Hoa Sẽ Nở, Chỉ Cần Em Vẫn Tin

Chương 2: Duy Bách. Lâm Bách



Văn phòng tư vấn luật Bách Việt.

Đây rõ ràng là một tấm card-visit được ai đó kẹp bừa vào trong sách để đánh dấu trang. Có lẽ ai đó chính là anh chàng lạ mặt điển trai hôm trước ở thư viện của khoa. Dù sao thì anh ta cũng là người cuối cùng đọc cuốn sách, trước khi chuyển nó qua cho Hải Lam.

Lẽ nào anh ta là người của công ty Bách Việt?

Nhắc tới Bách Việt, một cái tên vừa lạ vừa quen ngay lập tức hiện lên trong đầu cô. Duy Bách.

Duy Bách là một giai thoại nổi như cồn ở khoa Luật trường Đại học X, dường như chỉ cần là sinh viên của khoa cách đó năm, sáu khóa thì đều đã từng nghe nhắc tới cái tên này. Thủ khoa “kép” cả đầu vào lẫn đầu ra, luôn đạt thành tích xuất sắc trong quá trình học tập, từng có một vài đề tài nghiên cứu khoa học được xuất hiện trên các trang báo pháp lý chính thống trong nước, nhận về vô số tán thưởng của giới chuyên môn.

Sau khi tốt nghiệp đại học hai năm, Duy Bách cùng với một người bạn chiêu mộ một số nhân tài trẻ của ngành luật, thành lập nên công ty luật Bách Việt. Tên tuổi của Duy Bách đã khiến nó nhận được nhiều sự chú ý của giới luật sư trong thành phố. Chẳng mấy chốc, công ty trẻ này đã thành lập được nhiều chi nhánh khác nhau, tập trung giải quyết các khâu pháp lý từ đơn giản đến phức tạp nhất.

Tất cả những điều này đều là do Hải Lam nghe được từ các tiền bối, bởi khi cô trở thành sinh viên của khoa thì Duy Bách đã bước sang năm tư, thời gian xuất hiện ở trường cực kỳ ít ỏi. Sau khi tốt nghiệp vài năm, Hải Lam nghe nói anh ấy có tài trợ cho khoa một số đầu sách chuyên ngành và các trang thiết bị khác, khiến cho giai thoại của nam thần này ngày một vang xa.

Nam thần… Hai từ này vô tình khiến cô nhớ tới một đoạn ký ức không mấy vui vẻ. Chính vì đoạn ký ức này mà Hải Lam gần như không để tâm tới cái người tên là Duy Bách đó. Mặc cho các sinh viên nữ cùng khóa luôn luôn thần tượng anh ta, chỉ cần nghe nói tọa đàm giao lưu của khoa có sự tham dự của Duy Bách thì hội trường ngày hôm đó sẽ đông nghẹt người tới xem, sinh viên còn nhốn nháo nhiệt tình hơn cả nghe giảng!

Nhưng cô chưa bao giờ biết mặt Duy Bách. Chỉ nghe cô bạn cùng lớp đi dự tọa đàm về kể lại rằng, nam thần chỉ xuất hiện ở hội trường khoảng mười phút nhưng dáng vẻ và khí chất của anh ấy khiến người khác phải ghi nhớ mãi trong lòng. Cô ấy còn mơ màng nói Duy Bách giống như một phiên bản “Hà Dĩ Thâm” của Việt Nam. Chỉ có điều anh ta quá lạnh lùng với con gái.

Một người như vậy chắc chắn sẽ chẳng bao giờ thèm liếc mắt nhìn tới một đứa tầm thường như Hải Lam, nói tới yêu đương có lẽ giống như một câu chuyện cười vậy.

Đối với cô, Duy Bách tựa như một bóng lưng mơ hồ phát sáng, mà cô chỉ có thể ở phía sau ngắm nhìn…

Lại nói tới tấm card-visit mà Hải Lam vô tình có được, nhờ những thông tin ghi trên đó cô đã truy cập vào trang web của công ty luật Bách Việt, Văn phòng tư vấn luật Bách Việt ghi trên tấm card đích thực là một chi nhánh con của công ty, và quan trọng hơn… văn phòng này đang tuyển dụng tư vấn viên pháp luật!

Điều kiện tuyển dụng khá hấp dẫn, thậm chí với người chưa có kinh nghiệm còn có cơ hội được đào tạo thử việc miễn phí trong vòng mười hai tháng.

Nếu không vô tình bị mất việc, vô tình mượn được cuốn sách từ một người đàn ông lạ mặt, vô tình có trong tay tấm card-visit này… có lẽ nằm mơ Hải Lam cũng không nghĩ tới việc ứng tuyển vào công ty của nam thần Duy Bách.

Nhưng một lần nữa, cô lại đánh cược vào duyên số.

***

- A, đây là bạn Hải Lam mới tới mà em đã đề cập với anh hôm trước. Lam, còn đây là người sẽ hướng dẫn em trong kỳ học việc, anh…

- Tôi là Bách... Lâm Bách. Chào em.

Duyên số lần này hình như hơi kỳ lạ rồi…

Hôm nay là ngày đầu tiên Hải Lam tới Văn phòng tư vấn luật Bách Việt để nhận việc, sau khi thành công vượt qua kỳ phỏng vấn một tuần trước. Không ngờ rằng, người đảm nhận hướng dẫn cô trong mười hai tháng học việc đầu tiên lại chính là chàng trai “tự luyến” gặp ở thư viện tuần trước.

Lâm Bách. Quả nhiên là anh ta làm việc tại công ty Bách Việt. Xem ra cũng là một người rất có năng lực.

Và cả kỹ tính nữa.

- Nếu em cảm thấy thứ em đưa cho tôi là ổn rồi thì tôi rất nghi ngờ khả năng học tập của em đấy! Những chỗ ghi chú màu đỏ là những lỗi tôi đọc sơ qua đã thấy, sáng mai tôi muốn có một bản mới trong e-mail của mình.

Văn bản nhấp nháy trên màn hình máy tính Lâm Bách chi chít những nét gạch và chữ màu đỏ. Hải Lam biết điều đó có nghĩa là cô tiêu đời rồi!

Sáng nay anh ta chỉ vứt cho cô một tập hồ sơ mỏng, bảo cô soạn thảo một bản di chúc theo yêu cầu của khách hàng. Chật vật gần một ngày trời, bản thảo mà Hải Lam gửi cho Lâm Bách phê duyệt lại toàn những vết đỏ choe choét thế kia.

Hải Lam vội vàng vâng vâng dạ dạ rồi thu dọn đồ đạc cá nhân để đi về. Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến cho cả Lâm Bách và cô đều phải ngoái nhìn.

- Lam à, em nghỉ việc ở văn phòng sao không báo với anh một câu? Bây giờ em đang làm gì đấy?

Giọng nói của Tiến Vũ lọt qua loa điện thoại, trở nên rành rọt giữa căn phòng làm việc vắng lặng. Anh ta chính là đàn anh khóa trên đã giúp cô có công việc ở Văn phòng luật sư số 8.

- À, ừm... em cũng đang đi thử việc ở chỗ khác thôi ạ. Có việc gì quan trọng không anh?

- Hôm nay em có phải học không? Anh mời em ăn tối nhé?

Khẽ đảo mắt nhìn người ở bàn bên cạnh, Hải Lam vội vàng dời tia nhìn sang chỗ khác khi bắt gặp ánh mắt Lâm Bách đang quan sát mình chăm chú. Bất giác, cô lắp bắp đáp lại:

- Dạ hôm nay em học sớm anh ạ. Hẹn anh dịp khác nhé.

Thở phào nhẹ nhõm một hơi khi cúp được điện thoại, Hải Lam nhanh chóng vơ đại mấy thứ trên bàn vào túi xách. Việc Tiến Vũ muốn hẹn hò với cô biểu hiện rõ ràng như vậy, ai nhìn cũng biết song cô lại giả vờ như không hay. Tiến Vũ cũng tạm ổn, nhưng hiện tại Hải Lam chưa muốn tính đến chuyện yêu đương. Chuyện tình yêu đổ vỡ sáu năm về trước đã khiến trái tim cô dường như tan nát.

Hành động nhỏ của Hải Lam không lọt nổi khỏi mắt anh chàng đồng nghiệp ngồi kế bên. Lâm Bách lên tiếng một cách bất thình lình khiến cô giật bắn người:

- Sao không nhận lời mời thế? Hôm nay em bận tới vậy cơ à? Hay là do anh ta không đủ đẹp trai và giàu có?

Ánh nhìn xoáy sâu có phần vô duyên của người đồng nghiệp khiến Hải Lam thoáng thấy khó chịu.

- Đẹp trai và giàu có gì cơ ạ? Đâu phải phụ nữ nào cũng thực dụng như anh nói. Không phải chính cánh đàn ông các anh thường chỉ thích gái đẹp thôi ạ?

Lâm Bách thôi không nhìn cô nữa. Anh chậm chạp quay trở lại công việc, sau khi buông một câu hờ hững:

- Dù em đang nghĩ gì trong đầu, thì đàn ông không phải kẻ nào cũng háo sắc thế đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.