Hoa Tâm Thuần Chúc Ái

Chương 20



Tuấn thần mở thư ra, sau khi xem hết, sắc mặt ủ dột thấy rõ, không ngờ Âu Dương Lý Kiến lại dùng chiêu bài này. Cha của Âu Dương Lý Kiến chính là Âu Dương Tình. Bốn người bọn họ, gồm có Trình Liên An, Âu Dương Tình, Vũ Tuấn Thần cùng với mẹ của Lý Kiến đều từng du học ở Mỹ, nhờ vậy mà quen biết nhau. Trong đó, Liên An và Âu Dương Tình đều có quan hệ tình cảm với mẹ của Lý Kiến. Âu Dương Tình vốn tốt nghiệp khoa luật Đại học Yale. Sau khi về nước, con đường thăng quan tiến chức rộng mở, hiện giờ đã là thẩm phán tòa án nhân dân thành phố Nam Dương, không những nắm rõ luật pháp mà thế lực trong ngành toàn án của Âu Dương Tình không hề nhỏ.

Từng làm luật sư, nên Tuấn Thần biết rất rõ vị trí của Âu Dương Tình trong lĩnh vực tư pháp.

Trong thư, Âu Dương Tình vừa đấm vừa xoa, kể rõ một ít tội trạng của Tuấn Thần như: giả danh người khác, làm ăn bất chính, tự tiện giam giữ người khác bất hợp pháp. Nếu truy cứu tới cùng, nhất định sẽ bị bóc lịch chục năm chứ không giỡn.

Tuấn thần suy sụp nhắm hai mắt lại, đối với Tuần Thần, hai chữ tòa án luôn gây ra cho hắn sự sợ hãi khác thường. Trước đây, cũng do phán quyết của tòa án mà gia đình hắn phải phá sản, tụt dốc không phanh. Tuấn Thần không bao giờ quên được chuyện đó vì nó đã thay đổi cuộc đời hắn tới một trăm tám mươi độ so với trước đó.

Mà ngay cả Lý Kiến cũng khiến Tuấn Thần phải nể phục. Cho dù hắn không phải là con của Liên An, nhưng không ngờ hắn lại có tinh thần lương thiện dũng cảm giống hệt như vậy.

Rồi còn mẹ của Lý Kiến nữa, người đàn bà đó, suốt chín năm ròng rã mà vẫn không quên được Liên An, năm nào cũng tới mà bái tế trước mộ.

Tuấn Thần cũng tự hỏi liệu người mà mình cầm tù suốt chín năm qua có thể nào quên được người đàn bà đó không? Hay vẫn tâm tâm niệm niệm tưởng nhớ người xưa. Tuấn Thần chua xót nhận ra rằng, cho dù mình có giam cầm một người lâu như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào khống chế được tâm tình của người đó.

Tuấn thần bịa đặt tin Liên An bị nạn trên biển mà chết hòng giữ mãi người đó ở bên cạnh mình, nhưng chính Lý Kiến đã giúp hắn nhận rõ hành động ngu xuẩn của mình, có những việc không phải mình cứ muốn là sẽ được.

「 Vũ tiên sinh, ngươi mau đem cha dượng trả lại cho ta.」 Lý Kiến lễ phép nói với Tuấn Thần, thậm chí lần đầu tiên gọi Liên An là cha dượng「 Không nên để hắn phải chịu đựng những chuyện này thêm nữa. Nếu ngươi thực sự yêu hắn, hãy giúp hắn có được hạnh phục. Cho dù hắn có lựa chọn như thế nào đi chăng nữa, ngươi cũng nên toàn tâm toàn ý chúc phúc cho hắn.」

Tuấn Thần chẳng nói lời nào, thẫn thờ một lúc rồi đi ra ngoài, tỏ ý đã bằng lòng với yêu cầu của Lý Kiến.

………………

Bây giờ đã là tản sáng ngày hôm sau, rốt cục, Liên Điền cũng có thể gặp lại Liên An ca ca của mình. Y ôm chặt lấy hắn mà khóc「 thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi……」 không còn biết phải nói những gì nữa. Liên Điền cảm thấy tất cả những chuyện này xảy tới đều do lỗi lầm của mình mà ra. Y không những không bảo vệ được ca ca lại còn ăn chơi lêu lổng, để cho sản nghiệp bị người ta cướp mất.

Nhưng Liên An lại không nghĩ như vậy, không thể đổ hết lỗi lầm lên đầu Liên Điền được. Y vốn là người không thích chuyện kinh doanh, vì sự ra đi đột ngột của hắn nên Liên Điền mới phải gánh vác trách nhiệm này.

Liên An nhớ rõ, từ nhỏ Liên Điền đã nói cho mình biết y rất thích sau này mình sẽ trở thành một nghệ sĩ rong ruổi khắp nơi.

Liên an mỉm cười an ủi 「 Ngốc ạ, những chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi không làm gì sai hết, là do ca ca đã liên lụy tới ngươi.」

「 Ô…..」yết hầu Liên Điền nghẹn ngào「Do ta vô tâm nên mới để cho tên Tuấn Thần đó giam giữ ngươi lâu như vậy.」

「 Hắn nói hắn thích ta nên mới làm như vậy. Mà ta cũng không phải chịu đừng khổ cực gì.」 khuôn mặt tinh tế của Liên An lộ ra tâm trạng hờ hững. Những ngày tháng sống tại nơi này, tuy thời gian trôi qua thật lâu, nhưng cũng không hề buồn chán, giống như là đang tịnh tâm mà ngồi ngắm hoa anh đào mà thôi.

「 Hiện giờ, thứ mà Tuấn Thần cần nhất chính là một khoảng thời gian, ra sẽ chờ hắn.」

「 Thích, thích mà làm như vậy được sao? Tuyên bố với người khác rằng ngươi đã chết, lại còn đày ải ngươi tại nơi quái quỷ này…..」

Liên Điền nói tới đây mới sực nhận ra mình là người hạnh phúc như thế nào. Cho dù bản thân phong lưu, quan hệ bừa bãi như vậy nhưng Lý Kiến chưa từng can thiệp. Chỉ là lần đó nhìn thấy mình chuẩn bị lên giường với người khác, giận quá cũng chỉ dám dẫn mình đi, không ngờ lại bị mình cho một cái tát.

Liên Điền nghĩ mà thấy mình thật quá đáng, hạnh phúc trong tầm tay mà không biết nắm giữ.

Liên An mỉm cười, vui vẻ đứng dưới tán cây anh đào nhà nhìn Liên Điền vừa khóc lại vừa cười. Hắn có thể đứng đây giờ này, chứng tỏ, Tuấn Thần đã vì hắn mà thay đổi một chút, hắn vẫn sẽ chờ, chờ cho đến mùa hoa anh đào nở.

Mỗi người đều có những cách riêng biệt để bày tỏ tình cảm với người mình yêu.

Có người thích thương tổn y.

Có người lại thích yêu đương trong thầm lặng, đợi chờ.

Còn có người lại vô cùng hạnh phúc khi chứng kiến một điều nhỏ nhoi như được nhìn thấy người mình yêu chẳng hạn.

Liên Điền từng nghĩ Lý Kiến chỉ là một thằng nhóc nhà quê, ngoại trừ cắt tóc ra thì chẳng biết làm gì cả.

Lần này, ở vào những thời khắc mấu chốt, Lý Kiến lại toát lên phẩm chất của một nam nhân trưởng thành thật sự, một người có thể khiến người khác yên tâm mà nương tựa cả đời.

……………………..

「 Cởi làm cái gì? Ngươi mặc âu phục nhìn rất bảnh bao a……」 Trong một gian phòng của khách sạn, Liên Điền cằn nhằn người thanh niên đang cởi bộ com lê trên người.

「 Ai, mặc vào thật khó chiu, chỉ có mấy ông già hết thời mới mặc chúng vào cho điệu bộ chứ gì?」 Âu Dương Lý Kiến khinh thường 「 Ta vừa trẻ, lại siêu cấp đẹp trai, không cần mặc những thứ này làm gì.」

Âu Dương Lý Kiến đúng là một người anh tuấn, không cần ăn diện cũng đẹp rạng ngời mà không chói lóa. Lý Kiến không chỉ bị vẻ nam tính của hắn chinh phục mà còn thích cả nét tự nhiên vốn có của hắn nữa.

Đêm nay, vào lúc Liên Điền không ngờ tới nhất, hắn đã vì Liên Điền mà lộ diện, giải quyết một chuyện vô cùng phức tạp, Liên Điền cảm thấy hắn là một người vô cùng hữu ích, hoàn toàn có thể tin cậy.

「 Cám ơn ngươi đã giúp ta. Ta thật sự không nghĩ rằng cha ngươi lại là thẩm phán trong nghành tòa án.」

「 Hay nói đúng hơn là ngươi vẫn cho rằng ta là do một kẻ lưu manh đầu đường xó chợ ở nông thôn sinh ra?」

「 Ta……」 Liên Điền nghẹn lời, đúng là y có nghĩ như vậy. Nhưng cho dù cha Lý Kiến có là ai đi chăng nữa, Liên Điền vẫn muốn cảm ơn ông ta, cảm ơn ông vì đã sinh một Lý Kiến tuấn tú, một Lý Kiến là người yêu hoàn hảo mà y rất đỗi yêu thương.

「 Ta chưa từng để ý tới xuất thân của ngươi. Ta chỉ muốn thật lòng cám ơn ngươi mà thôi.」

Lý Kiến nghe xong không nói gì mỉm cười, nếu hắn không đến, Liên Điền nhất định sẽ không mở miệng gọi hắn đến, Lý Kiến biết rất rõ cá tính của người này. Lý Kiến cũng biết tuy Liên Điền thích mình nhưng y không hề muốn ỷ lại vào hắn, không chỉ vì hắn nhỏ tuổi hơn mà còn vì lo cho hắn gặp chuyện phiền phức.

「 Lần sau, nếu có chuyện gì xảy ra, không được giấu ta nữa, nghe không……」

「 Ta rất muốn, nhưng nghĩ lại, làm vậy chỉ khiến ngươi thêm lo lắng.」

「 Cho dù không giúp được gì, ngươi cũng nên nói cho ta biết.」

「 Ta……」

「 Ta không phải một người đàn ông thành đạt, cũng không xuất thân trong gia đình có thế lực như ngươi. Nhưng khi yêu, ta quyết tâm đem hết sức mình mang lại hạnh phúc cho người mình yêu. Chỉ đơn giản vậy thôi.」

Lý Kiến chưa từng muốn đi tìm gặp cha ruột của mình, hắn luôn tự lực cánh sinh, tự do tự tại. Nhưng chuyện của Liên Điền lần này, hắn không thể không vì y mà đi nhờ vả cha đẻ mình được. Có lẽ làm vậy, chỉ là dựa hơi người khác, chẳng vẻ vang gì, nhưng chỉ cần làm cho người kia mỉm cười, thế là tốt rồi, hắn tình nguyện làm như vậy.

Ngoài cửa sổ, một cánh hoa trắng muốt bay vào trong vòng, rơi nhẹ trên vai Lý Kiến.

Liên Điền nhẹ nhàng lại gần, đưa tay đỡ lấy.

Đôi mắt cuồng nhiệt của Lý Kiến không rời khỏi hai gò má ửng hồng của người yêu.

「 Cám ơn ngươi. Ta thật sự rất mãn nguyện.」 Liên Điền nói, dừng một chút, dùng giọng nói dịu ngọt tới tột cùng, ghé sát vào tai Lý Kiến「 Ta yêu ngươi. Từ nay về sau chỉ yêu một mình ngươi thôi.」

「 Vậy thì mơ ước lớn nhất cuộc đời ta đã thành sự thật.」 Lý Kiến nghe xong, xúc động đem đôi môi duyên dáng của mình chạm nhẹ vào hai gò má nam nhân.

Cảm giác mặc âu phục đúng là khó chịu thật.

Giờ phút này, Lý Kiến thích ngây người. Cuối cùng, cả thể xác lẫn tâm hồn của người này đã thuộc về hắn, hắn đã có được thứ quý giá nhất trong cuộc đời mình……

Âu Dương Lý Kiến tự nhủ với lòng, sẽ cố gắng yêu người này say đắm. Đợi chờ mòn mỏi suốt mười năm trời đã được đền đáp xứng đáng, ôm mỹ nhân trong tay, Lý Kiến cười rạng rỡ như mặt trời giữa ngày xuân tuyệt vời./

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.