Hoa Rơi Không Hẹn Ngày Gặp Mặt

Chương 4



Thẩm tướng từ trước đến nay không lộ sự vui buồn bao giờ lại tức giận quát lớn: "Đủ rồi!”

Ta cười giễu cợt, từ chối cho ý kiến.

Hắn tức giận cũng được, không tức giận cũng được, đều không liên quan đến ta.

Không ngờ, hắn trầm mặc một lát rồi nói: "Ta và nàng ấy hữu duyên vô phận, nàng ấy chẳng thể ủy h.i.ế.p được vị trí chủ mẫu Thẩm gia của nàng.”

Lần này ta hoàn toàn cười ra tiếng.

Phu thê mười năm, bạc tình như thế!

Ta cười ra nước mắt, một lúc lâu mới ngừng tiếng, nói: "Thẩm Duật, thật sự ngươi không hiểu tình yêu, hay là lười hiểu tình yêu của ta?"

Thẩm Duật nghe vậy thì lộ vẻ giật mình.

“Thôi, ta cũng không muốn biết." Ta nói "Ta cũng chẳng muốn làm chủ mẫu Thẩm gia nữa, ta cũng chẳng phải thê tử của Thẩm Duật ngươi nữa, mau chóng hòa ly đi.”

“Ngươi thật sự muốn như thế?”

“Đúng vậy”

Thần sắc Thẩm Duật phức tạp, có lẽ việc ta thoát khỏi tay hắn làm hắn khó chịu, trong mắt hắn thế mà lại có một tia luống cuống.

Hắn xoay người rời đi, ngay cả thư hòa ly đã bị vo lại thành nắm cũng rơi xuống. Vốn tưởng rằng chuyện hòa ly, Thẩm Duật sẽ không đồng ý.

Cũng may, không lâu sau, sự tình liền có chuyển biến tốt.

Theo đồn đãi, bệ hạ nhiều lần muốn gả công chúa Vân Hòa ra ngoài, đều bị những danh môn cao quý uyển chuyển từ chối.

Chỉ vì nàng đã hơn ba mươi tuổi, còn từng gả đi một lần.

Gả cho người Tề cao lớn cường tráng hơn người Trần quốc.

Ta còn chưa kịp cảm khái, đã nghe thấy lời đồn thay đổi.

Thẩm tướng trước mặt mọi người tỏ vẻ yêu quý công chúa Vân Hòa, thậm chí còn muốn hưu thê vì nàng.

4.

Thật ra sau đó, Thẩm Duật từng tới tìm ta một lần.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Lần đó, hắn đến cùng công chúa Vân Hoà.

Ta đã bị bệnh nặng.

Nhưng khi công chúa và Tả Tướng ghé thăm, ta vẫn cố gắng đứng lên trải chuốt một chút để ra gặp.

Dù nàng bị Tề quốc trả về thì cũng không thể phủ nhận rằng nàng gả đi nơi xa là vì giữ gìn sự bình an của quốc gia, nàng xứng đáng có được sự tôn trọng của tất cả mọi người.

Vân Hoà công chúa cũng giống như tưởng tượng của ta.

Nàng mặc một bộ hồng y, khuynh thành tuyệt thế.

Thẩm Duật cẩn thận đi theo phía sau để chăm sóc nàng, rồi hắn giới thiệu thân phận của ta:

“Đây là thê tử của thần.”

Vân Hòa công chúa gật đầu, nói với ta: 

"Ngươi chính là Vương Khê Trúc? Bổn cung hỏi ngươi, ngươi cùng Thẩm Duật đã thật sự không còn tình cảm rồi sao?”

Thoáng cái ta liền hiểu rõ.

Công chúa sợ lời đồn Thẩm Duật hưu thê vì nàng sẽ phá hỏng thanh danh của nàng.

Nàng không muốn làm kẻ phá hoại quan hệvphu thê của người khác, không muốn làm người chen ngang vào.

Thẩm Duật vì để cho nàng an tâm, mới mang theo nàng tới tìm ta.

Ta nhìn lướt qua sắc mặt có chút khẩn trương của Thẩm Duật.

Tả Tướng bày mưu nghĩ kế bấy lâu, có khi nào hiện ra bộ dáng này?

Mười năm làm bạn, nuôi chó cũng có tình cảm.

Nếu là không có tình cảm, tại sao hắn còn cùng ta triền miên?

Nếu là không có tình cảm, tại sao ta lại đối với hắn trong mười năm qua vẫn như ngày đầu gặp gỡ, tự tay làm canh, rót trà ngày hạ, khoác áo ngày đông?

Có lẽ, trong mắt Thẩm Duật, những thứ này đều không tính là tình cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.