Họa Sinh - Luyến Trường An

Chương 49



49. Là thức ăn của anh

“Dọa anh chết khiếp.”  Hứa Nghiễn Sinh nói với giọng nhẹ nhàng, hắn nhắm mắt lại, hốt hoảng trong lòng đã qua đi nhưng nỗi sợ còn vương lại.

Trước khi Thời Vũ bị hắn đánh không có ý muốn khóc, bởi vì biết lúc trước Hứa Nghiễn Sinh dặn đi dặn lại không cho cậu hành động một mình, vì vậy hắn tức giận cũng phải, đánh xong cậu lại làm nũng là thôi. Nhưng nghe được tia run rẩy trong giọng nói của hắn, cảm nhận được sức mạnh hai cánh tay đang giam giữ mình, hai mắt dần đỏ lên, cậu nắm chặt quần áo sau lưng Hứa Nghiễn Sinh: “Em…”

Hứa Nghiễn Sinh ôm cậu một lúc, Thời Vũ còn chưa kéo quần, hắn sợ Thời Vũ cảm lạnh, sau khi buông ra, cúi người giúp cậu kéo quần lên, nhân tiện nhìn mông một chút.

May tức giận nhưng vẫn còn lý trí, biết ngày mai cậu còn bận, đánh mạnh nhưng chẳng bao nhiêu cái, sưng một chút đến ngày mai là hết.

“Em đưa thằng nhóc kia về?” Hứa Nghiễn Sinh hỏi.

Thời Vũ gật đầu: “Ừ.” Nói xong cậu lại nổi giận, hừ một tiếng: “Thằng nhóc đó quá hư, dám lấy đá ném người, ngày nào ném ai xảy ra chuyện, người ta tới cửa đòi bồi thường xem nó làm thế nào.”

Hứa Nghiễn Sinh bất lực: “Em nói với cha mẹ nó?”

“Ừm, cha của thằng nhóc lúc ấy định lấy chổi đánh nó nhưng bị em ngăn lại. Chắc thấy em không bị sao nên bắt nó xin lỗi, hết rồi.”

“Không hỏi em cần đi thăm khám gì không à?” Hứa Nghiễn Sinh cau mày.

“Bọn họ biết em là tình nguyện viên, lúc về nói em tìm bác sĩ mấy anh xem xem.” Thời Vũ cũng hơi bực mình, tuy rằng hai vợ chồng nói không sai nhưng cậu cảm thấy không được ổn thỏa.

Hứa Nghiễn Sinh im lặng một chút, không nói thêm gì nữa.

Thời Vũ lại ôm eo hắn, ngẩng đầu lên nhìn: “Sao anh không tự gọi điện cho em?”

Hứa Nghiễn Sinh tức giận búng trán cậu: “Điện thoại của anh hết pin rồi.”

“Ầu… ” Thời Vũ cười cười: “Lúc chiều nói chuyện với cô kia sao rồi?”

Nụ cười của Hứa Nghiễn Sinh tắt dần, thở dài: “Rất khó để thay đổi suy nghĩ của một người. Anh và bác sĩ Đường đã nói với cô ấy rằng đồng tính luyến ái không phải bệnh thần kinh, thế là ánh mắt của cô ấy nhìn bọn anh đầy bất ổn.”

Thời Vũ nhíu mày: “Cũng đúng… Nhưng thằng bé đó cũng ngốc, biết rõ người nhà mình chắc chắn sẽ không đồng ý, sao lại vội vàng công khai như vậy, còn chưa tốt nghiệp nữa…”

“Làm sao không biết được, buổi chiều nghe cô ấy dăm ba câu nói về con trai mình. Thằng bé đó học giỏi và thi đậu vào một trường trong thành phố. Nó hẳn biết mức độ chấp nhận của gia đình mình như thế nào. Là lúc nghỉ hè về nhà được bạn trai tiễn đến đầu thôn, hai người có lẽ kích động hôn nhau một cái, tình cờ bị bà cụ trong thôn nhìn thấy về mách với phụ huynh.”

Thời Vũ tức giận: “Dài mồm thật.”

Hứa Nghiễn Sinh bật cười, hai tay luồn xuống bao lấy cái mông của cậu xoa xoa, hôn chụt lên môi: “Ngày mai anh định đi thăm nhà thằng bé đó xem sao, nghe nói…”

Hắn dừng một chút: “Bởi vì chuyện này mà cha mẹ không cho thằng bé đi học, đã nửa học kì trôi qua rồi vẫn ở nhà, anh đi thăm nó.”

Thời Vũ nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên lo lắng và thương xót.

“Em thấy chưa.” Hứa Nghiễn Sinh nói một cách từ tốn: “Chúng ta tới đây để trợ giúp y tế, có thể chữa thân bệnh nhưng không chữa được tâm bệnh, có lúc anh nghĩ mình quá vạn năng, nhưng thật ra nhiều chuyện chẳng thể làm được gì, thực tế này làm người ta cảm thấy buồn nhỉ.”

Thời Vũ không biết an ủi người khác, chỉ có thể ngửa mặt hôn lên cằm hắn: “Dù sao anh cũng là người tuyệt vời nhất.”

“Em nhìn anh qua lớp filter à?” Hứa Nghiễn Sinh cười đến cong mắt.

“Đúng vậy.” Thời Vũ cười: “Anh cũng không phải bác sĩ tâm lý, sao phải đi chữa lòng người chứ, cố gắng hết sức giúp đỡ bọn họ là được rồi!”

“Biết rồi.” Hứa Nghiễn Sinh hôn lên trán cậu.

Tuy nói trừng phạt nhẹ hơn bình thường nhưng rốt cuộc vẫn sưng lên. Thời Vũ bước đi với tư thế kì lạ, nhưng cũng may trên đùi cậu có vết bầm tím, Trương Minh Phàm không nhìn ra điều gì, tỉ mỉ nhìn sắc mặt cậu một chút: “Bác sĩ Hứa có mắng anh không?”

“Nói không mắng em có tin không.” Thời Vũ biết không giấu được, cũng không định gạt: “Không sao, mắng mấy câu rồi thôi.”

“Nhìn quần áo anh đi, bẩn hết rồi.” Trương Minh Phàm nhíu mày: “Em có khăn ướt, lát nữa lau cho anh, nhưng anh phải thay quần.”

“Ừ.” Thời Vũ cười: “Ngại quá, vốn ra ngoài mua kẹo hồ lô lại té ruộng không ăn được, còn hại mấy người lo lắng.”

Trương Minh Phàm xua tay: “Em có lo cũng không bằng Hứa Nghiễn Sinh lo cho anh. Nghe nói anh đi lâu vẫn chưa về lập tức xoay người đi tìm, em chưa từng thấy anh ấy như thế bao giờ. Dù kiềm lại nhưng bất cứ ai tinh ý cũng thấy được ảnh căng thẳng sợ hãi”.

Cảm giác áy náy của Thời Vũ giờ đã không còn nữa, nghe cậu ta nói như vậy chỉ cảm thấy một nỗi ngọt ngào chua xót dâng lên trong lòng, đến bây giờ cậu vẫn nhớ cái ôm Hứa Nghiễn Sinh dành cho mình sau khi đánh xong.

“Anh đi tắm.” Thời Vũ nói: “Chắc trên đầu toàn là đất.”

“Anh tắm đi, em lau đồ cho.”

Chiều mai bọn họ phải đi, quần của Thời Vũ không thể giặt kịp, vì vậy chỉ có thể nhét chúng vào một cái túi.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Nghiễn Sinh không đi cùng, cũng không cho Thời Vũ đi theo, một mình đến nhà người phụ nữ hôm qua, đến giờ cơm trưa mới trở về, thoạt nhìn tâm tình hơi tệ.

Thời Vũ lặng lẽ đi tới bên cạnh hắn, không cần hỏi cũng biết tình huống không mấy khả quan.

“Không sao đâu” Thời Vũ len lén nhéo nhéo tay hắn.

“Thằng bé kia đã hơi u uất.” Hứa Nghiễn Sinh thở dài: “Ngồi trong nhà bọn họ lâu như vậy cũng không nghe nó nói được mấy câu.”

Thời Vũ lo lắng: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Trên đường về anh đã liên lạc với một đàn anh khoa tâm lý mà anh quen khi đi du học.” Hứa Nghiễn Sinh chậm rãi nói: “Anh định hỏi xem nên làm gì trong tình huống này, dù sao thì chúng ta cũng gặp phải chuyện này.”

“Hắn nói có thời gian sẽ tới xem.” Hứa Nghiễn Sinh cười: “Bởi vì hắn cũng là gay.”

Thời Vũ sửng sốt: “Hả… Vậy thì tốt…”

Dừng một chút lại nhớ tới cái gì, hỏi: “Sao hai người quen nhau? Không cùng một chuyên ngành, lại còn ở nước ngoài.”

Hứa Nghiễn Sinh thầm nghĩ cậu nhỏ này biết nắm bắt trọng điểm quá, bất lực nói: “Thực ra hắn từng theo đuổi anh.”

Mặt Thời Vũ lập tức đen lại: “Anh lúc nào cũng đào hoa lắm thế à?”

Hứa Nghiễn Sinh bật cười: “Anh đâu có đồng ý, nhiều lắm cũng coi như nửa đào hoa.”

Thời Vũ thoáng vui vẻ, nhưng vẫn hỏi: “Vậy sao anh không đồng ý? Không đẹp?”

“Anh cảm thấy hắn không phải loại người ngoan ngoãn nằm im cho anh đánh.” Hứa Nghiễn Sinh nửa thật nửa đùa nói.

Thời Vũ nện cánh tay hắn một cái: “Sao, anh liếc mắt một cái là biết em là như thế?”

Hứa Nghiễn Sinh cười vui vẻ: “Ban đầu chưa nghĩ đến, chỉ thấy em đẹp trai, là đồ ăn của anh.”

“Hứ… ” Thời Vũ bĩu môi.

Buổi trưa bọn họ cơm nước xong xuôi thì rời đi, bởi vì thôn kế tiếp cách khá xa, cần vượt qua một ngọn núi. Cho dù họ rời đi sớm nhưng khi đến nơi trời cũng đã tối.

Thời Vũ ở trên xe ngủ một giấc, lúc này tinh thần sảng khoái.

Một trận mưa thu một trận lạnh, ngọn núi này vừa mới đổ một cơn mưa, xuống xe mọi người bị lạnh đến run cầm cập.

Cũng may hoàn cảnh trong thôn không tệ, non xanh nước biếc, nhìn tốt hơn nhiều so với mấy thôn trước.

Bọn họ được sắp xếp ở trong một Nông gia nhạc do thôn dân tự mở, nghe nói ngày lễ có rất nhiều người đến, nhưng hiện tại không phải là ngày lễ nên trong thôn cũng không có mấy người.

*Nông gia nhạc: khu du lịch nông thôn.

Thời Vũ nhìn quanh một vòng: “Chỗ này cần viện trợ y tế ư?”

Không trách cậu nói như vậy, nơi này đã có Nông gia nhạc, mặc kệ người ít hay nhiều cũng miễn cưỡng xem như khu du lịch, cách biệt một trời một vực với mấy điểm dừng chân trước đó.

Trương Minh Phàm cũng khó hiểu, hiển nhiên với tư cách là một tình nguyện viên lâu năm, cậu ta cũng chưa đến một nơi như thế này bao giờ.

Nhìn thấy biểu hiện kỳ ​​lạ của họ sau khi đi xuống, bác sĩ Đường mỉm cười giải thích: “Đến đây không phải để viện trợ y tế.”

“Bởi vì dọc đường chúng ta phải đi ngang qua đây cho nên các nhân viên y tế ở đây đã liên hệ với chúng ta, đến đây để phổ biến kiến ​​thức y học.” Bác sĩ Đường cười híp mắt nói: “Thật ra cũng giống như một lớp học mở, cho nên hai ngày ở đây tình nguyện viên các bạn sẽ không có việc để làm.”

Hạnh phúc tới quá đột ngột khiến mấy tình nguyện viên há miệng kinh ngạc, coi bộ không tin nổi.

“Nhưng đương nhiên đi dạo xung quanh cũng được, không thể chạy xa, hơn nữa tốt nhất là kết bạn ra ngoài, miễn cho tìm không thấy người.” Bác sĩ Đường nói: “Dù sao chúng ta tới đây cũng không phải để chơi, các bạn phải có mặt khi được gọi.”

Thế này là tốt quá rồi! Các tình nguyện viên tuổi cũng không lớn, trên cơ bản đều là sinh viên, chỉ có Thời Vũ là nhân viên xã hội, hơn nữa tính cách vẫn còn trẻ con. Tất cả mọi người ham chơi, nghe tin này miễn bàn kích động như thế nào.

Có gì khác với du lịch được tài trợ chứ?

Sắp xếp xong chỗ ở, Thời Vũ để đồ xuống trực tiếp đi đến phòng Hứa Nghiễn Sinh.

Hứa Nghiễn Sinh và bác sĩ Trương đều đang loay hoay với máy tính.

Thời Vũ vẫn không hiểu, Hứa Nghiễn Sinh ra ngoài sao còn mang theo máy tính, một cái laptop không quá lớn, rất mỏng, cũng dễ mang theo.

“Anh làm gì vậy?” Thời Vũ chào hỏi bác sĩ Trương rồi ngồi bên cạnh Hứa Nghiễn Sinh.

“Sáng mai anh và bác sĩ Đường, còn có bác sĩ Trương sẽ đi phổ cập kiến thức.” Hứa Nghiễn Sinh nhìn cậu, cười nói: “Anh phải chuẩn bị chút tài liệu.”

“Vậy sáng mai anh xong việc là rảnh đúng không?” Ánh mắt Thời Vũ sáng lên.

“Ừ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra.” Hứa Nghiễn Sinh nói, nhìn bác sĩ Trương đang hết sức chuyên chú, đi tới bên Thời Vũ nói nhỏ: “Nếu có thời gian sẽ dẫn em đi dạo, tuy là anh cũng chưa tới nơi này bao giờ.”

Thời Vũ hớn hở: “Được, vậy em về đây, quần còn chưa giặt.”

“Lấy nước nóng pha đi, nước ở đây lạnh.” Hứa Nghiễn Sinh dặn dò.

Dù sao còn phải vẽ tranh, bàn tay đáng giá như vậy không thể để hao mòn được.

“Ừm ừm.” Thời Vũ đã ra tới cửa, xoay người lại im lặng tặng cho Hứa Nghiễn Sinh một nụ hôn gió.

Hứa Nghiễn Sinh không nhịn được cười.

Bác sĩ Trương nghi hoặc ngẩng đầu: “Cười gì?”

Hứa Nghiễn Sinh lắc đầu: “Không có gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.