Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

Chương 117: Biến Mất



Cố nhịn đau từ trên giường tuột xuống , nàng chạy đến bên cạnh Minh Thiên Mạch, đẩy cơ thể hắn, nhưng không thấy hắn phản ứng, Lôi Dĩnh có chút hoảng sợ, chạy đến cửa phòng bệnh kêu lên "Bác sĩ.... .... y tá.... .... có người ngất xỉu, mau đến cứu người!" Trong giọng nói mang theo chút nghẹn ngào

Bác sĩ trực cùng y tá nghe được tiếng gọi, liền nhanh chóng chạy đến, chờ tất cả mọi chuyện được xử lý tốt, bác sĩ dặn dò mấy câu rồi rời khỏi phòng bệnh

Đợi cho tất cả trở về trạng thái ổn định thì cũng là lúc kim đồng hồ chỉ mười một giờ, Lôi Dĩnh cho y tá rời đi, im lặng ngồi bên giường bệnh nhìn hắn , hắn không biết cách chăm sóc mình , rõ ràng bị thương vẫn còn cố gắng đến thăm nàng, hắn muốn khiến nàng phải mặc cảm tội lỗi sâu hơn sao?

Hắn nằm trên giường, gương mặt tái nhợt , cau mày, trong giấc mộng hắn rất bất an, miệng thi thoảng lại lẩm bẩm thành tiếng, bởi vì âm thanh quá nhỏ, Lôi Dĩnh không thể nghe rõ hắn nói gì , chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng vài câu

"Đừng rời bỏ anh.... ........đừng.... ........."

"Tại sao ... ....... luôn tổn thương anh.... ....... tại sao"

Nước mắt vất vả lắm mới kềm lại được, một lần nửa chảy xuống, nàng từ từ ngồi lên ghế, cúi đầu nhìn bàn tay trái nắm chặt của hắn, thì ra hắn sợ mình bỏ đi, thì ra ngay cả giấc mộng hắn cũng đau khổ như thế, mà nàng đã làm được những gì cho hắn? Xây dựng hạnh phúc của mình trên nỗi đau khổ của hắn, vậy thì nàng thật sẽ hạnh phúc sao? Nàng nghĩ nếu như cả đời này không nhận được lời chúc phúc của hắn vậy thì nội tâm nàng sẽ tự trách cả đời, làm sao có thể hạnh phúc đây?

Đối với người đàn ông yêu nàng bằng cả sinh mệnh, nàng phải làm gì cho hắn bây giờ?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, nước mắt trên mặt đã khô cạn

"Thiếu phu nhân, cô nên nghỉ ngơi"

Lôi Dĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía y ta không biết đã vào phòng từ lúc nào, nhỏ giọng hỏi "Mấy giờ rồi?"

"Đã trễ" Y tá dịu dàng trả lời

Lôi Dĩnh quay đầu lại, tầm mắt một lần rơi vào người Minh Thiên Mạch, sau đó từ từ rút tay ra, giúp hắn đem tay bỏ vào trong chăn "Đỡ tôi trơ về thôi!"

Y ta bước lên trước, đỡ Lôi Dĩnh từ trên ghế dứng dậy, sau đó cẩn thận đỡ nàng ra khỏi phòng bệnh

"Chuyện tối nay không được nói cho thiếu gia" Lôi DĨnh ngồi trên giường bệnh của mình dặn dò, chuyện này nàng không muốn cho hắn biết

"Tôi biết" Y tá gật đầu nói, chuyện khách hàng dặn dò, người làm công như nàng không thể hồ đồ

"Tối hôm nay làm phiền chị" Lôi Dĩnh hơi áy náy nói

"Chăm sóc thiếu phu nhân là công việc của tôi" Y tá hơi khom lưng nói, người bệnh lần này nàng chăm sóc là một cô gái rất tốt, ít ra cũng là cô gái tốt tính nhất trong hai năm qua

"Cảm ơn chị, chị đi nghỉ đi" Lôi Dĩnh nói

"Vâng" Y tá nhìn Lôi Dĩnh nằm xuống ổn thỏa rồi mới rời khỏi phòng bệnh , tắt đèn, sau đó khép cửa lại

_________________________

Một tuần lễ sau

Sáng sớm, vốn dĩ là thời điểm an tĩnh nhất lại truyền đến một trận xôn xao nho nhỏ

"Không thấy thiếu phu nhân đâu" Cung Thần Hạo tay cầm một cái hợp cùng Tiêu Ngự Phi đi đến cửa phòng bệnh, liền thấy y tá hốt hoảng vừa gọi vừa từ bên trong phòng bệnh chạy ra

"Chuyện gì xảy ra?" Mặt của hai người đồng thời xuống sắc, từ cửa nhìn vào trong phòng, chỉ có thể một cái giường trống không, cùng một cái chăn bừa bộn

"Buồi sáng tôi đến đây giúp thiếu phu nhân múc nước rửa mặt, nhưng vừa đi vào phòng bệnh lại không thấy thiếu phu nhân, chỉ còn một cái giường bệnh lạnh như băng, dường như cô ấy đã rời giường từ lâu, cho nên tôi đã đi tìm, nhưng mà tìm cả bệnh viện cũng không thấy bóng dáng của thiếu phu nhân , tôi liền trở về phòng bệnh, nhưng mà thiếu phu nhân vẫn chưa trở về" Y tá tường thuật lại với hai người họ, vẻ mặt cơ hồ như sắp khó , nếu như người biến mất, nàng phải chịu trách nhiệm rất lớn , nếu là như thế này thì sau nàng làm sao có thể tiếp tục công việc

Cung Thần Hạo hơi nhíu mày, ném phần ăn sáng mua giùm Lôi Dĩnh, hắn xoay người chạy ra ngoài

"Đừng sợ, chúng ta chia nhau tìm, bệnh viện lớn thế này, không thể nào ko thấy người" Tiêu Ngự Phi vỗ vai trấn an y tá " Cô chờ ở đây, không chừng tiểu Dĩnh một lát nữa sẽ trở lại, đến lúc đó cô gọi cho chúng tôi biết"

Y tá mắt ngấn lệ gật đầu một cái, nhìn bóng lưng hắn chạy đi

Cung Thần Hạo cơ hồ không bỏ qua bất kì góc, xó nào của bệnh viện, nhưng mà hắn vẫn không tìm được bóng hình quen thuộc, nàng đã chấp nhận mình, không thể nào lại bỏ trốn nữa, huống chi tiểu Huyên Huyên vẫn còn ở nhà, nàng không thể nào bỏ tiểu Huyên Huyên lại, nhưng vì lẽ gì, hắn vẫn ko tìm được nàng, chẳng lẽ nàng bị bắt cóc?

Nghĩ đến đây, Cung Thần Hạo căng thẳng trong lòng, không, không thể nào, Âu Mị Nhi hiện tại còn ở trong tù, hơn nữa Lôi Tiệp Nhi cũng đã hối lỗi, hắn không tin người trong nhà có thể làm ra cái chuyện này

Đột ngột trong vươn hoa bên kia , bóng người quen thuộc xuất hiện trong mắt, Cung Thần Hạo không chút suy nghĩ chạy lên phía trước ôm lấy nàng "Dĩnh nhi, lần sau không được dọa anh như vậy, ko tìm được em, em có biết anh lo lắm không?" Trong giọng nói hắn tràn đầy khủng hoảng

Cô gái bị hắn ôm sững sốt cả người, giây tiếp theo đã bắt đầu giãy dụa "A.... .... đồ dê xồm.... .... mau buông tôi ra.... ......"

Nghe được tiếng thét của cô gái, cái giọng nói này ko phải của nàng, nghĩ đến đây, hắn mới giật mình nhận ra mình ôm lầm người, nhanh chóng buông tay, vội vàng nói "Xin lỗi, tôi nhận lầm người"

Cô gái kia thấy hắn buống tay, cũng không nghe hắn nói , xoay người giơ tay hạ xuống một cái tát lên mặt hắn, sau đó hung dữ nói "Xem anh đẹp trai như vậy, thì ra là đầu óc có vấn đề! Thối sắc lang, đậu hủ của chị đây cũng dám ăn" Nói xong liền tức giận trừng mắt hắn một cái, nhanh chóng bỏ đi

Cung Thần Hạo không để ý đến vết tay năm ngón trên mặt, đôi mắt nhìn quanh, mong mỏi có thể thấy nàng xuất hiện trong tầm mắt mình, nhưng hắn đã thất vọng, trong vườn hoa ko có hình ảnh của nàng, chỉ có mấy bệnh nhân dậy sớm tản bộ

Mới vừa đến trước phòng bệnh, hắn đã thấy Tiêu Ngự Phi đâm đầu đi tới, thở hổn hển nói "Có tìm được không?"

Cung Thần Hạo lắc đầu một cái "Ko có, ta tìm cả bệnh viện cũng ko tìm được người"

"Chúng ta vào trong xem xét lại một chút, cứ loạn tìm như thế này thì không phải là cách" Tiêu Ngự Phi kéo hắn vào phòng bệnh

Trong phòng bệnh chỉ có y tá, nhìn vào phía sau bọn họ , nàng hi vọng có thể thấy thiếu phu nhân, nhưng phía sau họ ko có bất kì kẻ nào

"Ko tìm được sao?" Y tá cúi đầu nhỏ giọng hỏi

"Ko có, tối ngày hôm qua tiểu Dĩnh có hành động gì bất thường ko?" Tiêu Ngự Phi ngồi trên ghế salon hỏi

Y tá nhớ lại tối hôm qua, lắc đầu nói "Tối qua, thiếu phu nhân vẫn bình thường như mọi ngày , uống thuốc xong là đi ngủ"

"Vậy sao sáng sớm này đã không thấy mặt cô ấy?" Cung Thần Hạo âm trầm hỏi

Y tá lo lắng, đầu cúi thấp hơn "Thật xin lỗi, tôi ko biết thiếu phu nhân sáng nay tại sao lại tự nhiên biến mất, là tại tôi ko chăm sóc thiếu phu nhân tốt, thật xin lỗi"

"Hạo, chuyện này ko thể trách cô ấy, hiện tại quan trọng nhất là tìm tiểu Dĩnh" Tiêu Ngự Phi vỗ nhẹ vai Cung Thần hạo, trải qua chuyện bắt cóc lần trước, Hạo đã biết quan tâm cho người khác rất nhiều, điều này cũng chứng tỏ mức độ quan trọng của Lôi Dĩnh đối với hắn

"Ngươi nói xem cô ấy có thể đi đâu? Cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cô ấy ko thể nào tự mình xuất viện được" Cung Thần Hạo có chút phiền não nắm tóc, nàng ko thể nào bỏ đi mà ko nói tiếng nào

Tiêu Ngự Phi biết rõ hắn lo lắng chuyện gì, trong đầu đột ngột lóe sáng, đúng rồi, hắn thể nào lại quên chuyện này "Ngươi có xem qua phòng bệnh của Minh Thiên Mạch chưa?"

Cung Thần Hạo nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, mà Tiêu Ngự Phi theo sát phía sau hắn, nhìn Hạo hấp tấp như vậy, hắn cũng biết Hạo chưa xem qua phòng bệnh của Thiên Mạch

Khi đẩy cửa phòng 602 ra, bên trong, hai y tá đang sửa lại dra giường, hai cô gái nhìn han nam nhân xông vào, cũng ngây ngẩn cả người, thật đẹp trai nha.... ...... ......

"Bệnh nhân ở đây đâu?" Cung Thần Hạo hỏi ko để ý đến hoa si trong mắt các nàng

Hai cô y tá có chút quẩn bách nuốt nuốt nước miếng, y ta đứng gần Cung Thần Hạo cà lăm nói "Tối ngày.... ....... ngày hôm qua.... .... anh ta đã làm thủ tục xuất viện"

"Đáng chết" Mắng một tiếng, xoay người định đi ra ngoài, lại vừa vặn đụng phải Tiêu Ngự Phi đứng trước của

"Thế nào? Ko ở đây sao?" Tiêu Ngự Phi nhìn vào trong phòng bệnh hỏi

"Hắn xuất viện" Cung Thần Hạo nói

"Xuất viện?" Tiêu Ngự Phi lặp lại lời hắn nói, tuy nói Thiên Mạch trúng thương không nghiêm trọng, nhưng cũng phải nửa tháng nữa mới xuất viện được, thế nào chỉ mới một tuần mà đã ra viện rồi? Hơn nữa lại còn đúng vào dịp này, điều này khiến cho hắn không khỏi nghi ngờ Mạch có liên quan đến chuyện biến mất của Lôi Dĩnh. Đã sớm biết hắn ko thể nào dễ dàng buông tay, nhưng không ngờ hắn lại dùng thủ đoạn này

Cung Thần Hạo lướt qua hắn, rút điện thoại di động ra bấm số máy của Long Tử Tường "A lô, là ta"

"Mới sáng sớm đã quấy nhiễu mộng đẹp của người ta rồi, có chuyện gì? Hiện tại ko phải ngươi đang ở bệnh viện với bà xã sao?" Long Tử Tường tùy tiện nói

"Giúp ta tra một ít tài liệu về việc xuất cảnh của Minh Thiên Mạch, ta lập tức sẽ cần" Cung Thần Hạo nói ra nguyên nhân mình gọi điện thoại

"Xảy ra chuyện gì sao?" Long Tử Tường nghe được trong giọng nói hắn có vài phần vội vàng

"Chờ ngươi tra được rồi nói tiếp" Cung Thần Hạo vừa nói vừa cúp máy

Long Tử Tường tuy rất khó hiểu nhưng vật biết là chuyện nghiêm trọng, liền nhanh chóng bấm số máy điện thoại của một người khác

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.