Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

Chương 25



Sáng sớm, Lôi Dĩnh theo bản năng muốn xoay người điều chỉnh tư thế ngủ, nhưng lại phát hiện bản thân ko thể động đậy

Nàng chậm rãi mở hai mắt đang nhắm chặt, đem tầm mắt mơ hồ quan sát, ko ngờ đến vừa mới ngửa đầu lên nhìn, đập vào tấm mắt nàng lại là một gương mặt đang say ngủ.... ...... ......Cung Thần Hạo?!

Hắn ngủ trong tư thế thân mật ôm nàng vào lòng

Lôi Dĩnh hai mắt trừng lên......cảnh tượng trước mắt ko hề thay đổi, nhưng lại làm nàng kinh hoảng

Nàng cẩn thận động đậy thân thể, ko muốn đánh thức hắn, nhẹ nhàng rời khỏi ngực hắn

Động tác nhẹ nhàng mà chậm chạp, nàng cẩn thận bước xuống giường, rất nhanh lách mình vào phòng tắm, trước mặt hắn, tại sao nàng lại nói những lời này?? Tại sao nàng có thể ôm hắn khóc lợi hại như vậy?? tại sao lại cảm thấy ngực của hắn rất an toàn, rất tin cậy??

Ko muốn tự hỏi, nàng lắc lắc đầu, nhìn vào trong gương, thấy hai mắt thũng sâu, đỏ bừng như hạt đào, nàng chắc đêm hắn hẳn là ngủ rất trễ! Quên đi, tốt nhất ko gọi hắn tỉnh, trước tiên nên đi xuống làm bữa sáng, sau lại gọi hắn dậy ăn cơm

Sau khi hạ quyết tâm, Lôi Dĩnh dùng tốc độ nhanh nhất thay áo ngủ, mặc đồ ở nhà vào, ra khỏi phòng ngủ

Cung Thần Hạo vừa xoay ngươi, tay tự nhiên sờ về phía bên cạnh, trống ko?? Mở to mắt, hắn mới phát hiện người vợ bé nhỏ của hắn đã rời giuòng

Xốc chăn ra, mang dép lê vào, Cung Thần Hạo đứng dậy mở cửa phòng đã nghe thấy một mùi thơm từ phòng bếp bay ra,hắn nhìn vào bên trong bếp lại thấy Lôi Dĩnh đang bận rộn

Hắn đột nhiên cảm thấy cuộc sống như vậy thật hạnh phúc, mỗi ngày mỗi buổi đều có một người vì mình bận rộn, rất có hình tượng của một gia đình

Lôi Dĩnh xoay người đem bữa sáng đã làm xong bưng lên, lại thấy bóng dáng đang đứng bên cạnh "Anh đi lên đi" Lôi DĨnh tận lực bình thản nói, nàng ko muốn nhớ lại điệu bộ xấu hổ hôm qua

"Ừ"

Lôi Dĩnh lướt qua hắn, cầm đồ ăn đặt lên bàn cơm, mới xoay người nói với hắn "Vốn định đi vào gọi anh, anh hắn là chưa đánh răng đí!!?"

"Ko có"

Lôi Dĩnh lấy khủy tay ,đẩy hắn ra một chút "Vậy anh nhanh đi đánh răng! Đồ ăn nguội ăn ko ngon nữa" Nàng lại đi vào phòng bếp, đem phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ

Cung Thần Hạo nghe lời cũng ko nói gì thêm đã xoay người quay về phòng ngủ rửa mặt chải đầu

"Thế nào? Hợp khẩu vị của anh ko?" Lôi Dĩnh ngồi ở trước bàn ăn, cẩn thận hỏi hắn

"Ừ" Cung Thần Hạo gật gật đầu, "Trong nhà ko có mời dì giúp việc sao?"

"Ách.....em nghĩ dù sao chúng ta cũng chỉ có 2 người, phòng ở cũng ko phải là rất lớn, em một mình có thể làm được việc nhà, cho nên đừng mời nàng đến" Lôi Dĩnh nhỏ giọng nói, nàng ko muốn rãnh rỗi ở nhà ko có việc gì làm, trước kia nàng sống một mình, nhà cửa cũng do nàng tự mình quét dọn, cho nên tuần trước nàng đã cho dì giúp việc nghỉ

"Nếu em thấy mệt, em nên thuê một người" Kỳ thật căn hộ bọn họ sống cũng chỉ hơn 200 mét, nói lớn cũng ko lớn, nói nhỏ cũng ko được tính là nhỏ, quét dọn hẳn cũng là rất mệt, nhưng xem vẻ mặt khi được làm việc của nàng, hắn cũng ko muốn nói nhiều, chỉ cần nàng thích là được

"Ừ, em biết" Lôi DĨnh trên mặt lộ vẻ tươi cười

Nhìn nụ cười của nàng, hắn ko tự chủ cũng cười theo, tạm dừng vào giây "Hôm nay có muốn đi đâu ko?"

"Ách....ko có"

"Ko có chỗ nào muốn đi sao?"

"Ách...." Lôi Dĩnh nhìn hắn có chút kinh ngạc "Ko có, anh hôm nay ko có việc gì sao? Anh ko cân đi hẹn hò à?"

"Ko có"

Ko có? Vậy phải nói hắn hôm nay cả ngày đều rãnh rỗi , Lôi Dĩnh cười nói "Vậy, chúng ta hôm nay thử đi hẹn hò , thế nào?" Khó có được cơ hội tốt như vậy, nàng hẳn là nên nắm thật chắc, cùng hắn bồi dưỡng cảm tình, tuy rằng đêm qua......nhưng tuyệt nhiên ko thể ảnh hưởng chuyện hôm nay, nàng hẳn là có thể thực hiện được ước mơ của mình mà ko phải chỉ là mơ tưởng

"Chúng ta ko phải đã kết hôn sao? Hẹn hò??" Cung Thần Hạo còn chưa cùng vợ hắn hẹn hò qua

"Đúng a! Lôi Dĩnh mặt lập tức trầm xuống

Cung Thần Hạo nhìn khuôn mặt kia của nàng,lại ko muốn làm nàng thất vọng, liền mở miệng nói "Vậy chúng ta đi hẹn hò đi!"

"Thật chứ?" Lôi Dĩnh ko ngờ hắn lại nói vậy

"Ừ!" Hắn gật gật đầu

"vậy chúng ta đi đến khu vui chơi nha, thế nào?" Khu vui chơi là nơi hẹn hò rất tốt

"Ách.... " hắn đã ba mươi tuổi, còn đi đến khu vui chơi sao ? Có phải quá kì quái hay ko, nhưng lập tức, hắn vẫn gật đầu đáp ứng

"Cảm ơn anh" Cảm ơn hắn đã cho nàng một cơ hội

"Ko cần phải nói cảm ơn, trước đây chúng ta đã nói rõ, em quên sao?"

"Ko quên, nhưng vẫn muốn cảm ơn anh"

"Ăn đi!"

"Ừ"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.