Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

Chương 70



Sau khi ở cùng bọn họ cả một ngày, được bọn họ dặn dò xong , nàng mới quay trở về nhà trọ, chồng của nàng vẫn chưa trở về

Lôi Dĩnh cũng bắt đầu kế hoạch sắp xếp cuộc sống sau này, hai tuần sau , nàng sẽ lặng lẽ rời đi

Giữa hai tuần này, Cung Thần Hạo có về nhà qua đêm 2 lần , nhưng cả hai người đều không có nói chuyện qua , hoặc là hắn muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể mở miệng được, bởi vì nàng nhìn thấy bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, nàng đã chờ cho hắn mở miệng, cho mong hắn có thể nói chuyện với mình, cũng có thể cho mình một cơ hội cuối cùng, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn không thể mở lời

Hắn cũng không phát hiện đồ đạc của nàng dần dần biến mất, bởi vì……….hắn luôn trở về cái nhà này rất vội vàng, cũng bởi vì hắn chưa bao giờ từng để ý qua nàng

Cho nên sau khi hắn đi làm, nàng cuối cùng cũng chuyển đi món hành lý cuối cùng, đặt trên mặt bàn một phong thư, cùng một tờ đơn ly hôn nàng đã tươm tất ký sẵn

Đương nhiên, nàng cũng không nói cho hắn biết chuyện mình mang thai

Quay đầu lại nhìn nhìn căn nhà mình đã ở hơn bốn tháng, trên dưới sắp xếp, quét tướt lại một lần, nàng không muốn mình ra đi mà để lại căn nhà nhếch nhác, nàng vừa quét dọn, vừa nhớ lại cuộc sống hơn bốn tháng nay, một cuộc sống ngọt ngào, nhưng cũng thật nhiều chua xót

Tạm biệt, nhà của tôi

Tạm biệt, Cung Thần Hạo

Không, nàng hi vọng, hắn và nàng vĩnh viễn không cần gặp lại, đã yêu một lần, đã đau một lần rồi, đối với nàng như vậy đã là quá đủ

Còn có ông, ba, mẹ, thực xin lỗi, xin mọi người tha thứ cho Tiểu Dĩnh đi! Tuy rằng thật có lỗi, nhưng sống một cuộc sống áp lực như thế này, nàng sợ mình sẽ điên mất

Ông, xin ông hãy giữ gìn sức khỏe cũng như thân thể mình, cả ba và mẹ, cũng xin hai người hãy để ý đến thân thể mình . Hạ quyết tâm, nàng mở cửa, đi ra, lại đóng cửa lại

Cửa đóng cũng là lúc cánh cửa lòng nàng cũng bị đóng lại, Lôi Dĩnh không quay đầu rất nhanh đi vào thang máy, tất cả mọi chuyện, bắt đầu từ khoảnh khắc cánh cửa kia khép lại , đã kết thúc

Cô dâu hợp đồng?? Từ lúc bước ra khỏi Lôi gia , hợp đồng này với nàng đã không còn quan hệm cho nên nàng không có bội ước

“Chờ có lâu không?” Lôi Dĩnh mang theo hành lý đi tới một người đàn ông đang dựa người vào chiếc xe màu đen hoa lệ hỏi

“Không có, anh cũng vừa xong” Người đàn ông mỉm cười nói

“Vậy đi thôi” Lôi DĨnh nói xong, liền mở cửa sau của xe, đem hành lý đẩy vào

“Đã nghĩ kĩ sao?” Người kia xác nhận hỏi

Lôi Dĩnh xoay người lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn nàng một cái đầu đứng trước mặt, kiên định nói “Đúng vậy, đã sớm nghĩ kỹ”

Người đàn ông tươi cười, mở cửa xe “Vậy tiểu thư xinh đẹp, xin mời lên xe!”

“A…………..” Lôi Dĩnh cười cười, ngồi lên

Thời điểm ngồi trên xe, nàng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn xung quanh, tòa nhà này, con người cùng động vật nơi đây, đã cùng nàng gắn bó suốt bốn tháng, nên khi rời đi nàng vẫn có chút không nỡ

Người đàn ông lướt qua đầu xe, ngồi vào vị trí điều khiển, nghiêng người giúp nàng thắt dây an toàn

Lôi Dĩnh quay đầu lại nhìn hắn, chân thành cười cười nói “Cảm ơn”

Người đàn ông không nói gì, chỉ mỉm cười đáp trả, rồi giậm chân ga, đưa xe chạy xa dần , xa dần mái nhà thương tâm của nàng

_________________________

Ngồi cùng một đám quản lý, hai mặt nhìn nhau, mãi cho đến khi nhìn thấy ánh mắt của trợ lý Phương, đám quản lý mới rời khỏi phòng họp, để lại Cung Thần Hạo cùng Phương Tử Kiệt

Cung Thần Hạo xoa xoa thái dương nói ” Hôm nay mí mắt cứ giật giật như có chuyện xấu xảy ra vậy”

“Tổng giám đốc , từ khi nào ngài cũng tin vào chuyện đó vậy” Cung THần Hạo là người theo chủ nghĩa vô thần, hôm nay hắn lại nói ra như vậy, làm cho Phương Tử Kiệt cũng có chút giật mình

Cung THần Hạo đứng dậy đi về hướng cửa sổ , nhìn cảnh quan bên ngoài, trong lòng nghĩ đến cái gì, ngay cả chính hắn cũng không biết

Phương Tử Kiệt, đứng ở phía sau, đợi hơn mười thế kỉ, cũng nhịn không được kêu lên “Này! Đại tổng giám đốc, quay hồn về!!”

Lời lẽ trêu chọc làm cho người đứng tựa vào cửa sổ nhìn dòng đèn xe bên ngoài đột nhiên xoay người lại, hắn trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tế, trên thực tế lại giỏi giang , so với hắn còn giống gian thương hơn

“Cậu còn chưa đi?”Giọng điệu thật bình tĩnh

Trời ạ!! Phương Tử Kiệt có khí phách xúc động nói “Tổng giám đốc đại nhân chưa kêu tiểu nhân đi ra ngoài, tiểu nhân nào dám đi” Trong giọng nói lộ ý trêu chọc

“Hiện tại mấy giờ rồi?” Cung Thần Hạo không để ý đến giọng điệu của hắn, hỏi

Phương Tử Kiệt nâng cổ tay, nhìn đồng hồ nói “Đã gần bốn giờ, tổng giám đốc”

“Còn có lịch trình gì không?”

“Ngoại trừ bưởi tối phải cùng Bạch tiểu thư ăn cơm thì không còn lịch trình gì khác” Phương Tử Kiệt nói, gần đây hắn đã thay đổi rất nhiều, tuy rằng tin tình cảm vẫn không giảm, nhưng mà vẫn chưa cùng phụ nữ sản sinh quan hệ, có khi chỉ về nhà “hắn”(*Tử Kiệt) ngủ, có khi lại ngủ trong văn phòng

“Tối nay, cậu theo tôi, thuận tiện cùng tôi uống một ly” Cung Thần Hạo không đợi hắn trả lời, nói xong đã rời khỏi phòng họp

Để lại một Phương Tử Kiệt kinh ngạc đứng yên tại chỗ. Thật khó hiểu, Hạo gần đây bị sao vậy, luôn tỏ vẻ lạnh lùng làm cho hắn có chút không kịp thích ứng

Lắc lắc đầu, hắn xoay người, cũng rời khỏi phòng, để lại một phòng họp yên tĩnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.