Hoa Rơi, Nước Chảy

Chương 3: Ngày đầu tiên đi làm



Ngày đầu tiên đi làm, Cửu Ái mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản kết hợp với một chiếc váy công sở màu đen làm nổi bật làn da trắng mịn của cô. Mái tóc dài búi lên cao đổ lộ cần cổ tuyệt đẹp.

Cửu Ái vốn là một mỹ nhân, không cần hàng hiệu, không cần trang điểm cầu kì vẫn đủ sức phô trương vẻ đẹp của bản thân.

Ma mới là để ma cũ bắt nạt, định luật ngầm này Cửu Ái hiểu rất rõ, đối với việc sai sử của các đồng nghiệp cũng không khó chịu nửa phần, ngoại trừ điều đó ra, ngày đầu tiên đi làm của cô sẽ vô cùng thuận lợi nếu không xảy ra việc ngoài dự đoán.

Giờ nghỉ trưa, Cửu Ái ở nhà ăn của nhân viên, một mình một bàn ăn vô cùng thoải mái, bỗng nhiên cả nhà ăn nổi lên một trận ồn ào, tiếp đó đối diện chỗ ngồi của cô xuất hiện hai vị khách không mời.

Lục Thanh Tâm rất tự nhiên ngồi xuống đối diện Cửu Ái cũng thuận tiện kéo Thẩm Quân Ngôn ngồi bên cạnh mình, tươi cười dịu dàng: “Ái Ái, em ăn trưa sao không rủ chị cùng đi, làm việc đã quen chưa?

Cửu Ái nhìn thấy Lục Thanh Tâm, khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, nhưng vừa nhìn thấy người đàn ông phía sau, thân hình lập tức cứng ngắc, chỉ một giây sau đó, Cửu Ái trở lại bình thường, vô cùng bình tĩnh ăn nốt phần cơm còn lại.

Lục Thanh Tâm thấy cô không trả lời cũng không giận, nói tiếp: “Ở công ty không ai bắt nạt em chứ, nếu có thì em cứ nói với chị một tiếng, chị nhất định sẽ bênh vực em.”

Cửu Ái lạnh lùng: “Tôi ăn xong rồi, hai người cứ tự nhiên, đi trước.” Nói xong liền đứng dậy, đi thẳng.

“Ơ kìa, Ái Ái, em đi đâu vậy?”

Lục Thanh Tâm thấy cô không hề quay đầu lại, nụ cười cứng đờ, giây sau liền thở dài buồn bã: “Cửu Ái giống như rất giận em.”

Thẩm Ngôn Quân thấy người yêu buồn không đành lòng đưa tay xoa đầu Lục Thanh Tâm: “Cô ta lúc nào chẳng như thế, em đừng để ý làm gì.”

“Em ấy như vậy đều tại em không tốt, em nên khuyên ba mẹ cho em ấy một vị trí tốt hơn mới đúng.”

“Anh thấy như vậy rất tốt, nếu em còn tự trách nữa, anh sẽ giận đấy.”

Cửu Ái vừa về đến phòng, liền nghe thấy mọi người xôn xao bàn tán.

“Công nhận người yêu phó tổng thật đẹp trai nha, bạn trai tôi mà được một nửa như thế thì tốt biết mấy.”

“Cô bớt mộng mơ đi, người ta là tổng giám đốc Thẩm thị đấy, bạn trai cô làm sao bì được.”

“Tôi còn nghe nói bọn họ yêu nhau bảy năm rồi, đoán chừng tiệc cưới cũng cách không xa nữa đâu.”

“Cũng phải thôi, người ta là cô gái vạn người mê mà, xinh đẹp lại còn dịu dàng nữa, tôi mà là đàn ông thì cũng đổ cái rầm rồi.”

“...”

Cửu Ái vừa làm việc vừa nghe bọn họ bàn tán, tâm trạng tốt đẹp của buổi sáng lập tức bay mất không còn dấu vết.

Phòng trọ Cửu Ái thuê chỉ cách công ty vài con phố, cô liền chọn phương thức đơn giản nhất là đi bộ, vừa an toàn lại tiết kiệm.

Vừa ra khỏi công ty, Cửu Ái liền lôi từ trong túi xách cỡ lớn của mình một đôi búp bê màu bạc thay cho đôi sandal mười phân.

Cửu Ái chậm rãi đi trên đường, ngắm nhìn con phố tấp nập. Bỗng nhiên có cảm giác cô độc mãnh liệt. Dòng người đông đúc là thế nhưng sẽ chẳng có ai quan tâm cô đi đâu về đâu, không có ai mong chờ cô trở về nhà, ôm cô âu yếm ân cần hỏi thăm.

Nếu như 17 năm trước không xảy ra vụ hỏa hoạn đó, nếu hôm đó cô không để lại cha mẹ mà đi chơi có lẽ... ngày hôm nay cô sẽ rất hạnh phúc?

Tiếc là trên đời chẳng có ‘nếu như’, chỉ có hiện thực tàn khốc.

Cửu Ái đang chìm trong suy bị, bị tiếng hét thất thanh làm cô giật mình.

Phía trước có một bà cụ bị một thanh niên đi không cẩn thận xô ngã, cậu ta cũng không quay đầu lại mà đi thẳng. Cửu Ái thấy thế thì vội đi tới đỡ bà cụ dậy, nhẹ giọng hỏi: “Bà ơi, bà có sao không, cháu đưa bà đến bệnh viện nhé?”

Bà cụ đã lớn tuổi, đi đứng khó khăn, cô định bắt một chiếc taxi đưa bà đến bệnh viện thì bị ngăn lại: “Bà không sao, phiền cháu nhặt giúp bà cây gậy batoong với đưa bà qua đường là được rồi, nhà bà ở ngay đây thôi.”

“Bà không sao thật chứ ạ?”

Bà cụ thân thiết vỗ nhẹ tay Cửu Ái: “Thật, thật mà.”

“Vậy để cháu đưa bà qua đường.”

Cửu Ái nhìn bà cụ vào nhà rồi mới yên tâm, vừa quay đầu lại đã bắt gặp một chiếc xe Audi màu đen đậu ngay trước mặt.

Từ trên xe, Thẩm Ngôn Quân bước xuống, nhìn cô lạnh nhạt nói: “Chúng ta nói chuyện một chút.”

Cô biết anh đang nói với cô, bởi chỉ có nói với cô mới có loại ngữ khí ra lệnh đáng ghét này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.