Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

Chương 111: Bị Trói



"Các người.... .......tại sao các người muốn làm như vậy?" Lôi Dĩnh vừa sợ vừa khó hiểu, thật ko hiểu nổi hai kẻ trước mắt này, tại sao lại làm như vậy

Lôi Tiệp Nhi là chị ruột của mình, tại sao chị ấy lại đối xử với mình như vậy? Trước đây ko phải là chị ta đã chịu nhận mình rồi sao? Chẳng lẽ chị ấy làm tất cả mọi chuyện, chỉ vì muốn mình cắn câu?

Âu Mị Nhi? Người phụ nữ xinh đẹp này, ko quen biết gì mình, chẳng lẽ chỉ vì một chút xíu xung đột mà đáng để cho cô ta dùng thủ đoạn ác độc như vậy trả thù sao? Cô ta ko đúng là đáng sợ!

"Lôi Dĩnh, tôi đã nói tôi muốn cô phải trả giá thật thê thảm, cái này chẳng qua chỉ là khúc dạo đầu" Âu Mị Nhi áp sát mặt Lôi Dĩnh , tàn nhẫn nhìn gần nàng, nàng hiện tại có vẻ rất hoảng sợ, thật khiến cho mình thoải mái

"Tại sao cô phải làm như vậy? Cô có biết giết người làm phạm pháp hay ko, nếu như chỉ bởi vì mâu thuẫn nho nhỏ giữa chúng ta, mà cô dấn thân vào con đường tội phạm, như vậy có đáng ko?" Lôi Dĩnh hiện tại rất khó tin , người phụ nữ này lại ngu ngốc đến mức chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà ko tiếc giết người bắt cóc

"Câm miệng" Lôi Tiệp Nhi ở bên kia lạnh lùng ra lệnh. Nàng bây giờ hận nhất là cái giọng điệu thuyết giáo đó của nó, hiện tại nàng chỉ là con dê núi mặc cho người chém giết, ko có chút quyền lực nào

Âu Mị Nhi ra lệnh cho tài xế lái xe, lạnh lùng quay mặt qua một bên, nhắm mắt lại, tạm thời ko muốn nhìn thấy gương mặt đó

"Chị, em thật ko hiểu tại sao chị lại như vậy, em cho là chị đã tiếp nhận em, cho nên mới bỏ qua những chuyện trước kia, bởi vì chúng ta là người một nhà, chảy chung một dòng máu" Lôi Dĩnh nhìn về phía Lôi Tiệp Nhi trầm giọng nói, nàng thật ko hiểu

"Tôi sẽ để cho cô hiểu, nhưng mà ko phải là lúc này, hiện tại cô câm miệng lại cho tôi!" Lôi Tiệp Nhi âm độc trừng nàng, lại khôi phục điệu bộ lúc trước

Lôi Dĩnh rùng mình một cái, im lặng ko dám nói nữa . Từ cặp mắt âm độc kia, Lôi Dĩnh biết rõ Lôi Tiệp Nhi muốn nàng phải chết! Chỉ có nàng vẫn vọng tưởng cùng chị hòa thuận chung sống, thật buồn cười

Sợ hãi trong nháy mắt che mất lý trý, nàng ko cách nào khống chế cơ thể đang bắt đầu phát run của mình, nước mắt trào ra, rơi thẳng xuống đất

Hạo........Hạo.... ......cứu em.... .........

Âu Mị Nhi cau mày nhìn nàng, Lôi Dĩnh sợ hãi, Lôi Dĩnh khóc, khiến cho tâm tình của Âu Mị Nhi cũng dâng cao vô hạn, nàng muốn chỉ là như vậy, chỉ có như vậy, nàng mới càng thêm vui vẻ

"Xem lại một chút bộ dạng hiện tại của cô đi? Ko phải cô cao ngạo lắm sao? Ko phải miệng lưỡi cô bén nhọn lắm sao? Thế nào? Hiện tại ko cao ngạo nữa à" Âu Mị Nhi đùa cợt nói

Lôi Dĩnh ngừng rơi lệ, ngước mắt nhìn Âu Mị Nhi lạnh giọng nói "Cô cho rằng hiện tại tôi nên nói cái gì? Tôi đã bị cô trói, nếu nói thêm chỉ là nói nhảm, chi bằng tiết kiệm sức lực" Đúng vậy, chính là như vậy, Lôi Dĩnh, đừng hoảng hốt, Hạo sẽ đến cứu mình , anh ấy nhất định sẽ phát hiện mình biến mất, nhất định sẽ đến tìm mình, hiện tại mình phải tỉnh táo, phải kiên cường

Âu Mị Nhi nâng tay kềm ở cằm Lôi Dĩnh,trên khuôn mặt con nít, nước mắt đã loan đầy,trong cặp mắt ngấn lệ kiên cường ánh lên tia xem thường, khiến Âu Mị Nhi cảm thấy rất khó chịu, sức lực trên tay cũng tăng thêm "Bản thân tôi muốn nhìn một chút, xem cô mạnh miệng hơn hay cơ thể cô cứng rắn hơn!"Nói xong, cánh tay kềm cầm Lôi Dĩnh vung lên, Lôi Dĩnh mất trọng tâm, ngã về phía cửa xe

Nhịn đau, bò dậy, nàng ko được nhượng bộ, ko được chảy nước mắt, nâng tay, nàng lau đi nước mắt đang rời, sau đó lại ngồi thẳng người, chờ đợi Hạo đến cứu

Lôi Tiệp Nhi vẫn ngồi thờ ơ lạnh nhạt một chỗ, tựa như người ngồi đối diện ko phải là em gái của mình, mà là kẻ thù của nàng, nàng hận ko giết chết nó ngay bây giờ, cho nên bất kể Âu Mị Nhi giở thủ đoạn gì đối phó với nó, nàng tuyệt đối sẽ ko có ý kiến

_________________________

"Ba, đã mười hai giờ rồi, sao mẹ còn chưa đến?" Lôi Tử Huyên ngồi trên đùi Cung Thần Hạo, bàn tay nhỏ bé đùa giỡn cà vạt của hắn, nhỏ giọng hỏi

Cung Thần Hạo nâng cổ tay nhìn đồng hồ, trong lòng cũng cảm thấy kì quái, cầm điện thoại di động lên lại bấm số của nàng, nhưng đến khi nghe được giọng nói ngọt ngào của tổng đài viên, thì hắn lại cúp máy

"Chúng ta đợi một chút, chắc mẹ bị kẹt xe" Cung Thần Hạo đưa tay vuốt đầu nó nói, bất an trong lòng càng thêm nặng, ko phải trên đường đi nàng đã gặp sự cố gì rồi chứ? Nhưng hắn vẫn muốn suy nghĩ theo chiều hướng tốt, chắc là Dĩnh nhi ra đường quen mang theo điện thoại, hiện tại chắc là đang trên đường đến

"A! Nhưng mà ba, tiểu Huyên Huyên đói bụng.... ....tiểu Huyên Huyên muốn ăn cơm.... ...... ... " Lôi Tử Huyên ngước đầu nhỏ, tội nghiệp nhìn Cung Thần Hạo

Cung Thần Hạo cúi đầu, nhìn khuôn mặt đáng yêu cười nói " Tiểu Huyên Huyên ngoan! Chúng ta chờ mẹ đến, rồi cùng nhau ăn cơm, lúc đó tiểu Huyên Huyên muốn ăn cái gì cũng được"

Lôi Tử Huyên chìa ra ngón tay út, miệng nhỏ nhắn chu lên "Vậy.... ....ba phải ngoắc tay với tiểu Huyên Huyên nha! Một lát nữa tiểu Huyên Huyên muốn ăn kem ly"

"Ha ha........được, ngoắc ngoắc tay" Cung Thần Hạo cười nói xong, đưa ngón út nơi tay trái cùng tiểu Huyên Huyên ngoắc tay

"Ngoắc ngoắc tay.... ...... ba ko được đổi ý nha!" Lôi Tử Huyên cười hì hì nói

"Ừ, ba ko đổi ý" Cung Thần Hạo nói

Một canh giờ sau, Cung Thần Hạo ko chờ được nữa, gọi vô số cuộc gọi về nhà, cũng ko có người nhận, sau đó lại trực tiếp gọi cho số nhà cũ

"A lô, mẹ, là con"

"Hôm nay có về nhà ăn cơm ko?" Liểu Tình nhận được cuộc gọi của hắn thì vui vẻ vô cùng , hỏi

"Mẹ, Dĩnh nhi hôm nay có về nhà ko?" Cung Thần Hạo hỏi

Liễu Tình hơi nhíu mày, cẩn thận hỏi "Tiểu Dĩnh?! Ko có! Hai người các con lại gây gổ?"

"Ko có, mẹ , nếu Dĩnh nhi ko trở về vậy con cúp máy trước" Tâm tình Cung Thần Hạo chìm xuống, nàng đi đâu?

Liễu Tình thấy hắn vội vàng cúp máy, trong lòng lại suy nghĩ sâu hơn , tự hỏi "Hạo nhi, con và tiểu Dĩnh thật ko gây gỗ?"

"Thật, ko có, con gọi điện thoại cho cô ấy ko được , nên cho là Dĩnh nhi trở về nhà cũ, con nghĩ cô ấy và bạn bè đã đi dạo phố" Cung Thần Hạo tìm cớ trả lời, hắn ko muốn để cho mẹ hắn phải lo lắng

Liễu Tình nghe xong vẫn ko an tâm , nói " Như vậy sao! Mẹ còn tưởng hai con lại gây gổ, ko sao là tốt rồi , đúng rồi, rãnh rỗi thì ghé qua ăn bữa cơm, mấy người già chúng ta ở nhà cả buổi chiều, rất chán!"

"Con biết, vậy mẹ, con cúp máy!" Cung Thần Hạo nói

"Ừ" Liễu Tình ứng tiếng trả lời liền cúp điện thoại

Cung Thần Hạo nghe được mấy tiếng "tút , tút" , mới để di động xuống, lật danh bạ tìm số của Tô Khải Nhân, bấm

"A lô? cho hỏi ai vậy?" Hiển nhiên là một người đang ngủ say, đột ngột bị đánh thức nên giọng nói có chút khó chịu

"Là tôi, Cung Thần Hạo"

"Cung Thần Hạo là ai?" Tô Khải Nhân nằm trên giường, ánh mắt ko mở, nàng vừa ngủ được mười mấy phút đồng hồ, liền bị điện thoại đánh thức, đầu vẫn còn trong trạng thái nghỉ ngơi, chưa kịp vận hành, trong đầu chợt lóe lên, Cung Thần Hạo? Chồng của tiểu Dĩnh, mở choàng mắt "A, anh chồng play boy của tiểu Dĩnh, xin hỏi anh gọi đến đây có ý kiến gì?"

"Dĩnh nhi có ở chỗ của cô hay ko?" Cung Thần Hạo đối với những lời chế giễu của kia ko thèm để ý

Tô Khải Nhân nghe hắn hỏi như vậy, buồn ngủ hoàn toàn biến mất, ba năm trước hắn cũng gọi điện thoại hỏi han tiểu Dĩnh có ở cùng nàng như vậy, hiện tại lại hỏi tiếp "Bà xã của anh ko phải ở cùng anh sao? Sao lại gọi đến chỗ tôi" Chẳng lẽ hắn lại làm chuyện gì có lỗi với tiểu Dĩnh , sau đó tiểu Dĩnh lại chạy trốn?

"Cô ấy có ở đó hay ko?" Cung Thần Hạo hỏi lần nữa

"Ko có ở đây, cô ấy và anh thế nào?" Tô Khải Nhân có chút lo lắng hỏi

" Nếu ko có ở đó , vậy thì tôi cúp máy, thật xin lỗi, làm phiền cô nghỉ trưa" Cung Thần Hạo lịch sự nói xong, liền cúp điện thoại, ko có ở cùng nhau? Vậy thì cô ấy rốt cuộc đi nơi nào

"Ba, mẹ có đến ko?" Lôi Tử Huyên chớp mắt to , hỏi , nó căn bản ko hiểu được nỗi hốt hoảng của Cung Thần Hạo vào lúc này

"Mẹ đi dạo phố cùng bạn bè rồi, hiện tại ba dẫn tiểu Huyên Huyên đi ăn , sau đó chúng ta về nhà" Cung Thần Hạo nhìn tiểu Huyên Huyên nói

"Có thể ăn cơm.... hì hì.....có thể ăn cơm rồi....." Lôi Tử Huyên vui vẻ vỗ tay , bụng của nó đã đói lâu rồi, đã sớm muốn ăn cơm, nhưng vì phải đợi mẹ, nên đành cố nhịn

Cung Thần Hạo thấy nó cười thật vui vẻ, làm hắn cũng muốn cười, nhưng cười ko nổi, lòng tràn đầy lo âu cho Lôi Dĩnh

________________

"Thiên Mạch , em ko muốn trở về!" Úc Tiêm Nhi lôi kéo thanh vịn cầu thàng, nói với Minh Thiên Mạch

"Anh đã giúp em đặt vé máy bay rồi, ba giờ bốn mươi chiều" Minh Thiên Mạch nhìn nàng trầm giọng nói, hắn chịu đựng đủ rồi, hắn cần chính là yên lặng, mà nàng mỗi ngày lại bên tai hắn náo loạn, quan trọng nhất, là hắn ko muốn nghe bất kì câu nào mắng Lôi Dĩnh từ miệng nàng

"Anh ko đi, em cũng ko đi, Thiên Mạch ca" Úc Tiêm Nhi ánh mắt mang theo tia cầu xin, nàng chẳng qua chỉ là muốn ở bên cạnh hắn, chăm sóc hắn mà thôi, tại sao chỉ một yêu cầu nhỏ như vậy, hắn cũng ko cho phép

"Em nhất định phải đi" Minh Thiên Mạch ko cho phép từ chối

"Minh Thiên Mạch, anh đừng như vậy, người phụ nữ kia đã có chồng, tại sao anh còn chấp nhất như vậy, cô ta là một cô gái hư, ko xứng được anh yêu, chỉ có em, em mới yêu anh thật lòng" Úc Tiêm Nhi lệ nóng chảy xuống, nàng ko muốn trở về nước Pháp, nàng muốn ở cạnh hắn

"Anh ko phép em nói cô ấy như vậy, cô ấy là một cô gái tốt, chẳng qua là yêu nhầm người, đợi đến khi Lôi Dĩnh suy nghĩ cẩn thận, cô ấy sẽ trở về bên cạnh anh, còn về phần tình yêu của em, anh ko thể nhận, xin thu hồi" Minh Thiên Mạch lạnh lùng nhìn nàng nói, hắn ko cho phép bất kì kẻ nào phỉ báng Lôi Dĩnh

"Cô ấy sẽ ko quay về, chẳng lẽ chuyện ở khu vui chơi lần trước, anh chưa nhìn thấy rõ sao? Cô ấy và chồng mình hiện sống rất tốt, người nhà họ nhìn qua rất hạnh phúc, mà anh vẫn còn ngây ngô muốn cô ta trở về bên cạnh mình, rốt cuộc cô ấy có điểm gì tốt?" Úc Tiêm Nhi khóc kêu lên, nàng và hắn thật giống nhau, yêu người ko yêu mình, còn hi vọng người ta có thể đáp trả lại tình cảm của mình

Minh Thiên Mạch buông tay nàng ra, nàng đã nói trúng chỗ đau của hắn, Lôi Dĩnh sẽ ko quay về, lần trước gặp mặt, nàng đã phân rõ giới tuyến giữa hai người, nhưng hắn sẽ ko buông tay, tuyệt đối sẽ ko buông tay, ngước mắt nhìn đôi mắt ngấn lệ của Úc Tiêm Nhi, hắn nói "Cô ấy sẽ trở về bên cạnh anh, mà cho dù cô ấy có ko muốn quay về, anh cũng sẽ làm cho cô ấy trở về bên cạnh mình, cho dù Lôi Dĩnh có hận anh, anh cũng muốn để cô ấy ở bên cạnh mình, cho nên, em trở về Pháp đi, nơi này ko phải là nơi em nên đợi"

Úc Tiêm Nhi ngây ngẩn cả người, bị mấy lời này của hắn làm cho kinh ngạc, hắn nguyện lòng vì Lôi Dĩnh chung tình, cũng ko muốn thay đổi tình cảm, tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng rồi, tình yêu của nàng bé nhỏ như vậy, nên ko được coi trọng , nàng cần gì phải vì hắn thương cảm, mà thương tâm

Giơ ta phủ lên mặt hắn, lau nước mắt trên mặt, nàng nói "Em thua, thua tình yêu của anh giành cho cô ấy"

Minh Thiên Mạch ko trả lời, xách hành lý bước ra cửa, hiện tại hắn ko cần dư thừa ngôn ngữ, nàng hiểu rõ thì tốt rồi, như vậy hắn có thể buông tay, làm chuyện hắn muốn làm

Nàng thua trước hắn, chứ ko thua trước người phụ nữa kia, đi theo hắn ra khỏi phòng, một lần đóng cửa lại, chỗ ở này ở ko bao lâu, nhưng nàng rất thích, mặc dù là nhà ở của đàn ông, nhưng lại rất sạch sẽ, trang hoàng bên trong cũng rất có phong cách, mà quan trọng hơn là rất yên tĩnh

"Thiên Mạch ca, em thua anh nha, ko phải là thua người phụ nữ kia, nếu như có một ngày anh buông tha cho tình yêu giành cho cô ấy , xin nhớ kỹ, vẫn còn có em, em sẽ chờ anh một năm, một năm trôi qua, em sẽ ko đợi thêm nữa, còn nữa, đừng quá mức cưỡng cầu, sẽ bị tổn thương, mà dù là anh hay là cô ấy ,tổn thương như vậy có đáng giá ko ? " Úc Tiêm Nhi nhìn lại Minh Thiên Mạch ở phía sau mình đang đặt hành lý xuống, nói

Tổn thương?

Minh Thiên Mạch ngừng lại một chút, lại tiếp tục động tác tay, cho dù có bị tởn thương hắn cũng ko tiếc, đóng hòm xe phía sau lại, hắn nói với nàng "Lên xe đi! Hiện tại hai giờ rưỡi rồi" Nói xong , liền xoay người lướt qua sườn xe, bước vào chỗ ngồi của tài xế, ngồi lên

Úc Tiêm Nhi ko thấy hắn trả lời, cũng trực tiếp lên, nàng biết hắn đang trốn tránh, nhưng hiện tại trốn được, sau này thì sao?Trước sau gì cũng phải đối mặt, nhàn nhạt cười lắc đầu một cái, nếu đã quyết định buông tay, nàng ko nên so đo quá nhiều, nàng vừa suy nghĩ vừa đi lên vài bước, mở cửa xe ra, ngồi lên

______________________

"Đi vào!" Âu Mị Nhi cầm súng lụng áp sát vào Lôi Dĩnh

Lôi Dĩnh hai chân phát run , chống đỡ cơ thể run rẩy bước vào ngôi biệt thự nhỏ trong rừng , nàng lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy súng, cũng là lần đầu tiên thấy cảnh giết người

Lôi Tiệp Nhi đi theo phía sau nàng, chỉ Âu Mị Nhi dùng sức đá một cái vào Lôi Dĩnh phía trước , một giây tiếp theo, thân thể nàng nghiêng về phía trước , "bịch" một tiếng ngã nhào trên sàn . Lôi Tiệp Nhi chỉ nhíu mày nhìn, ko có một lời dư thừa nào

Âu Mị Nhi đi lên trước giẫm lên lưng Lôi Dĩnh , ngồi xổm người , lấy tay nắm lấy tóc Lôi Dĩnh, cười vô cùng mê hoặc , nói " Ngã một cái, có thoải mái ko? Chậc... chậc.... khóe miệng cũng chảy máu rồi, té như vậy thật ko lịch sự" Vừa nói sức lực nơi chân cũng tăng lên

Đau, thật đau! Lôi Dĩnh dùng sức cắn môi, ko để cho mình kêu thành tiếng , nàng ko quan tâm môi bị cắn đến bật máu vẫn cố nén đau , nếu lên tiếng kêu đau, chỉ làm Âu Mị Nhi thêm đắc ý

"Quả là một cô gái kiên cường, xem ra cô ko đau phải ko?" Âu Mị Nhi dời chân , thu súng lục lại , đưa tay nắm lấy tóc Lôi Dĩnh, để nàng nhìn chằm chằm vào mắt mình "Thế nào? Chưa đau sao?"

Lôi Dĩnh cảm giác da đầu mình như đang bị róc ra, lưng đau, mặt cũng đau, cả đầu cũng đau, đau đến mức khiến nàng gần như mất đi cảm giác, nhưng Lôi Dĩnh vẫn nhịn được, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ gần như "biến thái" này, cô ta ghi hận chỉ vì một chuyện nhỏ xíu, hơn nữa còn làm ra những chuyện phạm pháp, thật đúng là đồ ngốc, trong lòng nghĩ như vậy , Lôi Dĩnh cảm thấy bớt đau hơn một chút

"Chát" Một tiếng, tay trái Âu Mị Nhi vung lên má Lôi Dĩnh, khuôn mặt của Lôi Dĩnh nhất thời đỏ lên "Ánh mắt của cô quả thật làm cho người ta chán ghét" Vừa nói, tay phải nới lỏng ra, sau đó vỗ tay một cái, đứng thắng người, đúa cợt nhìn người trên mặt đất

Đầu , lại một lần nữa đụng vào sàn nhà, Lôi Dĩnh nghĩ thầm, nhất định là u một cục lớn rồi

Âu Mị Nhi xoay người nói với Lôi Tiệp Nhi "Hôm nay tôi chơi đã đủ, cô muốn làm thế nào thì làm, hiện tại tôi ngủ bù một chút" Ngáp một cái, nàng xoay người đi ra khỏi cửa

Lôi Dĩnh chậm rãi ngồi dậy từ trên mặt đất , lui về phía sau, dựa vào tường, như vậy sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút, có điều cảm giác đau trên người, đang lan tràn khắp nơi trong cơ thể khiến chân mày của nàng nhíu lại càng sâu hơn

Lôi Tiệp Nhi thấy nàng như vậy, tim cũng co lại một chút , nhưng sau đó bị nàng gạt đi, nàng ko thể yếu đuối trong lúc này, tất cả mọi chuyện đều do nó tự làm tự chịu, đi về phía trước mấy bước, nhìn qua một hồi , nàng nói thêm "Rõ ràng rất đau, còn cố gắng chịu đựng, ko ngờ đến ý chí của cô lại mạnh như vậy"

Lôi Dĩnh ko nhìn nàng, chậm rãi nói "Bộ dạng này của tôi, ko phải là cái cô muốn thấy sao?"

"Đúng vậy! Nhìn thấy cô như vậy, tâm trạng hiện tại của tôi rất tốt, thật ko rõ, tại sao Cung Thần Hạo lại đi yêu cô" Lôi Tiệp Nhi cười nói

Lôi Dĩnh ngước mắt nhìn nàng nói "Yêu là yêu, có nhiều việc có lúc rất khó hiểu, tựa như tôi ko hiểu,tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy"

Lôi Tiệp Nhi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào nàng, lạnh lùng nói "Ko hiểu sao? Bởi vì tôi hận cô, hận ko được giết chết cô ngay lúc này"

Lôi Dĩnh mở to hai mắt nhìn nàng, toàn thần Lôi Tiệp Nhi phát ra hận ý nồng nặc, nhưng nàng căn bản ko hiểu tại sao Lôi Tiệp Nhi lại hận mình

Lôi Tiệp Nhi nhìn đôi mắt tràn đầy nghi vấn của nàng, nói tiếp "Bởi vì cô, cho nên ba mới phá sản, bởi vì cô, ba mới trở nên điên loạn, bởi vì cô, tôi mới từ một tiểu thư luân lạc vào quán rượu, tất cả đều tại cô"

Lôi Dĩnh nghe nàng nói xong, nở nụ cười, những thứ này đều là lỗi của mình sao? Thật quá buồn cười rồi

Lôi Tiệp Nhi thấy gương mặt vui vẻ của nàng, lửa giận bốc lên, nâng tay phải giáng xuống một tai vào má trái Lôi Dĩnh , má phải và má trái rốt cuộc cũng tương xứng nhau, đểu sưng đỏ

"Cô cười cái gì? Cô ko có tư cách cười" Lôi Tiệp Nhi tức giận kêu lên

Lôi Dĩnh bị đánh , đầu nghiêng qua một bên, nàng quay đầu nhìn về phía Lôi Tiệp Nhi cười nói "Tại sao tôi ko thể cười? Các người đổ tất cả mọi tội lỗi lên đầu tôi? Vậy chẳng lẽ các người ko có lỗi sao? Xem tôi như hàng hóa đi trao tặng, còn kì vọng tôi sẽ cho các người tiền thù lao, còn tôi thì sao? Tôi ko vô tội sao?" Sao cô ta lại ích kỉ như vậy, chỉ bởi vì loại suy nghĩ ích kỉ này, mà bản thân cô ây mới lâm vào hoàn cảnh như thế

Lôi Tiệp Nhi hung tợn nhìn chằm chằm nàng, ko nói gì, sau đó đứng dậy, rời khỏi phòng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.