Lôi Dĩnh ngây ngẩn cả người, còn hiệu lực ko sao? Đã kiên định nói với hắn
là “tin tưởng em”, hiện tại nàng có thể nói “No” được sao?
“Rất khó trả lời à?” Minh Thiên Mạch thấy thật lâu ko có đáp án, suy đoán trong lòng thêm sâu sắc
“Ko, lời nói ngày đó đương nhiên là còn hiệu lực” Đúng vậy, còn hiệu lực,
nàng phải quản lý thật tốt trái tim của mình, phải nắm bắt mục tiêu đã
xác định từ đầu, không vì Cung Thần Hạo mà thay đổi nó
Nghe được nàng nói còn hiệu lực, hắn ko cảm thấy mừng rỡ, lạnh nhạt nói “Anh chờ
em thật lâu, thật mệt mỏi, hôm nay em khiến cho anh cảm giác rất xa xôi, mặc dù em đang ở trước mắt, nhưng khoảng cách trong tim lại khiến anh
ko thể nào chạm đến em, điều này, làm anh rất bất an”
Nghe được
hắn trầm giọng nói, Lôi Dĩnh thật sâu đau nhói “Thật xin lỗi” . Hiện
tại, ngoài ba chữ này ra, nàng ko biết nên nói gì cùng hắn
“Anh
muốn nghe ko phải là câu “thật xin lỗi” của em, những lời này em đã nói
với anh quá nhiều rồi, nghe rất nặng nề” Cho tới bây giờ, hắn ko cho
rằng mình là một người vĩ đại, vì thế trong tình yêu hắn cũng sẽ là một
người đàn ông hẹp hòi
“Thật xin lỗi……….. thật xin lỗi……….” Nước
mắt ko tiếng động rơi xuống, hình như nàng đã tổn thương hắn rất nhiều
lần, nhưng vì cái gì mà hết lần này đến lần khác hắn chỉ một mực quan
tâm nàng, ko chịu buông tay? Nàng ko phải là một cô gái tốt, giống như
mẹ hắn đã nói, nàng căn bản ko xứng với một nam nhân tốt đẹp như hắn
“Hi sinh, sẽ nhận được hồi báo sao? anh vẫn chờ, vẫn đứng ở đó chờ, chờ em
quay trở về bên cạnh anh, anh đã bị tổn thương, nhìn tiểu Huyên Huyên
thân mật gọi người kia là “ba”, anh ghen tỵ, nhìn người phụ nữ mình yêu
mến lại thân mật với đàn ông khác, anh càng thêm ghen tỵ, nhưng mà anh
lại ko thể làm cái gì, anh chỉ có thể đứng tại chỗ, đợi em đến tìm anh,
đợi đến mệt mỏi” Đây có được xem là hướng về nàng báo oán ko? Báo oán
bất mãn trong lòng hắn? Báo oán bất bình? Nhưng mà nói ra khỏi miệng thì hắn lại cảm thấy rất nhẹ nhõm
Cố nén, không cho mình khóc thành tiếng “Thiên Mạch, thật xin lỗi………… em ko muốn anh mệt mỏi như vậy, em
không biết tại sao em lại lâm vào tình cảnh như hiện nay, em không khống chế được tình cảm của mình, em biết như vậy thật có lỗi với anh, nhưng
mà em thật hết cách rồi, em căn bản ko thể kháng cự được hắn” Hơn một
tháng nay chung sống, khiến cho nàng đã bắt đầu có thói quen, hắn đối
với nàng quan tâm , đối với nàng săn sóc, còn cưng chiều Tiểu Huyên
Huyên, khiến nàng rất thỏa mãn, hiện tại, nàng đã thua, hơn nữa còn là
thất bại hoàn toàn
Lời của nàng như lưỡi dao sắc bén mạnh mẽ đâm vào tim hắn, khiến hắn cơ hồ quên đi hô hấp, không khống chế được? Mới
cùng nhau chung sống có một tháng, mà nàng đã bị Cung Thần Hạo chinh
phục rồi sao? Vậy còn hắn thì sao? Đau lòng, hắn nói “Vậy còn anh? Em có nghĩ đến cảm xúc của anh sau khi nghe em nói câu này ko? Anh là người,
ko phải là thần”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi……… em ko muốn như
vậy, thật xin lỗi……..em hi vọng anh có thể hạnh phúc, hôm nay cô gái đi
cùng anh, nhìn qua cô ấy rất yêu anh, có lẽ…..”
“Có lẽ?” Minh
Thiên Mạch cười, cười thật giễu cợt “Em hi vọng anh với cô ta sao? Để
cho em và hắn ko cảm thấy áy náy? Sao em lại ích kỷ như vậy?”
Trời ạ? Nàng đang nói cái gì vậy? Nhưng mà lời đã nói ra, ko thể nuốt trở
lại, nàng lại tổn thương hắn một lần nữa “Thiên Mạch, em là cô gái hư,
căn bản ko xứng để anh yêu”
“Yêu, làm sao có thể khống chế,
những lời nói trước đó của em, anh sẽ xem như ko nghe thấy, em chỉ cần
nhờ , lời nói cam kết qua của mình, anh vẫn sẽ đứng một chỗ đợi em, đợi
em quay đầu nhìn anh, trong đôi mắt em chỉ có thể thấy anh” Nói xong,
hắn ko cho nàng bất kì cơ hội trả lời, liền cúp máy, câu nói nghẹn ngào
mang chút kì vọng của nàng khiến hắn thấy bi ai, hắn cảm thấy bi ai cho
mình!
Nước mắt, như vỡ đê, chan hòa chảy xuống, không dừng lại
được, nàng hiện tại có thể nói gì được đây? Có thể làm gì đây? Ngoại
trừ khóc, chỉ có thể khóc, cúp máy, ôm hai đầu gối, đầu ngẩng lên, thân
thể vì khóc mà run rẩy, tại sao hắn lại ngốc như vậy? Tại sao chỉ để tâm mình nàng? Tại sao? Tại sao?
“Này, này , này, đại tổng giám đốc cậu kêu tôi về nước trước nghỉ phép làm tôi hết sức khẩn cấp đi ra
ngoài, không phải chỉ là muốn tôi nhìn cậu uống rượu giải sầu đi?”
Phương Tử Kiệt cảm thấy Cung Thần Hạo có chút không đúng, chẳng lẽ hắn
và Lôi Dĩnh lại xảy ra vấn đề lớn gì?
“Con mắt nào của cậu nhìn
thấy tôi uống rượu giải sầu?” Hắn từ trước đến nay rất có chừng mực, nếu như tửu lượng của hắn là mười ly, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ ko dám uống
vượt quá sáu ly, hắn sẽ ko để cho mình say, bởi vì hắn ko thích cảm giác đánh mất chính mình
“Hơn một tiếng đồng hồ ko nói ko rằng một
câu, cậu ko phải uống rượu giải sầu thì là cái gì?” Phương Tử Kiệt cười
khẽ “Thành thật mà nói đi, chuyện giữa cậu với bà xã thế nào?” (Rin: vậy mà đàn ông nói phụ nữ nhìu chuyện, hừm…. ta thấy đàn ông cũng nhìu
chuyện a >=