Đối với hai chân mà nói , giày cao gót hoa mỹ ko thể khiến nàng cảm thụ
cuộc sống tốt đẹp được, thứ nàng cầng chỉ là một đôi giày vải, để cảm
thụ cuộc sống giản dị đầy vui thích
Ngồi trên sô fa lúc này, Lôi Dĩnh ôm lấy hai đầu gối , đầu dựa vào tường, tầm mắt dừng lại ở hướng cửa chính
Nàng đang đợi hắn về, tuy biết rằng hiện tại trời đã khuya, nhưng nàng ko
ngủ được, nàng vẫn muốn chờ hắn về nói chuyện, một tuần nay, nàng kỳ
thực sống cũng ko tốt
"Răng, rắc" Thanh âm cửa chuyển động vang lên,đem suy nghĩ của Lôi Dĩnh nhanh chóng kéo về hiện tại
"Anh đã trở về" Lôi Dĩnh rất nhanh dứng dậy đi đến bên cạnh Cung Thần Hạo, giúp hắn cởi áo khoác, rồi treo nó lên giá áo
"Sao em còn chưa ngủ?" Cung Thần Hạo hơi hơi nhíu mày, hiện tại đã hơn 12
giờ khuya, nàng tại sao vẫn chưa nghỉ ngơi? Chỉ vì chờ hắn sao??
"Em đang đợi anh" Lôi Dĩnh cúi đầu nói
"Anh hôm nay ko phải đã nói sẽ trở về vào tối nay sao??"
"Chuyện là, là em muốn cùng anh nói chuyện, cho nên......" Lôi Dĩnh ấp úng
"Nói chuyện gì?" Cung Thần Hạo ngồi xuống sô fa, nhìn về phía Lôi Dĩnh hỏi, một tuần nay ko thấy, nàng có vẻ gầy yếu ko ít
Lôi Dĩnh xoay người ngồi cạnh hắn trên sofa "Em muốn cùng anh nói đến
chuyện hôm đó, ngày đó, cũng ko giống như anh nghỉ, bọn họ là bạn bè tốt của em, tuy em biết cử chỉ của họ rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm,
nhưng bởi vì bọn em đã lâu ko gặp mặt, nên mới có thể vô cùng thân thiết như vậy"
"Cho nên?"
"Em cũng ko muốn cùng anh giải thích, nhưng vì em cho rằng vợ chồng ko nên có hiểu lầm, huống chi trong
truyện này em ko sai" Lôi Dĩnh đã nói ra lời nàng muốn, trong lòng nhất
thời có chút thoải mái
"Vậy, chiếu theo ý của em, nghĩa là lỗi
của anh à!" Ngữ khí của hắn tuy rất nhẹ, nhưng ko khó để nhận là hắn
đang kiềm chế tức giận
"Em ko có ý đó, em bất quá chỉ muốn giảm bớt mâu thuẫn hiện tại của chúng ta"
"Phải ko?"
"Còn nữa, nếu đã kết hôn, vợ chồng cơ bản phải tôn trọng nhau, tuy rằng em
cũng ko muốn trói buộc anh, nhưng là chuyện xuấ , tin tỉnh yêu của Cung
đại thiếu gia anh, mong anh tận lực tránh cho" Lôi Dĩnh nhẹ nhàng mà nói xong
"Anh bất quá chỉ là muốn cùng các nàng nghe nhạc, ăn một
bữa cơm, mà các tạp chí luôn luôn làm lớn chuyện. em cũng ko phải ko
biết" Cung Thần Hạo nhẫn nại giải thích
"Có lẽ lời anh nói cũng
ko phải là ko có lý, nhưng mà em tin "ko có lửa làm sao có khói" ,nếu
như anh ko làm chuyện khiến người chê trách, thì làm sao người ta chỉ
nhắc đến "chuyện tốt" của anh mà ko nói đến người khác " Lôi Dĩnh trào
phúng nói
Nhẫn nại của Cung Thần Hạo đều bị nàng quét đi sạch sẽ, hắn ko ngờ tới một cô gái luôn luôn nghe lời như nàng, cũng có thể nói
ra những lời nói nghe chói tai như vậy " Cô tựa hồ đã quên nguyện vọng
của chúng ta lúc trước, cô có cần phải ôn tập lại một chút ko? Tôi thừa
nhận cô là vợ tôi, nhưng điều này cũng ko chứng tỏ, là cô có thể ngồi
lên đầu tôi đi"
"Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ như vậy, ngay từ đầu tôi đã hiểu được thân phận và tình cảnh của mình, tôi bất
quá cũng chỉ là một món hàng của anh, bảo đảm chất lượng trong 2 năm,
qua thời gian tôi cũng sẽ trở thành một phế vật bị vứa đi" Nước mắt Lôi
Dĩnh ko ngừng chảy xuống
"Cô hiểu được là tốt rồi" Cung Thần Hạo
cố ý xem nhẹ nước mắt của nàng, hắn vừa đứng dậy muốn bước vào phòng
ngủ, lại nghe được giọng nói u oán vang lên
"Đúng, tôi biết, tôi
hiểu được, ngay từ đầu , tôi chỉ là một con cờ, cần thì thì dùng, ko cần thì loại bỏ, ngay từ thuở nhỏ , ba cũng chỉ quan tâm đến tỉ tỉ, chưa
từng quan tâm đến tôi, mặc cho tôi cố gắng lấy lòng ba, làm chuyện gì
cũng cố gắng làm tốt nhất, nhưng kết quả vẫn giống nhau, trong lòng ba , tôi làm cái gì cũng ko đúng, tôi tận lực ko để ý tới thái độ của ba,
lạc quan sống cuộc sống của mình, nhưng tất cả đều bị cái thứ mà anh gọi là hợp đồng làm cho đổ vỡ, chỉ vì công ty của ba, ba đã đem tôi bán cho anh, a.....nghĩ đến thật buồn cười" Giọng nói của Lôi Dĩnh tràn ngập
bất đắc dĩ, cũng tràn ngập vẻ tự giễu
Cung Thần Hạo quay thân
mình nhìn người đang ngồi ở sô pha, hắn cũng ko biết được tiểu nữ nhân
này đang cười hay đang khóc, nhưng từng câu từng chữ của nàng, đều đập
mạnh vào tim hắn
Hắn đi lên phía trước, cầm lấy tay nàng, kéo nàng vào ngực
Bộ dạng hiện tại của nàng, làm cho hắn thực đau lòng "Được rồi, cái gì
cũng ko được nói nữa, muốn khóc,vậy hãy khóc cho thật đã" Giọng điệu hắn mềm mại, tay phủ sau lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt,hắn muốn cho nàng dũng
khí
Lôi Dĩnh rốt cuộc nhịn ko được khóc rống lên, nàng đã hoàn
toàn bộc phát, nói nhiều như vậy, nàng cũng ko phải muốn hắn cùng đồng
tình với mình, chẳng qua là nàng muốn phát tiết, nàng muốn mạnh miệng
nói hết tâm sự
Cho tới nay, nàng chưa bao giờ cùng người khác nói nhiều như vậy, nàng ko hiểu vì sao đối với hắn đã nói ra hết, có lẽ là
do áp lực lâu ngày và nàng quá mệt mỏi rồi!
"Ô......anh sao có thể.....lần nào nói ra cũng khiến người khác tổn thương!!Ô......" Lôi Dĩnh vừa khóc vừa đánh vào ngực hắn
Cung Thần Hạo để nàng tùy ý phát tiết, nghĩ đến, Cung Thần Hạo hắn từ trước
đến nay muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hơn nữa đối với phương
diện nữ nhân đều rất thuận lợi,hắn chưa bao giờ , đối với nữ nhân ôn nhu qua như vậy, nhưng lúc này, hắn chỉ thầm muốn ôm chặt lấy tiểu nữ nhân
này
Ko biết bao lâu, có lẽ là do khóc quá mệt mỏi, nên nàng lại
dựa vào ngực hắn ngủ, Cung Thần Hạo khom người ôm lấy nàng, đi vào phòng ngủ, cẩn thẩn đem nàng đặt lên giường, đắp chăn
Tay nhẹ nhàng
lướt qua khuôn mặt tròn còn vươn nước mắt, nhìn con mắt sưng đỏ kia, hắn lại cảm thấy đau lòng ko nói nên lời, nàng sống thật là khổ, thật mệt