Lệ khí trên mặt hắn còn chưa tan ra, chỉ nói một tiếng: "Bẩn.”
“A Trúc!”
Cách đó không xa truyền đến một tiếng gọi, Thẩm Duật chạy tới.
Hắn chạy rất nhanh, tóc hoàn toàn rối loạn, dung mạo chật vật.
Khoảnh khắc nhìn thấy ta bình an vô sự, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nhìn thấy Ngụy Liệt ôm ta, hắn lại nhíu mày nói: "Ngụy tướng quân, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi làm như vậy sẽ trở ngại tới thanh danh của nàng..."
Ta nói: "Thẩm đại nhân, Ngụy tướng quân là ân nhân cứu mạng của ta, cũng là vị hôn phu của ta.”
Cánh tay ôm thân thể ta run lên, ta cúi đầu liền thấy Ngụy Liệt vụng trộm cong khóe môi.
Thẩm Duật im lặng một lát, đôi mắt ảm đạm, còn muốn nói gì đó.
Ngụy Liệt mở miệng nói: "Ngươi có bệnh từ khi còn bé đúng không? Nghe không hiểu tiếng người à?”