Hoa Tầm Gửi - Nam Kha

Chương 5: Tình cảm chân thành (hơi H)



“Đừng mà…” Cô thật sự rất lúng túng, nước mắt xấu hổ chảy ra từ khóe mắt, đôi mắt ngấn lệ phiếm hồng như thoa chu sa, đỏ rực lộng lẫy.

Mạc Cảnh Sơ dừng động tác lại, hít vào một hơi rồi buông lỏng bàn tay đang nắm lấy chân của cô ra, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô: “Dao Dao ngoan nào, đừng khóc.” Anh cụp mắt xuống nhìn Mẫn Dao đang ngồi quỳ chân với đôi mắt đỏ hoe trong lòng anh, mấp máy môi: “…Không thích?”

Mẫn Dao cắn môi, khẽ gật đầu, lại lắc đầu và nói năng lộn xộn: “Chuyện này… không được… Quá, quá nhanh rồi… Không… không phải là em từ chối anh, chỉ là… chỉ là em…”

Anh khẽ cười trầm giọng một tiếng, chợt thở dài rồi đưa tay kéo lại /n/ộ/i y đã bị anh kéo lên, véo véo hai má của cô: “Được rồi, nếu em không thích thì anh sẽ không ép buộc.”

Mẫn Dao sững sờ nhìn anh đứng lên, nhiệt độ khắp người cô như biến mất theo anh, lạnh lẽo khiến cô cảm thấy bối rối. Cô vô thức vươn tay nắm lấy góc quần áo của anh, buộc anh phải dừng lại: “Em… không phải là em không thích… em không phải không thích anh chạm vào… Mạc Sơ Sơ, anh đừng bỏ mặc em…” Anh nghe thấy cô dùng giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào để gọi biệt danh mà anh ít khi được nghe thấy cô gọi, vừa dễ chịu vừa bất lực. Mạc Cảnh Sơ nghiêng người hôn cô, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước nhưng kỳ lạ lại mang đến cho cô một tác dụng ổn định.

“Anh không bỏ mặc em, sao anh lại bỏ mặc em được chứ?” Mạc Cảnh Sơ đưa tay vuốt vuốt chóp mũi của cô, mím môi cười một tiếng trước ánh mắt kinh ngạc của cô, nói: “Chỉ là anh không thể ở lại bên cạnh em nữa… Anh sợ… anh không nhịn được.” Anh đưa tay xoa tóc cô, xoay người đi vào phòng tắm của cô.

Trong nháy mắt đóng cửa lại, trái tim của cô như ngừng đập.

Mẫn Dao cắn môi, mặt đỏ bừng. Sớm biết… sớm biết như thế thì cô đã khoá cửa… Cô liếm liếm môi, cúi đầu nhìn xuống phần ngực đã bị mở tung cúc áo, đỏ mặt đưa tay run run chầm chậm cài lại từng chiếc cúc một, mặt đỏ như sắp bốc khói.

Không thích ư? Không, cô đặt tay lên ngực tự hỏi, cô không ghét nó.

Rõ ràng là cô biết họ đang làm gì và họ sẽ làm gì nếu cô không ngăn cản anh lại. Mẫn Dao cảm thấy quá nhanh, dù quen nhau đã lâu và cô cũng hiểu rõ rằng Mạc Cảnh Sơ đã chờ đợi suốt bao lâu, càng hiểu rõ tình cảm của cô dành cho anh, nhưng thật ra cô… rất sợ đau.

Có ích kỷ quá không? Lông mi của cô run lên và có phần suy nghĩ luống cuống.

Cô ngồi trên giường một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng nước, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, cô siết chặt tay lại rồi đi về phía cánh cửa im lìm kia. Vừa đi vừa cảm nhận được nhiệt độ và sự ẩm ướt của thân dưới, cô xấu hổ mặt đỏ đến mang tai, cô lê đôi chân trần trên sàn nhà bóng loáng chầm chậm đi về phía mục tiêu, cô do dự một lúc rồi đưa tay gõ cửa một cái: “Cảnh Sơ… Anh, anh đang làm gì thế?”

Mạc Cảnh Sơ đứng ở trong cửa im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: “Dao Dao, gọi anh vài lần nữa đi.”

Cô ngẩng người, nuốt một ngụm nước bọt và có phần do dự nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi tên anh hết lần này đến lần khác. Mạc Cảnh Sơ đứng ở trong nghe giọng nói nhẹ nhàng có phần ngượng ngùng của cô thì sự vui vẻ hiện lên trong mắt, nhưng khi nhìn xuống thì thấy thứ anh đang cầm trong tay đang dâng trào, trong mắt anh lại hiện lên vẻ bất lực.

Anh cố gắng kìm nén d/ụ/c v/ọ/n/g trong giọng nói của mình hết mức có thể, giả vờ thờ ơ, nhàn nhạt nói: “Dao Dao, nói chuyện với anh đi, chuyện gì cũng được.”

Mẫn Dao ở ngoài cửa cau mày, mím môi một hồi rồi khẽ nói: “Anh… tức giận à?” Giọng nói của anh quá bình tĩnh, không có sự vui vẻ và cưng chiều mà anh luôn dành cho cô. Lúc này cô mới khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa gỗ, dáng vẻ thẫn thờ.

Thì ra từ lâu cô đã quen với sự chiều chuộng và yêu thương của anh dành cho mình, nên hôm nay anh trở nên lạnh nhạt như vậy thì cô sẽ cảm thấy khó chịu đến thế.

Mạc Cảnh Sơ ở bên trong cửa không nghe thấy cô hỏi anh có tức giận không, anh nhíu mày nhắm mắt lại: “Dao Dao, nói đi.”

Mẫn Dao bĩu môi: “Anh muốn nghe gì…?” Mạc Cảnh Sơ cười, đưa tay chạm vào phần thân dưới rồi mạnh mẽ xoa nắn, anh chỉ muốn nhanh chóng đi ra ngoài nhìn cô bé của anh càng sớm càng tốt.

“Chuyện gì cũng được.” Dẫu sao thì anh chỉ muốn nghe thấy giọng nói của cô.

Mẫn Dao nhắm mắt, nói đầy thông suốt: “Thật ra… thật ra khi anh chạm vào em… em rất thoải mái… Anh có phải rất muốn vào không? Hay là anh chỉ muốn chạm vào… chạm vào em, em… nơi đó của em…” Mặt cô đỏ bừng, đầu óc rối như dây thừng, vậy mà lại không ngờ rằng cô vừa nói thì nơi đó lại ẩm ướt. Mạc Cảnh Sơ đứng trong cửa nghe thấy cô ấp úng, giọng nói có phần ngượng ngùng và phóng đãng, anh dường như ngừng thở và từ từ nhắm mắt lại rồi mặc cho đầu óc của mình phóng túng tưởng tượng đặt cô dưới người rồi mạnh mẽ ra vào, yết hầu không ngừng di chuyển lên xuống, nắm chặt lấy thứ nóng bỏng trong tay rồi gần như quên mất cảm xúc.

Cô không nghe thấy giọng nói của anh, trong lòng có chút áy náy và nghĩ anh đang tức giận. Cô dường như chưa bao giờ nhìn thấy anh khi anh tức giận, đến mức cô còn không biết rằng anh có thể tức giận vì chuyện gì…

“Sơ Sơ, anh… đừng giận… nếu anh muốn chạm vào em thì em sẽ cho anh chạm… Đừng bỏ mặc em…” Mặc dù cô đã được ba mẹ và Mạc Cảnh Sơ chiều chuộng thành cô gái có tính tình công chúa, thậm chí có chút kiêu ngạo nhưng thực tế thì cô rất sợ cô đơn, từ nhỏ đến lớn công việc của ba mẹ rất bận rộn, họ đã rất chiều chuộng cô vì cảm thấy áy náy nhưng mà thời gian dành cho cô rất ít nên chỉ có mình anh ở bên lớn lên cùng cô…

Cô không thể tưởng tượng được có một ngày cô sẽ đánh mất sự yêu chiều của anh.

Mẫn Dao im lặng, cô nghĩ.

Mạc Cảnh Sơ mở mắt ra, khẽ thở dốc, khuôn mặt tuấn tú lúc này hơi ửng hồng, ánh mắt bất lực nhìn xuống chỗ phần thân dưới đang sưng lên, cao vút… Sao lại không bắn được… Đã chạm vào thân thể của cô, giờ lại không có âm thanh của cô nên chỉ tưởng tượng thôi thì không đủ.

Bây giờ anh chính là một con sói đã từng ngửi qua mùi thịt thơm.

Ngoài cửa im lặng thật lâu, đột nhiên có tiếng mở khóa cửa truyền vào. Anh sửng sốt và chưa kịp che cửa thì đã bị cô đẩy ra.

Anh nhìn thấy cái gì?

Anh thấy một cô gái ngốc nghếch đã trút bỏ hết quần áo cả người, một mình bước vào hang ổ của sói.

Đầu ngón tay của Mẫn Dao run lên, ngón tay mảnh khảnh vẫn nắm chặt một chiếc chìa khóa màu bạc. Cô tìm thấy chìa khóa phòng tắm trong tủ của căn phòng, sau đó cởi hết quần áo ở cửa phòng tắm rồi mở khoá cánh cửa, tự nguyện dâng mình.

“Anh đừng bỏ mặc em… Em, em cho anh chạm vào…” Cô cúi thấp đầu, mái tóc đen xoã ra trên ngực che đi đi phân nửa b/ộ n/g/ự/c nở nang của cô, cô bước về phía trước rồi lao vào lòng anh. Mạc Cảnh Sơ ôm thân thể trần trụi của cô vào trong lòng, vẫn chưa có cách nào để hoàn hồn.

“Em đến chịu chết rồi… Em có biết không?” Anh lấy lại tinh thần, ánh mắt có màu sắc nặng nề và không thiện chí nhìn cô, trong đáy mắt sôi trào dục vọng mênh mông. Mẫn Dao tựa đầu vào ngực anh, b/ộ n/g/ự/c đầy đặn áp sát vào bụng anh, cô nhắm mắt lại rồi ôm chặt eo của anh.

“Em nghĩ kỹ rồi…” Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, dục vọng dường như đã che mất hình ảnh của cô trong tròng mắt đen của anh.

“Nếu là anh thì em sẵn sàng tặng lần đầu tiên cho anh.”

Mạc Cảnh Sơ nhìn cô chằm chằm: “Chẳng phải em… vẫn chưa sẵn sàng sao?”

Cô cúi đầu né tránh ánh mắt của anh, ngập ngừng nói: “Mặc dù em cảm thấy chúng ta tiến triển hơi nhanh… Nhưng thật ra chủ yếu là do em sợ đau… Cũng không phải là anh không biết… em nghe nói là lần đầu rất đau…” Mẫn Dao ôm chặt anh, nũng nịu nói: “Nhưng nếu là anh thật sự… có thể ở bên em mãi mãi…” Cô mỉm cười ngẩng đầu: “Em bằng lòng vì anh mà chịu đau lần này.”

Cô quyết định không do dự.

Yết hầu của Mạc Cảnh Sơ khẽ cử động, anh xoay người đè cô vào tường, tường gạch lạnh lẽo khiến toàn thân cô run lên, anh cúi đầu nhìn cô thật sâu, đôi mắt không hề nhìn đi chỗ khác, giống như trái tim của anh chỉ đập vì cô.

Mấy chục năm trôi qua như một ngày.

Giọng anh trầm thấp: “Em phải nghĩ thật kỹ, lần này… anh không thể dừng lại được.”

Mẫn Dao ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt rực lửa của anh thì cô kìm nén sự xấu hổ trong lòng, mỉm cười:

“Là anh phải suy nghĩ thật kỹ. Nếu hôm nay anh… đã cùng em… làm… thì cả đời này anh sẽ phải ở cạnh em, một lần của em đổi lấy một đời của anh, giao dịch lần này anh rất thiệt thòi đấy.”

Mạc Cảnh Sơ khẽ cười, vươn tay nắm lấy cổ tay cô rồi đặt lên tường.

“Sao lại thiệt thòi… Cả một đời của anh đổi lấy tình cảm chân thành của em, rất đáng mà, thiệt thòi gì chứ?”

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, bàn tay đang nắm cổ tay cô khẽ di chuyển dọc theo làn da mịn màng của cô, mở bàn tay đang nắm chặt của cô ra rồi đan xen mười ngón tay vào. “Leng keng” một tiếng, chiếc chìa khóa cô đang cầm trong lòng bàn tay rơi xuống đất, giống như cho một con sói đơn độc một tín hiệu để ăn thịt.

Mạc Cảnh Sơ hôn cô một cách chân thành, anh không thể diễn tả được sự thỏa mãn và vui vẻ của mình vào lúc này, anh chỉ cảm thấy trong đầu như có pháo hoa nổ tung, lộng lẫy và rực rỡ.

Cuộc mua bán này sao có thể thiệt thòi được? Anh tin rằng cả đời này sẽ không thay đổi lòng, nếu có thể ở bên cạnh cô suốt cả một đời thì tất nhiên là không còn chuyện gì có thể tốt hơn.

Làm bạn và yêu thương cả đời chính là lời tỏ tình và sự giác ngộ sâu sắc nhất mà anh dành cho cô.

Điều anh luôn khao khát nhất – không gì khác ngoài cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.