. Dù sao đây cũng là lựa chọn của cô, là cô cam tâm tình nguyện, chỉ cần được thấy nụ cười của nàng là đủ rồi... Hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần tiếp tục làm việc.


Bộ phim đã quay được khoảng một nửa, mọi người trong đoàn đối với nhau đã trở nên gần gũi, thân thiết. Hiện tại, thành viên trong đoàn đang âm thầm trù bị tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho Tần Lam, cho Phú Sát hoàng hậu mà tất cả mọi người đều yêu quý. Cẩn Ngôn được đích thân Vu Chính thông báo về kế hoạch này, còn căn dặn cô giữ bí mật. Cẩn Ngôn dĩ nhiên không từ chối. Cô hiểu rõ, Tần Lam là người dễ cảm động, chỉ cần thật tâm làm điều gì đó cho nàng đã khiến nàng vui vẻ. Lần đầu cùng nàng đón sinh nhật, cũng muốn làm chút gì đó đặc biệt...

Đúng đến ngày sinh nhật nàng, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Bữa tiệc được ấn định sẽ tổ chức vào buổi tối, sau khi Tần Lam kết thúc cảnh quay cuối cùng. Cẩn Ngôn như mọi ngày gọi nàng thức dậy, đợi Tần Lam vệ sinh cá nhân xong, bắt đầu ăn bữa sáng cô chuẩn bị, cô mới nhẹ nhàng mỉm cười nói với nàng


- Lam tỷ, chúc mừng sinh nhật chị!

Tần Lam hơi dừng lại, mở điện thoại ra xem, tâm tình thoáng chốc vui vẻ

- Đúng này, hôm nay là sinh nhật của chị. Khỉ con, cảm ơn em!

- Tuy là sinh nhật chị nhưng đáng tiếc, hôm nay chúng ta còn nhiều cảnh phải quay lắm, em không xin nghỉ được cho chị...

- Không sao, được làm việc đối với chị cũng là một món quà rồi.

Nàng vô tư cười với cô. Cẩn Ngôn thật muốn tiến đến hôn lên khuôn mặt khả ái kia, con người này, tại sao lại xinh đẹp dịu dàng đến vậy?

Tần Lam sau khi hoàn thành tạo hình liền cùng Cẩn Ngôn đến Trường Xuân cung. Vu Chính cũng đã ở đó, vừa nhìn thấy nàng liền niềm nở

- Lam tỷ, chúc mừng sinh nhật.

- Cảm ơn ông chủ Vu - Nàng mỉm cười đáp lại.

- Trợ lý Ngô có nói với tôi muốn xin nghỉ phép cho cô ngày hôm nay nhưng thật ngại quá, tiến độ của đoàn phim lại không cho phép - Vu Chính tỏ ra ái ngại với nàng.


- Không sao - Tần Lam lắc đầu - Gặp được một vai diễn hay như Phú Sát hoàng hậu cũng giống như một món quà sinh nhật rồi, mọi người không cần áy náy.

- Lam tỷ, vất vả rồi.

Vu Chính nói xong liền rời đi, xem cả đoàn đã chuẩn bị cảnh quay đến đâu. Cẩn Ngôn vốn dĩ muốn nói mấy câu với Tần Lam thì từ đâu có một con người chạy đến ôm chầm lấy nàng. Không ai khác, chính là "Ngụy Anh Lạc"...

- Hoàng hậu nương nương, sinh nhật vui vẻ!

Cẩn Ngôn nhíu mày, ai cho phép cô ta tuỳ tiện động vào nàng như vậy? Cô đang chuẩn bị nắm đầu kẻ nào đó để kéo ra khỏi nàng đã thấy Tần Lam đẩy nhẹ con người kia ra

- Tiểu Khả, em từ tốn một chút xem nào, lỡ ngã thì sao?

- Ngã thì đã có chị đỡ em mà, phải không hoàng hậu nương nương? - Duệ Khả nắm tay nàng tươi cười.

Cẩn Ngôn đến đây chính thức không nhịn nữa, trực tiếp hất Duệ Khả ra, kéo tay Tần Lam về phía mình, thậm chí còn có xu hướng muốn đẩy nàng ra phía sau cô. Hành động là thế nhưng khuôn mặt cô vẫn rất tươi tắn đậm chất hoa hậu thân thiện nhẹ nhàng đáp lại
- Xin lỗi Đường tiểu thư, Lam tỷ nhà chúng tôi mỏng manh lắm, loại da mặt dày như tường gạch, tôi sợ chị ấy nhấc lên không nổi.

- Cô!

Duệ Khả tức đến trợn mắt, tay chỉ thẳng mặt Cẩn Ngôn nhưng nhất thời chưa nghĩ ra câu mắng người nào hợp lý. Sự dung túng của Tần Lam dành cho cô, Duệ Khả không phải chưa từng thấy, dù thế nào vẫn phải nể mặt nàng... Tần Lam kéo tay Cẩn Ngôn

- Khỉ con, hôm nay là sinh nhật chị đấy, em bớt gây chuyện được không?

- Dạ.

Cẩn Ngôn ngoan ngoãn gật đầu với nàng. Tần Lam quay sang Duệ Khả cười dịu dàng

- Tiểu Khả, chúng ta chuẩn bị thôi.

- Vâng.

Duệ Khả cũng không tiếp tục gây sự với Cẩn Ngôn, nhanh chân bước theo nàng. Đây có lẽ là một khả năng đặc biệt của Tần Lam, chỉ cần là nàng muốn liền có thể khiến cho người khác cam nguyện nghe theo ý nàng.
Cả ngày Tần Lam ở trên phim trường, mỗi nhân viên đoàn phim thấy nàng đều vui vẻ chúc mừng sinh nhật. Tần Lam cũng dùng thái độ vừa dịu dàng vừa đoan trang của hoàng hậu để đáp lại tình cảm của mọi người, trong lòng thực sự vô cùng vui vẻ, đón sinh nhật trên phim trường có gì không tốt? Cẩn Ngôn thì âm thầm cảm thán, khả năng diễn xuất của đội ngũ nhân viên đoàn phim cũng thật tốt, mỗi lời chúc đều chân thành, bình thường như không, tuyệt đối không lộ ra nửa điểm sơ hở, cũng thật đáng nể.

Vất vả chờ đợi cả một ngày, cuối cùng cũng đã đến cảnh quay cuối cùng của Tần Lam, là một cảnh diễn chung với Duệ Khả trong nội điện Trường Xuân cung. Phía bên trong sắp đặt cảnh quay thì phía bên ngoài mọi người cũng tất bật chuẩn bị tiệc sinh nhật cho nàng, không khí và khẩn trương mà vẫn phải bí mật, không một ai dám lớn tiếng quá... Vu Chính gọi riêng Duệ Khả, nghiêm túc nhìn cô ta
- Hôm nay phải nhờ cậy vào khả năng của cô rồi.

Duệ Khả thấy Vu Chính bỗng nhiên nói lời như vậy liền thể hiện bản thân vô cùng quyết tâm đáp lại

- Vu tổng đừng lo, tôi nhất định sẽ cố hết sức!

- Ừ, nhờ cô phát huy hết khả năng, chúng ta nhất định phải NG nhiều một chút để mọi người có đủ thời gian sắp xếp.

- Cái gì...

Duệ Khả kinh ngạc nhìn Vu Chính, nói như vậy là đang khen hay là đang chê? Đang kỳ vọng hay đang giễu cợt? Vu Chính nhìn vẻ mặt ấy của Duệ Khả, cuối cùng cũng bật cười

- Thôi thì tôi cảm thấy tình cảm của cô và Tần Lam cũng khá tốt. Coi như cô giúp mọi người trong đoàn có thêm thờ gian để chuẩn bị sinh nhật cho cô ấy đi.

- Tôi biết rồi...

- Ngụy Anh Lạc!

- Đây đây!

Tiếng nhân viên trong đoàn gọi Duệ Khả vào quay. Đúng như ý Vu Chính, Duệ Khả hoàn hảo NG hết lần này đến lần khác, từ không thuộc tình huống, không thuộc lời thoại, động tác dư thừa, đến cả đang diễn đột nhiên tụt cảm xúc cũng đã dùng đến... Đạo diễn dù đã biết trước nhưng vẫn không thể kìm nén cáu gắt trước khả năng NG quá hoàn hảo của Duệ Khả, giá như khi diễn phim cô ta cũng diễn đạt như vậy là tốt rồi... Sau sáu lần quay không thành, đạo diễn quyết định để mọi người tạm nghỉ một chút. Tần Lam mệt mỏi ngáp dài một cái, cứ nghĩ quay xong cảnh này là được nghỉ ngơi rồi, không ngờ lại quay lâu đến vậy...
- Lam tỷ, vất vả rồi - Vu Chính đưa nước cho nàng - Được rồi, Duệ Khả, cố gắng lên, kết thúc thôi.

Ám hiệu cho thấy mọi chuyện đã sắp xếp xong, có thể kết thúc màn kịch rồi. Duệ Khả nhận được ám hiệu, thế nhưng cứ như thói quen, tiếp tục NG thêm một lần nữa rồi mới có thể kết thúc. Cảnh quay cuối cùng kết thúc khá muộn, Tần Lam đứng lên, cơ thể có chút nhức mỏi, Cẩn Ngôn nhanh chân chạy đến đỡ nàng. Tần Lam đưa tay về phía cô

- Điện thoại của chị đâu? Đưa chị.

- Lam tỷ, chị đang đợi gì à? Cứ nghỉ là đòi điện thoại vậy?

Cẩn Ngôn mở túi lấy điện thoại đưa cho nàng. Tần Lam lướt thông báo một chút, rất nhiều người chúc mừng sinh nhật nàng, từ bạn bè thân thiết đến fan hâm mộ, duy chỉ có một người nàng muốn thấy lại không thấy. Tần Lam vừa đi vừa lướt điện thoại, Cẩn Ngôn cũng không cản nàng như mọi khi, chỉ giữ chặt người kia đi ra đến cửa điện. Trong lúc Tần Lam không để ý, bùm bùm hai tiếng pháo nổ, hoa giấy bay khắp nơi. Tần Lam giật mình ngẩng lên, mọi người trong đoàn đồng thanh hô to
- Hoàng hậu nương nương, sinh nhật vui vẻ!

Tiếng nhạc vang lên, mọi người một lần nữa đồng thanh hát chúc mừng. Tần Lam đứng sững ở đó, từ kinh ngạc dần dần chuyển thành cảm động, đôi mắt rưng rưng nhìn tất cả mọi thứ. Vốn nghĩ năm nay đón sinh nhật ở phim trường, đơn giản, nhẹ nhàng một chút cũng không sao, có nhiều người quan tâm nàng như vậy là tốt lắm rồi. Vậy mà không ngờ, mọi người trong đoàn lại vì nàng mà kì công đến vậy... Cẩn Ngôn đỡ nàng đến cạnh chiếc bánh sinh nhật mà đoàn phim đã chuẩn bị rồi nhẹ nhàng lùi lại, chừa lại sân khấu cho nàng. Một nhân viên giúp nàng thắp nến, một người khác đội lên chiếc vương miện tự chế cho nàng, bài nhạc chúc mừng sinh nhật vẫn không ngừng phát, tạo nên không khí vô cùng vui vẻ, nến đã thắp xong

- Lam tỷ, chị mau ước đi.
- Đúng đó, hoàng hậu nương nương mau ước đi.

- Ước đi ước đi Lam tỷ.

- Nương nương ước đi.

...

Trong sự thúc giục của mọi người, Tần Lam nhắm mắt lại, chắp tay cầu nguyện. Một lát sau liền mở mắt, thổi tắt nến, mọi người xung quanh đồng loạt vỗ tay reo hò.

Tần Lam tươi cười nhìn mọi người nhưng đôi mắt đã sớm ửng đỏ, cảm động trong ánh mắt không thể che giấu. Duệ Khả vui vẻ

- Hoàng hậu nương nương, chị mau cắt bánh đi.

Nàng nhận con dao, cắt một đường, ngẩng đầu lên nhìn mọi người

- Không ngờ mọi người lại vì tôi mà bỏ nhiều tâm sức như vậy. Thật không biết nói gì hơn, cảm ơn mọi người...

Nàng cúi đầu cảm ơn, mọi người lần nữa vỗ tay. Ai cũng vui vẻ muốn cùng nàng chụp một kiểu ảnh, không khí vô cùng thoải mái. Cẩn Ngôn đứng một bên nhìn nàng hạnh phúc như vậy, khuôn mặt từ lúc nào đã cười đến rạng rỡ, yêu thương trong ánh mắt không chút che giấu, chân thực bộc lộ.
Khá khuya, bữa tiệc mới kết thúc. Tần Lam thay trang phục, cùng Cẩn Ngôn trở về phòng nghỉ. Cô nhìn dáng vẻ của nàng, mỉm cười hỏi

- Chị vui lắm sao?

- Tất nhiên rồi. Mà khỉ con, kế hoạch tổ chức của mọi người hôm nay, em cũng biết đúng không? Chị thấy em không hề ngạc nhiên.

- Em dĩ nhiên phải biết chút ít rồi.

- Vậy mà không nói với chị - Tần Lam tỏ vẻ giận dỗi.

- Mọi người mất công tạo bất ngờ cho chị, sao em có thể phá đám như vậy được - Cẩn Ngôn cười cưng chiều - Được rồi, em tặng chị cái này, đừng làm vẻ mặt giận dỗi đó nữa. Chị ngồi xuống, đợi em một lát.

Tần Lam ngoan ngoãn ngồi đợi. Một lát sau, Cẩn Ngôn quay lại đặt vào tay nàng một con búp bê bằng bông

- Tặng chị một Tần Tiểu Lam.

Tần Lam cầm búp bê lên ngắm nghía. Chính xác là dựa trên hình ảnh của nàng, tạo hình lại theo kiểu chibi để làm nên búp bê. Khuôn mặt liền trở nên rạng rỡ
- Đáng yêu quá!

- Chị thích là tốt rồi.

Cẩn Ngôn dịu dàng nhìn nàng. Đây chính là sản phẩm do cô tự tay thiết kế. Dù trước nay cô không thích chuyện vẽ vời này lắm nhưng lần này vẫn muốn vì nàng mà thử. Nhìn người kia vui vẻ nghịch búp bê như vậy, thật tốt. Từ trong túi lấy ra một hộp quà nho nhỏ nữa đưa đến trước mặt nàng

- Còn cái này nữa, tặng cho chị.

- Cái gì vậy? - Tần Lam tò mò.

- Chị mở ra xem đi.

Tần Lam nhận lấy hộp quà, chậm rãi mở ra

- Kẹp tóc?

Trong hộp quả thực chỉ có một chiếc kẹp tóc đính đá hình hoa nhài. Tuy nhìn nhỏ nhắn, cũng không quá rực rỡ chói mắt như trang sức của các nhãn hàng cao cấp nhưng tuyệt đối không phải sản phẩm bình thường. Thiết kế được đích thân phó tổng truyền thông của Bách Gia, Xa Thi Mạn vẽ nên, chị đối với phương diện này vô cùng có thiên phú, đó là điều Cẩn Ngôn biết rất rõ nên đã hết sức nhờ cậy chị giúp mình. Thiết kế được chuyển đến một xưởng thủ công của Đàm gia để chế tác, được Đàm Trác đích thân giám sát, đảm bảo cho sản phẩm làm ra là hoàn mỹ nhất, gần nhất với thiết kế của Thi Mạn. Hai người họ vì nhờ cậy của cô, cố gắng hết sức, chỉ trong mấy ngày đã hoàn thành một sản phẩm vô cùng hợp ý cô, nhỏ nhắn, tinh tế lại không có vẻ quá xa hoa. Đàm Trác khi gửi đến cho cô còn không quên kẹp thêm một tờ giấy nhỏ vào ghi "Tặng em dâu". May mà Cẩn Ngôn có kiểm tra lại trước khi tặng, nếu không thì...
Tần Lam cầm kẹp tóc lên xem, thắc mắc

- Sao lại là hoa nhài?

- Dịu dàng, thuần khiết lại ngọt ngào, có sức hút. Không phải chính là chị sao, hoàng hậu nương nương?

- Đó là hoàng hậu, không phải chị - Tần Lam lắc lắc đầu.

- Chị trong lòng em chính là như vậy đấy - Cô cúi xuống ôm lấy nàng - Chúc mừng sinh nhật chị.

- Cảm ơn em, khỉ con.

Tần Lam cũng ôm lại cô. Cẩn Ngôn nhắm mắt tận hưởng, đúng là không có gì hạnh phúc hơn được ôm người mình yêu. Lưu luyến buông ra cái ôm

- Muộn rồi, đi ngủ thôi, ngày mai vẫn phải làm việc nữa.

- Chị biết rồi. Hôm nay sẽ ôm Tần Tiểu Lam đi ngủ a~

Cẩn Ngôn nhìn nàng vui vẻ ôm búp bê đi ngủ, thật không hiểu con người này đã bao nhiêu tuổi rồi... Sau khi nàng đã an ổn nằm trên giường, Cẩn Ngôn đi ra ngoài gửi tin nhắn vào nhóm

[Cảm ơn mọi người đã hết sức giúp đỡ em nhé!]
Cứ ngỡ mọi người đã đi ngủ, không ngờ Đàm Trác ngay lập tức xuất hiện trả lời cô

[Thế nào? Em dâu có thích món quà không?]

Không nói thì thôi, nói ra, Cẩn Ngôn lại được dịp oán trách

[Em dâu gì mà em dâu chứ? May mà em có kiểm tra lại, không thì không biết phải nói thế nào với chị ấy nữa.]

[Aiyo sớm hay muộn chẳng là em dâu. Tiểu Ngôn, em tự xem lại mình xem, thái độ có giống muốn đem người ta về nhà đến nơi rồi không?]

[Trác tỷ, chị cứ đợi đấy cho em! Mạn tỷ, sao chị không ngăn chị ấy lại?]

Cẩn Ngôn đe dọa Đàm Trác xong lại quay sang oán trách Thi Mạn

[Chị thấy Trác không làm sai.]

Thi Mạn nhẹ nhàng đáp lại một câu như muốn chọc tức Cẩn Ngôn

[Em dâu? Mọi người nói gì vậy, em không hiểu...]

Tử Tân ngơ ngơ ngác ngác xuất hiện sau cùng

[Tử Tân, hai người họ hợp sức bắt nạt tớ.]
Dù biết không có tác dụng gì những Cẩn Ngôn vẫn hi vọng, biết đâu kỳ tích xảy ra, Tử Tân sẽ giúp cô đòi công bằng

[Hahaha không phải do ngày thường cậu tạo nghiệp quá nhiều à?]

Kì tích không xảy ra... Cẩn Ngôn tức giận bỏ đi ngủ, không thèm quan tâm mấy người đó nữa, cô quan tâm một người là đủ rồi!

Sau sinh nhật của Tần Lam, ngày nàng đóng máy cũng không còn xa nữa. Vốn dĩ có thể thuận lợi đóng máy là chuyện tốt nhưng trong lòng Cẩn Ngôn cứ cảm thấy bồn chồn không yên, cảnh phim đóng máy của nàng, chính là cảnh Phú Sát hoàng hậu không còn...

Không khí trên phim trường mấy ngày nay liên tục vui buồn lẫn lộn. Hoàng hậu tỉnh lại, chứng kiến cảnh ly biệt của Phó Hằng và Anh Lạc, không ngừng tự oán trách cộng thêm đôi chân bị liệt, không khí vô cùng ảm đạm. Thế rồi Anh Lạc trở về, giúp nàng tập đi, giúp nàng trở lại vui vẻ. Rồi Vĩnh Tông đến, đem niềm hạnh phúc không thể tả bằng lời đến cho hoàng hậu. Cảnh lâm bồn thực sự rất vất vả, diễn xong, cả người nàng đều đẫm mồ hôi, không cần phải hóa trang. Sau đó là phân cảnh vui vẻ cuối cùng của Phú Sát hoàng hậu, nàng cùng Vĩnh Tông vui đùa ở sân trong một chiều cuối năm. Cẩn Ngôn ở một bên đứng nhìn cảnh ấy, nội tâm ấm áp vô cùng, khung cảnh vui vẻ này, dường như cô đã từng được thấy, đã từng được trải qua...
Tần Lam đang ngồi nghiên cứu kịch bản, Cẩn Ngôn ở bên cạnh trầm mặc, không hiểu đang nghĩ gì

- Lam tỷ.

- Khỉ con.

Hai người cùng lúc gọi nhau. Tần Lam dịu dàng

- Khỉ con, có gì muốn nói thì nói trước đi.

- Em... Em cảm thấy, phân cảnh vừa rồi còn thiếu chút gì đó...

- Em cũng cảm thấy như vậy sao? - Tần Lam kinh ngạc.

- Chị cũng thấy vậy?

- Dù sao cũng là phân cảnh cuối cùng của hoàng hậu với Anh Lạc...

- Có phải cảm thấy hoàng hậu nên để lại chút gì đó cho Anh Lạc?

- Đúng đúng! - Tần Lam tán đồng.

- Vậy chị nghĩ nên để lại thứ gì?

- Chuỗi phật châu!

Cẩn Ngôn mỉm cười, thì ra hai người lại có suy nghĩ giống nhau đến vậy. Theo gợi ý của Tần Lam với đạo diễn, phim được quay thêm một cảnh, hoàng hậu trao lại chuỗi hạt đã theo nàng suốt mười mấy năm cho Anh Lạc, từ nay, bùa hộ mệnh ấy sẽ thay nàng ở bên cạnh cô, thay hoàng hậu ở bên cạnh Anh Lạc mà nàng yêu quý nhất...
Phân cảnh nhà cháy được chuẩn bị, nhìn Tần Lam vui vẻ đứng ở sân nhảy nhót, nói rằng sắp kết thúc rồi, sắp quay xong rồi, có cảm giác thật thành tựu, Cẩn Ngôn bất giác mỉm cười. Cô biết, nàng đang muốn giữ cho không khí vui vẻ, không muốn khung cảnh đau thương sắp tới làm ảnh hưởng đến không khí của đoàn phim. Khoảnh khắc hoàng hậu lao vào điện đang cháy, Cẩn Ngôn cảm thấy trái tim mình thắt lại... Nhìn nàng ôm lấy đứa con, thực chất chỉ là một hình nộm, khóc đến tuyệt vọng, khóc đến thương tâm gọi tên Vĩnh Tông, trong một khoảnh khắc, cô rất muốn chạy đến ôm lấy nàng... Đạo diễn hô cắt, nàng liền có thể thoát vai, xách "đứa con" đi ra, mỉm cười nói chuyện với mọi người. Nhưng Cẩn Ngôn thì không thể, cô đứng đó, nhìn nàng đến xuất thần. Tần Lam nói chuyện với mọi người một lát mới nhận ra bất thường từ phía cô
- Khỉ con, em làm sao vậy?

Tần Lam đi đến trước mặt cô hỏi, vẫn là tạo hình của hoàng hậu, có chút lấm lem sau phân cảnh nhà cháy, cô nhìn nàng rất lâu, rất lâu. Tần Lam cũng bình tĩnh chờ đợi, nàng đã dần quen với việc thỉnh thoảng cô thất thần nhìn nàng như vậy. Rồi không một lời nói, Cẩn Ngôn tiến đến ôm lấy nàng. Tần Lam có chút bất ngờ nhưng cũng không đẩy cô ra. Không hiểu sao mỗi lần cùng cô gần gũi như thế này, nàng đều cảm thấy vô cùng ấm áp, không nỡ từ chối...

Đứa con trân quý bị tước đoạt, vừa lúc đó nghe được tin bản thân bị phản bội bởi chính những người mình yêu thương, tin tưởng nhất. Hoàng hậu cuối cùng không chịu nổi cú sốc này, chuyện gì đến rồi cũng phải đến...

Tối hôm nay chỉ còn lại một phân cảnh cuối cùng, cảnh đóng máy của Tần Lam. Nàng một thân bạch y, mái tóc dài buông xoã, chân đi đôi dép thỏ bông, đứng giữa đám đông thành viên của đoàn phim vui vẻ nói cười, cứ như thể người diễn cảnh đau thương tối nay là ai chứ không phải nàng. Không khí vốn dĩ phải đau lòng lại bị Tần Lam khuấy động trở nên còn vui vẻ hơn cả những phân cảnh yên bình. Phó đạo diễn lại gần cô
- Trợ lý Ngô, chuẩn bị xong rồi, cô gọi Lam tỷ qua giúp tôi nhé.

Cô gật đầu bước lại chỗ con người vẫn đang vui vẻ nhảy nhót kia

- Lam tỷ, chuẩn bị xong rồi, chúng ta qua bên kia đi.

- Được a~

Nàng vui vẻ nhảy chân sáo, thậm chí còn vừa đi vừa làm trò, nhìn không có nét nào giống người chuẩn bị đi diễn cảnh tự vẫn hết. Cẩn Ngôn bất đắc dĩ mỉm cười, cô hiểu vì sao fan của nàng lại gọi nàng là Lam té giếng rồi.

Tần Lam đứng trước cầu thang đá, một giây trước còn đang vui vẻ nói cười, bắt đầu nhập vai liền đã trở thành một dáng vẻ hoàn toàn khác. Đạo diễn hô bắt đầu, nàng cũng chầm chậm bước đi, đoạn nhạc Âm thanh của tuyết rơi do chính nàng hát được bật lên, giúp đẩy cảm xúc lên cao trào. Nàng từng bước từng bước bước lên cao, cũng giống như đi qua cuộc đời hoàng hậu một lần nữa, chân trần bước trên nền đá, cảm giác lạnh lẽo đến đau lòng... Cẩn Ngôn nhớ đoạn độc thoại nội tâm của phân cảnh này, vị hoàng hậu lương thiện, đến cuối cùng dù bị bao nhiêu người hại, bị phản bội nhưng lại nhận toàn bộ lỗi lầm về bản thân, không có lấy nửa lời oán hận thế nhân. Đặc biệt là đoạn cuối cùng... Cẩn Ngôn chăm chú nhìn vào màn hình, hoàng hậu đứng trên mái nhà đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng, trên khuôn mặt điềm tình của nàng cũng đã xuất hiện sự tuyệt vọng phảng phất nét bi thương.
Xin lỗi, Anh Lạc, ta đã hứa đợi ngươi trở về. Nhưng mà, đợi không được nữa rồi... Nhưng ngươi phải vì ta mà vui mừng. Từ nay, ta không còn là hoàng hậu nữa, chỉ là Phú Sát Dung Âm. Ta... Chỉ là Phú Sát Dung Âm...

Nàng dang hai tay, nhắm mắt lại, nghiêng người nhảy xuống...

Cắt!

Đạo diễn hô lớn, tất cả mọi người cùng vỗ tay chúc mừng, cảnh quay đóng máy quá thành công rồi. Thực sự khiến người ta cảm động...

Vu Chính đối với nàng trước giờ thái độ vẫn vô cùng vui vẻ, ôm bó hoa đi đến

- Lam tỷ, chúc mừng đóng máy. Vất vả rồi.

- Cảm ơn ông chủ Vu.

Mọi người đều lẩn lượt chúc mừng nàng thuận lợi đóng máy, cùng nàng chụp một kiểu ảnh. Duệ Khả nắm tay nàng mắt rơm rớm

- Hoàng hậu nương nương, sao người nỡ bỏ lại Anh Lạc một mình...

- Anh Lạc, bổn cung không còn ở đây, nhớ phải cố gắng. Trời nóng lắm đấy, phải cố gắng lên nhé.
Vui vẻ nói chuyện một lúc mới nhận ra bất thường, con người bình thường luôn bám lấy nàng, đấu khẩu với Duệ Khả, sao hôm nay lại không thấy đâu? Tần Lam ngó quanh tìm kiếm. Duệ Khả tò mò

- Chị tìm gì vậy?

- Cẩn Ngôn, em có thấy em ấy đâu không?

- Cô ấy đi về phía kia kìa, hình như tâm trạng không được tốt.

Vu Chính không biết từ đâu ra chỉ điểm cho nàng. Tần Lam nghe vậy liền nói tạm biệt với Duệ Khả, đi tìm cô. Tìm kiếm một lúc cũng thấy Cẩn Ngôn đang trốn sau một bồn hoa, dáng vẻ buồn bã. Tần Lam nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cô

- Khỉ con...

Cẩn Ngôn ngẩng lên nhìn nàng, đôi mắt đỏ hoe. Tần Lam ngạc nhiên

- Sao vậy? Sao lại khóc?

Cô đứng bật dậy ôm lấy nàng. Tần Lam kinh ngạc...

- Hoàng hậu nương nương, vì sao người lại nhảy xuống? Vì sao người lại chọn như vậy? Người có lựa chọn khác mà, tại sao lại chọn như vậy?
Cô nén xuống tiếng nức nở, vừa như chất vấn vừa như trách móc nàng. Đây là vấn đề của biên kịch, đâu phải Tần Lam nàng chọn... Thế nhưng dường như lúc này cả cô và nàng đều quên mất hiện thực...

- Bổn cung lựa chọn giải thoát cho bản thân. Ngươi hiểu ta như vậy, lẽ ra phải vì ta mà vui mừng chứ. Bổn cung không phải làm hoàng hậu nữa rồi, có được tự do rồi. Nhưng có điều, ngươi chính là người mà ta bận lòng nhất, cho đến phút cuối cùng, trong lòng ta vẫn luôn có ngươi. Ta mong rằng, ngươi có thể sống tốt, không vì ta mà đau lòng, vì ngươi chính là hy vọng của ta, hiểu không?

Cẩn Ngôn không nói gì nữa, ôm chặt lấy Tần Lam như sợ người kia sẽ biến mất. Tần Lam cũng lặng lẽ ôm lấy cô, từ đầu đến cuối, người giống với Ngụy Anh Lạc trong tưởng tượng của nàng nhất vẫn luôn là cô. Nếu cô đã nhập tâm đến vậy, nàng cũng không ngại thành toàn cho cô.
Câu chuyện của Diên Hy công lược dần khép lại nhưng câu chuyện của Tần Lam và Cẩn Ngôn, có lẽ mới chỉ bắt đầu...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.