Hoa Tầm Gửi - Nam Kha

Chương 7: Thời cơ



Mạc Cảnh Sơ hơi mở mắt ra, khi anh tỉnh lại thì lập tức cảm giác cánh tay mình đang ôm lấy một điều gì đó mềm mại ấm áp. Anh rũ mắt nhìn Mẫn Dao đang gối vào tay mình ngủ say, ánh mắt lập tức tràn ngập dịu dàng.

Anh đưa tay nhẹ chạm vào gò má cô, nhẹ vén mấy sợi tóc đen trên má cô sang một bên. Mẫn Dao khẽ giật giật cơ thể, nhưng do đêm qua cô quá mệt mỏi nên lúc này ở trong vòng tay dịu dàng của anh, đôi môi mềm mại dán sát lên ngực anh, cứ rúc vào lòng anh và tiếp tục say giấc. Mạc Cảnh Sơ nhìn động tác của cô thì không khỏi bật cười, đưa tay nhẹ nhàng sờ tóc của cô, không khỏi nhớ đến dáng vẻ của cô khi còn bé.

Lúc Mạc Cảnh Sơ đang học mẫu giáo thì cả nhà Mẫn Dao mới dọn đến bên cạnh nhà họ. Gia đình ba mẹ hai bên qua lại vài lần thì thân thiết hơn và cũng biết rằng bố mẹ của nhà họ Mẫn luôn bận rộn công việc. Cô bé Mẫn Dao suốt ngày luôn mặc váy công chúa mà mẹ Mẫn mua cho, không phải váy xòe bồng bềnh thì cũng là váy nhiều tầng trông cực kỳ đáng yêu. Ba mẹ nhà họ Mạc đều thích cô vô cùng, do đó mỗi khi ba mẹ vắng nhà thì Mẫn Dao vẫn luôn đến nhà kế bên để la cà.

Khi còn nhỏ, Mẫn Dao hầu như không hề ngủ nướng, mỗi ngày khi mẹ Mẫn đi làm đều gọi cô, Mẫn Dao cũng rời giường sớm và chạy đến nhà bên cạnh để mẹ Mạc Cảnh Sơ thắt tóc cho cô. Mỗi ngày cô đi học đều mang một kiểu tóc khác nhau, đến cả kiểu dáng và màu sắc quần áo cũng thay đổi, giống như một cô công chúa bé bỏng trong lâu đài vậy.

Lúc còn bé, Mạc Cảnh Sơ đã nghe mẹ mình nhắc đến việc muốn sinh thêm một cô con gái không chỉ một lần. Vì anh là con trai, mẹ Mạc lại là nhà tạo mẫu tóc nên kiểu tóc của bé trai không đa dạng bằng bé gái, khi ấy Mạc Cảnh Sơ nhìn Mẫn Dao mỗi ngày đến ngồi suốt ở nhà mình để được thắt tóc, nói thật anh không quá thích cô. Tuy Mạc Cảnh Sơ từ nhỏ đã hiểu chuyện và trưởng thành sớm hơn những đứa bé cùng tuổi, nhưng dẫu sao vẫn là trẻ con nên nhìn thấy Mẫn Dao như vậy thì anh vẫn luôn có cảm giác bị cướp mất mẹ.

Có điều khi còn nhỏ Mẫn Dao lại cực kỳ thích đi sau phía sau anh mà gọi “anh ơi”, giọng nói mềm mại mang theo sự non nớt của bé gái. Khi đó Mạc Cảnh Sơ trưởng thành sớm không hề thích cô, lúc nào cũng đối xử lạnh lùng và không phản ứng lại với Mẫn Dao. Trừ khi mẹ Mạc hoặc ba Mạc dặn dò, nếu không Mạc Cảnh Sơ không muốn quan tâm đến cô.

Tình trạng ấy kéo dài đến khi bọn họ đến cấp hai. Năm cấp hai, Mạc Cảnh Sơ và Mẫn Dao vẫn học chung trường. Cô không còn dính anh quá, nhưng mỗi lần Mạc Cảnh Sơ nhìn thấy cô thì đều cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, dẫu sao bọn họ đều đang trong độ tuổi thiếu niên, bạn nam bao giờ cũng có cảm giác kỳ lạ đối với bạn nữ. Thế nhưng may mắn anh vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với Mẫn Dao, cô lại chưa bao giờ nhận ra anh đối với cô luôn có chút lúng túng và không được tự nhiên.

Thật ra trôi qua nhiều năm như vậy, Mạc Cảnh Sơ đã không còn ghét Mẫn Dao từ lâu, dẫu sao anh cũng đã lớn hơn rất nhiều, không còn cảm thấy cô cướp mẹ của mình nữa. Nhưng anh cũng không thích cô hơn bao nhiêu, Mạc Cảnh Sơ chỉ xem cô như một cô bé ngốc nghếch sát vách luôn khiến người ta lo lắng mà thôi.

Chỉ là anh nhớ rất rõ tình huống thế nào khiến thái độ của anh đối với Mẫn Dao bắt đầu thay đổi.

Chuyện xảy ra lúc cô học cấp hai, mấy hôm đó ba mẹ Mẫn Dao muốn ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn nên để Mẫn Dao tự đi đến buổi học múa. Vốn dĩ họ định nhờ Mạc Cảnh Sơ qua giúp nhưng lại bị cô từ chối. Sau khi tan học, cô tự mình đến buổi học múa, phòng dạy múa cách trường không xa, cho nên cô không hề thấy có nguy hiểm gì.

Nhưng ai nào đâu ngờ, vẫn có chuyện đã xảy ra.

Lớp dạy múa nhận nhiều trẻ em với các độ tuổi khác nhau, đứa trẻ lớn nhất đã học lớp mười. Mẫn Dao đã học múa từ khi còn tiểu học, biểu hiện của cô luôn rất tốt nên giáo viên cực kỳ thích cô và cảm thấy cô có tài năng. Khi đó, tính cách của Mẫn Dao không hoạt bát cho lắm, vì cô chỉ muốn học cho tốt nên thường xuyên tập múa, nhưng cô lại mắc phải một lỗi lầm đó là không tự giao tiếp với mọi người. Mẫn Dao không bao giờ nói chuyện với bạn học, khiến người khác cảm thấy kiêu ngạo, mặc dù cô chưa từng làm gì nhưng vẫn có mấy người âm thầm ghét cô.

Mẫn Dao sợ tự mình đi sẽ đến trễ, cho nên mấy hôm trước cô có đề cập với giáo viên rằng mấy hôm nay mình sẽ tự đến lớp và không có ai đưa đón. Trước đây khi ba mẹ Mẫn Dao đi công tác, mẹ Mạc sẽ dặn dò Mạc Cảnh Sơ đưa đón Mẫn Dao đi học, nhưng vài ngày nữa anh sắp tham gia cuộc thi quan trọng chuyển cấp từ cấp hai lên cấp ba, vì thế cô không muốn làm phiền thời gian học tập của anh.

Khi cô nói chuyện với giáo viên, không khéo bị một vài cô gái nhỏ tuổi hơn cô nghe thấy. Mấy cô bé đó quay đầu đi mách mấy chị gái, lúc đó Mẫn Dao nhìn thấy và cũng biết mấy chị gái ấy rất ghét mình, nhưng cô không hề để tâm vì cô không nghĩ rằng mấy người đó sẽ làm hại đến cô. Trong lớp học múa, Mẫn Dao thuộc kiểu người khá cô độc, hầu như cô không tham gia buổi tụ họp nào và cũng không trò chuyện với những cô gái khác. Mỗi lần đến lớp, cô đều lặng yên một mình tập múa, cho nên dù người khác có nghe được điều gì cũng sẽ không nói với cô.

Ngày hôm ấy, Mẫn Dao tan học về nhà một mình, khi đang đi đến nửa đường thì túi xách trên lưng bị người ta kéo lại phía sau. Lúc cô chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta đẩy ngã trên mặt đất, cô vốn dĩ sợ đau, hai tay hai chân ma sát với mặt đất lập tức khiến cô rơi nước mắt. Mẫn Dao nén khóc, xoay người nhìn đồ trong túi xách rơi lả tả trên đất, lại ngẩng đầu nhìn mấy cô gái lớn tuổi hơn cô đang nhìn từ trên xuống.

Mẫn Dao mới liếc mắt thì đã nhận ra họ chính là mấy chị gái lớn hơn mình vài tuổi không thích cô mà mấy hôm trước cô nhìn thấy.

Một người trong số bọn họ nhấc chân đá túi xách của cô, cất giọng the thé khiến màng nhĩ của cô nhói đau: “Khóc cái gì? Mẫn Dao, chẳng phải mày rất kiêu ngạo hả? Sao lại không nói chuyện?”

Còn hai người kia thì cười ha hả, nhìn Mẫn Dao đang thảm hại ngồi trên mặt đất một cách mỉa mai, sau đó họ lại nhìn xuống đầu gối bắt đầu ửng đỏ và bắp chân hơi rỉ máu dưới quần ngắn của cô: “Chẳng phải giáo viên sắp xếp cho mày múa đơn vào buổi biểu diễn tuần sau hay sao? Để tao xem mày như vậy thì còn nhảy thế nào.” Dứt lời, ba người họ cười giễu cợt rồi cứ quay đầu rời đi.

Mẫn Dao dịch người để bản thân dựa vào cột điện, cô nhìn bắp chân rỉ máu và đầu gối sưng đỏ của mình, duỗi tay lấy di động trong túi xách, lúc này cô mới phát hiện bàn tay mình cũng bị trầy, lúc này đang lặng lẽ chảy máu. Mẫn Dao im lặng không lên tiếng rồi đưa tay kéo túi xách qua đây, lấy điện thoại ra, sau đó nhìn màn hình đã vỡ vụn mà ngẩn người.

Cô suy nghĩ giây lát, rồi dùng ngón tay đau buốt mở khóa màn hình và gọi điện thoại cho anh.

Khi đó Mạc Cảnh Sơ đang giải đề ở trong nhà, mẹ Mạc và ba Mạc tối nay đi ăn liên hoan không có ở nhà, vì thế anh bèn đóng đô ở trong phòng để giải đề. Bất chợt di động bên cạnh run lên, anh quay lại nhìn thấy tên Mẫn Dao thì nhíu mày, bây giờ mới nhớ đến hôm nay là ngày cô học múa. Anh nhận điện thoại, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy cô nhỏ giọng “a lô” một cách khác thường.

Mạc Cảnh Sơ nhíu mày càng chặt, anh lạnh nhạt đáp một tiếng. Giọng nói Mẫn Sơ nho nhỏ, lại có hơi khàn khàn khó hiểu: “Anh Cảnh Sơ, anh có thể… đến đón em được không?”

Mạc Cảnh sơ nghe thấy tiếng cô thì ngẩn người, không lâu sau lại cau mày: “Giọng của em bị làm sao vậy?”

Mẫn Dao không trả lời mà chỉ nói thật nhỏ: “Đừng nói với chú và dì… Em ở đường Thạch Dương.” Dứt lời, cô lập tức ngắt điện thoại, ngơ ngẩn nhìn ánh đèn đường trắng chói mắt trước mặt và yên lặng rơi lệ.

Mạc Cảnh Sơ nhăn mày nhìn màn hình đã đen lại trong tay, sau đó quay người mặc áo khoác lên và đi ra ngoài.

Quá khác thường. Cô bé như mặt trời nhỏ luôn đi theo phía sau mình chưa từng có giọng điệu như thế.

Anh đi rất nhanh, đường Thạch Dương rất gần nhà nên chưa đến năm phút đã đến nơi, chỉ là phải đi qua một con dốc nho nhỏ mà thôi. Lúc Mạc Cảnh Sơ đi vào một lối rẽ thì nhìn thấy cô bé ngồi trên mặt đất, con ngươi co rút mạnh mẽ.

Anh từ từ đi đến bên cạnh cô, nhìn vết máu đọng lại trên bắp chân trắng nõn của cô, trên đầu còn có vết thương lớn nhỏ. Mạc Cảnh Sơ nhìn cô đưa tay lau nước mắt trên mặt, khi bàn tay trắng trẻo nho nhỏ lật qua cũng là lúc anh nhìn thấy lòng bàn tay cô cũng tràn đầy vết thương.

Lòng ngực bỗng nhiên trở nên cực kỳ khó chịu.

Lửa giận bắt đầu lan tràn, Mạc Cảnh Sơ nặng nề hỏi: “Mẫn Dao, là ai làm?”

Mẫn Dao nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của anh thì run rẩy cả người, cô ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt sưng đỏ, ngơ ngác thút tha thút thít không nhả ra được chữ nào. Mạc Cảnh Sơ lấy điện thoại ra muốn gọi nhưng Mẫn Dao kéo lấy ống quần của anh, lắc đầu một cái: “Không cần gọi điện… em không muốn ba mẹ lo lắng.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh đang được đèn đường chiếu sáng, lúc này do bị ngược sáng nên cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh. Có phải anh cảm thấy cô rất phiền, đã quấy rầy đến thời gian học tập của anh hay không?

Mẫn Dao cố gắng nặn ra một nụ cười với anh, giọng nghẹn ngào: “Thật ra… không đau lắm.”

Đồ lừa gạt!

Mạc Cảnh Sơ rũ mắt nhìn nụ cười còn khó nhìn hơn khi khóc trên mặt cô, bắt đầu nhặt đồ vật rơi lả tả đầy đất. Mẫn Dao ngơ ngác nhìn anh, Mạc Cảnh Sơ nhanh chóng nhặt hết đồ vật trên mặt đất sau đó nhét túi xách vào trong ngực cô, tiếp tục đưa tay bế cả người cô lên. Mẫn Dao run rẩy, cực kỳ không thích ứng mà ngọ nguậy, một giây sau đó anh lập tức nhìn cô đầy lạnh lùng: “Đừng nhúc nhích.”

Toàn thân của cô run lên, đôi tay nhỏ bé cũng khẽ run theo và không cẩn thận chạm vào phần áo trước ngực anh, máu trên tay cứ như vậy mà dính lên đó. Hô hấp của cô như ngừng lại, ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt sưng đỏ đầy nước mắt, âm thanh còn lẫn cả giọng mũi nồng đậm: “Xin, xin lỗi…”

Anh cúi đầu nhìn dáng vẻ thận trọng của Mẫn Dao, vòng tay ôm cô vô thức siết chặt hơn một chút. Cô khẽ sửng sốt và ngẩng đầu nhìn anh, Mạc Cảnh Sơ im lặng sải bước, vững vàng bế cô đi.

Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nói: “Anh biết em đau, muốn khóc thì cứ khóc, không cần chịu đựng.”

Mẫn Dao nghe thế thì lồng ngực chua xót, toàn thân đều đau giống như bị kiểm tra phóng đại, tất cả ấm ức và phẫn nộ đều tập hợp lại khiến cô khó chịu trong lòng. Cô mím chặt môi, nước mắt lăn xuống rơi trên quần áo trước ngực cô: “Anh Cảnh Sơ… đau lắm… mấy chị ấy làm em rất đau…”

Mạc Cảnh Sơ nghe tiếng khóc của cô thì liều mạng đè nén sự giận dữ trong ngực xuống, cúi đầu nhìn cô bé đang nắm chặt áo anh và rúc vào ngực anh. Một cảm giác đau lòng như dây leo chằng chịt quấn lấy trái tim của anh, giam cầm chặt chẽ. Mạc Cảnh Sơ bước trên mặt đất được bóng đèn chiếu sáng, từng bước vững vàng ôm cô bé đang khóc rất ấm ức trong ngực về nhà.

Anh nhớ đến giọng điệu trước đây mẹ Mẫn thường nói với Mẫn Dao, dịu giọng một cách không quen lắm: “Dao Dao ngoan, không sao rồi.”

Mẫn Dao khịt mũi một cái, ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe như con thỏ, Mạc Cảnh Sơ đưa mắt nhìn cô một cái, trong lòng bỗng ngập tràn sự đau lòng chồng chất, anh ôm chặt cô rồi bí mật thở dài, lại nói bằng giọng điệu dịu dàng để dỗ dành cô: “Ngoan… đừng khóc, đã không sao rồi.”

Mẫn Dao nép vào trong ngực Mạc Cảnh Sơ, cả người đều đau nhức, mím môi khóc thút thít. Còn Mạc Cảnh Sơ lại ôm Mẫn Dao chồng chất vết thương thật chặt, dỗ dành cô bằng giọng điệu dịu dàng.

Bắt đầu từ đêm nay, đã có thứ gì đó… khác rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.