Hắn nói: "Công chúa có thể ban thưởng nó cho người hữu duyên.
Là một bức tượng nữ tử điêu khắc từ gỗ.
Trâm hoa mẫu đơn trên đầu nữ tử đều được làm thập phần tinh tế.
Tốt hơn nhiều so với lần trước.
Tốt đến mức, ta thậm chí hoài nghi hắn tìm người làm thay.
Gió khẽ thổi qua, khi rèm xe bay lên, ta nhìn thấy trên tay Ngụy Liệt quấn băng gạc.
Vân Hòa công chúa đang muốn nhận lấy, lại nghe hắn nói: "Công chúa và hệ mộc có thuộc tính tương khắc, không nên ở gần trong thời gian dài.”
Vân Hòa công chúa: "..."
Vài ngày sau, xe ngựa đi tới biên giới Trần Tề.
Vân Hòa công chúa nói: "Ngụy tướng quân trở về đi.”
Nếu hắn bỏ đi một lần nữa, đó sẽ là một tội lỗi nghiêm trọng.
Ngụy Liệt không nói gì, vẫn đi theo. Thấy sắp rời khỏi đất nước, ta mở rèm xe nói: "Tiểu Hắc, trở về thôi."
Cuối cùng ta cũng nhìn thấy hắn, ánh mắt Ngụy Liệt sáng lên.
Giống như chú chó đen to lớn đã theo ta từng bước trong kí ức của ta về lần gặp nhau đầu tiên. Dù ném đá vào nó, nó cũng sẽ không đi mất.
Lần này Ngụy Liệt càng theo sát hơn, trực tiếp vượt qua biên giới.
Ta cúi mặt nói: “Nếu chàng không nghe lời ta, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”
Sắc mặt Ngụy Liệt thay đổi rõ rệt, cuối cùng hắn cũng dừng lại. Chiếc xe càng lúc càng đi xa. Ta nhìn lại phía xa và thấy hắn vẫn đợi ở đó.
Công chúa Vân Hòa mỉm cười, hỏi:
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Ngươi thực sự sẵn sàng từ bỏ?"
Ta không biết vì sao lại cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng. Nhưng nhìn những bức vẽ chiến lược của nước Tề ở trước mặt, ta chỉ nói:
“Tình yêu và lòng chung thủy là quý giá, nhưng thần cũng muốn có một tương lai tươi sáng.”
Không phải tình yêu kém quyền lực hay tiền bạc kém hơn tình yêu. Dù địa vị cao hay thấp, tương lai sẽ chỉ phụ thuộc vào sự lựa chọn của bản thân. Nếu có duyên thì chúng ta sẽ gặp nhau.
13.
Sáu năm sau.
Sức mạnh của Vân Hòa công chúa đã thâm nhập vào nước Tề, nhưng nàng không thể rời khỏi ta.
Thẩm Duật mặc dù cũng là người sống lại, nhưng hắn chỉ đối xử với Vân Hòa công chúa như với một nữ tử cần chỗ dựa vào, vì nàng trù tính cũng chỉ nghĩ đến chuyện hậu cung, làm sao bảo toàn chính mình, làm sao đạt được sủng ái, làm sao thăng lên phi vị.
Ta quả nhiên có chút xem không hiểu hắn.
Nếu nói hắn yêu, vì sao có thể trơ mắt nhìn nàng gả cho lão hoàng đế của Tề quốc, còn có thể mặt không đổi sắc giúp nàng bày mưu tính kế?
Nếu nói hắn không yêu, vì sao có thể vì nàng làm đến nước này?
Năm năm này, hắn gửi về Trần Quốc rất nhiều thư.
Vân Hòa công chúa đều sẽ chặn lại nhìn một cái.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn bên trong có hơn phân nửa là viết cho ta.
Đường đường là Thẩm tướng, dùng từ tạo câu tự nhiên phong nhã.
Lời nói không phải ám chỉ tâm ý của hắn, chính là bảo ta chờ hắn.
Quả thật khiến người ta kinh ngạc.
Kiếp trước, một phong thư ta cũng không nhận được.
Có lẽ là khống chế không được, mới có thể làm cho người ta để ý như vậy.