Hoa Rơi, Nước Chảy

Chương 8



Cuối tuần không phải đi làm nhưng Cửu Ái cảm thấy không khí quá ngột ngạt khó thở, liền đến bờ sông đi dạo, đi mỏi chân lại ngồi trên cỏ ngẩn người, đến tận khi ánh chiều tà le lói sắp tắt cũng không buồn đứng dậy.

Ba, mẹ! Hai tiếng gọi thiêng liêng này cô đã dùng để gọi ba mẹ của Lục Thanh Tâm hơn mười mấy năm nay, cho dù họ đối với cô không tốt, nhưng đối với cô vẫn là có ơn dưỡng dục. Cô luôn tự nhủ với lòng, người bất nghĩa nhưng ta không thể bất nhân. Vậy mà...

Nếu như những lời Ôn Hình nói là sự thật, thì cô nhất định phải đòi lại công bằng cho ba, mẹ.

Cửu Ái ngẩng đầu nhìn lên trên cao, kí ức chậm rãi quay về nhiều năm trước, từng có người nói với cô rằng: Nếu không muốn bị người khác coi thường thì phải trở thành người có thể coi thường người khác.

Lời nói ấy cô vẫn khắc sâu trong tim nhưng chưa từng thực hiện. Cửu Ái cười buồn bã, Thẩm Ngôn Quân, bây giờ tôi sẽ trở thành người như vậy, anh liệu có vui không?

Cửu Ái tìm đến địa chỉ trên tấm danh thiếp mà Ôn Hình đã đưa, bấm chuông. Rất nhanh có người mở cửa.

Ôn Hình nhìn thấy người đến là Cửu Ái cũng không hề ngạc nhiên: “Là cháu đấy à, mau vào nhà ngồi đi.”

Cửu Ái đưa mắt quan sát bày trí ngôi nhà, phát hiện chỉ không có người nào khác, không biết là Ôn Hình ở một mình hay người đó đã đi ra ngoài nhưng dù sao không có người ngoài cuộc cũng dễ nói chuyện hơn một chút.

“Cháu có muốn uống gì không?”

Cửu Ái nhẹ nhàng từ chối: “Không cần đâu chú Ôn, cháu chỉ muốn hỏi chú mấy câu thôi.”

Ôn Hình cũng không miễn cưỡng, ngồi xuống đối diện cô: “Vậy được, cháu muốn biết gì cứ hỏi, chỉ cần chú biết sẽ trả lời.”

“Lần trước chú có nói chú đã điều tra về vụ hỏa hoạn hơn mười năm trước, vậy chú có bằng chứng không?”

“Bằng chứng thì không nhưng chú có vài thứ có thể giúp ích cho cháu.” Nói rồi Ôn Hình đi vào một căn phòng khác, lúc trở ra trên tay đã nhiều thêm mấy thứ.

Một bộ hồ sơ và một băng ghi âm.Cửu Ái lần lượt xem từng thứ, xem xong thì sắc mặt đã tái nhợt.

Ôn Hình quan tâm hỏi: “Cháu không sao chứ?” 

Cửu Ái lắc đầu: “Chú từng làm ở công ty ba cháu, hiểu biết nhiều thứ, nếu như cháu muốn lập lại Ái Tâm, chú sẽ giúp chứ?”

Ôn Hình mừng rỡ: “Đương nhiên rồi, cần gì cháu cứ nói với chú một tiếng là được.”

Cửu Ái nói “cám ơn” rồi rời đi.

Chỉ mấy đồng hồ sau, Cửu Ái đã ở trong biệt thự của Lục gia, trước mặt cô bây giờ chính là người ba nuôi với vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc.

Lục Thiếu Ngân có vẻ khó chịu: “Đã muộn rồi, cô còn có chuyện gì sao?”

Vẫn dáng vẻ của một đứa con ngoan ngoan, Cửu Ái nhẹ giọng hỏi: “Sức khỏe của ba dạo này vẫn tốt chứ ạ, bệnh tim của ba không sao chứ.”

“Chỉ cần cô đừng làm tôi tức giận, thì sẽ không có chuyện gì đâu.”

Cửu Ái cười: “Vậy ạ? Nhưng hôm nay chỉ sợ phải làm ba tức giận rồi.” Lục Thiếu Ngân không nghĩ là cô có thể nói ra những lời như vậy, nhất thờ không phản ứng kịp.

Cửu Ái không quan tâm phản ứng đó, lấy từ trong túi xách ra một túi hồ sơ màu vàng và một máy ghi âm, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thường ngày: “Ba xem qua thứ này một chút đi.”

Lục Thiếu Ngân nghĩ là cô hỏi về chuyện công việc ở công ty, hừ lạnh nói: “Còn tưởng là chuyện gì, công việc đơn giản như vậy mà cũng không giải quyết được sao?”

Lục Thiếu Ngân vừa mở tập hồ sơ, vừa bưng ly trà uống một ngụm nhưng vừa đọc được một chút, vẻ mặt lạnh lùng vạn năm không đổi nay lại xuất hiện vẻ khiếp sợ, ly trà trong tay rơi xuống đất vỡ tan, âm thanh loảng xoảng vang vọng khiến người ta cảm thấy bất an lại không thay đổi được vẻ mặt hiền hòa của Cửu Ái.

Lục Thiếu Ngân chỉ tay vào mặt cô, giọng nói run rẩy: “Tại sao mày lại có thứ này?”

Cửu Ái đẩy máy ghi âm đến trước mặt Lục Thanh Tâm: “Ba còn chưa nghe thứ này mà.”

Lục Thiếu Ngân trừng mắt với cái máy ghi âm nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định bật lên, lập tức có một giọng nói xa lạ mà quen thuộc vang lên.

“Thiếu Ngân, tại sao cậu có thể làm như vậy? Cậu có biết công ty chúng ta đang gặp khó khăn hay không, cậu muốn tôi phải khó xử đúng không, hay là cậu tự tin rằng tôi sẽ không đưa cậu ra trước tòa.”

Đây chính là giọng nói của Cửu Toàn, cha ruột của Cửu Ái. Giọng nói lúc nãy chứa đầy sự giận dữ nhưng vẫn làm cho cô nhớ đến lời nói dịu dàng chất chứa tình thương của ông trước kia, khiến cô xúc động không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn phẳng lặng như hồ nước. Chỉ là mặt nước vẫn bình yên nhưng đáy hồ đã ầm ầm dậy sóng.

Đoạn ghi âm vẫn được tiếp tục.

Lục Thiếu Ngân cười khẩy: “Công ty này đâu phải của tôi, tại sao tôi phải lo lắng, còn về chuyện biển thủ công quỹ, tôi chẳng qua chỉ đang lấy lại những thứ thuộc về mình thôi.”

“Tại sao cậu có thể nói như thế?”

“Tại sao ư, cậu thử nói xem, mấy năm nay tôi làm việc ít hơn cậu sao? Không vất vả bằng cậu sao? Thế mà tôi có gì nào, ngay cả tên công ty cũng chẳng liên quan đến tôi một chút nào. Nếu không phải tôi nể tình bạn bè bao nhiêu năm nay thì tôi đã đấm cho cậu một trận rồi.”

“Cậu bất mãn, tại sao không nói với tôi từ đầu mà đến bây giờ mới nói.”

“Tóm lại, hoặc là cậu vào tù ngồi vài năm, hoặc là tôi tiễn cậu sớm vài năm....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.