Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

Chương 77: Ba Năm Sau



Ba năm sau

“Tiểu Dĩnh”

Lôi Dĩnh ôm đứa bé quay người, đã nhìn thấy Tiêu Ngự Phi anh tuấn dựa vào xe , cầm trên tay kính mát hướng nàng bắt tay, khóe môi nở nụ cười đẹp

Ba năm, nàng cũng ko thay đổi bao nhiêu , giống như năm tháng chưa bao giờ lưu lại dấu vết trên gương mặt trẻ con của nàng . Nàng căn bản ko giống như một người mẹ nhỏ

“Anh sao lại tới?” Lôi Dĩnh ôm đứa trẻ tươi cười đi lên phía trước nói, ba năm nay,hắn luôn cách một hai tháng sẽ đến thăm nàng 1 lần, cho nên đối với sự xuất hiện của hắn, nàng cũng ko cảm thấy kinh ngạc

Tiêu Ngự Phi đứng thẳng người , đem kính râm treo vào trước ngực , hay tay đặt lên mặt Tử Huyên vỗ vỗ, cười nói “Nhớ tiểu Huyên Huyên , nào……….Huyên Huyên, cho ba nuôi ôm một cái”

Chỉ thấy đứa bé con tay giơ ra, giọng nói búng ra sữa kêu lên “Ba nuôi………ba nuôi……..ôm………ôm” Hiển nhiên nhìn thấy hắn, nó rất vui vẻ

Tiêu Ngự Phi nhận Huyên Huyên trong tay Lôi Dĩnh, hướng lên mặt Huyên Huyên hôn một cái “Có nhớ ba nuôi không a?” Nhìn Huyên Huyên ánh mắt hắn tràn đầy sủng nịch

Lôi Tử Huyên cười khánh khách gật đầu “Nhớ………Huyên Huyên có nhớ cha nuôi nha……………nhớ…………..nhớ………..nhớ lắm đó.. Huyên Huyên gần đây rất ngoan nha…………..ba nuôi có nhớ Huyên Huyên không?” Đôi mắt sáng long lanh thẳng tắp nhìn hắn , sau đó cái miệng nhỏ nhắn lại “chụt” ở trên mặt hắn 1 tiếng thật lớn

“Ha…………ba nuôi cũng rất nhớ Huyên Huyên” Nói xong, hắn lại hôn lên hai má Huyên Huyên vài cái, sau đó lại ôm Huyên Huyên vòng vo hai vòng

Lôi Dĩnh khoanh hai tay, cười nhìn một màn này , nàng thật thỏa mãn; Huyên Huyên năm nay đã gần hai tuổi rưỡi, là một tiểu công chúa xinh đẹp, có gương mặt trẻ con giống nàng , các bạn nàng đều nói Tiểu Huyên Huyên là từ một khuôn mẫu của nàng đi ra

“Thật là, có ba nuôi, liền quên mẹ rồi” Lôi Dĩnh giả vờ tức giận bĩu môi nói

“Huyên Huyên rất yêu mẹ……….thật……….a!” Lôi Tử Huyên nháy nháy đôi mắt to xinh đẹp

“A………mẹ biết, mẹ đùa Huyên Huyền thôi!” Lôi Dĩnh cười vươn tay bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyên Huyên 1 chút, đúng là một nhóc dở hơi

“Chẳng lẽ Huyên Huyên ko thương cha nuôi sao?” Tiêu Ngự Phi trầm giọng nói

“Huyên Huyên cũng yêu ba nuôi……….” Lôi Tử Huyên cười nói, sau khi nói xong , lại ở trên mặt hắn “chụt” 1 cái

“Ha………..ba nuôi cũng yêu Huyên Huyên, ha………….Huyên Huyên cùng mẹ đi đâu a?” Tiêu Ngự cười nhìn Huyên Huyên hỏi

“Gặp ba Mạch a………..” giọng nói dễ nghe lại vang lên, đôi tay nhỏ bé tò mò đem kính râm hắn mắc trước ngực chơi

“Vừa rồi Thiên Mạch ca có gọi điện đến đây, nói muốn gặp Huyên Huyên” Lôi DĨnh cười giải thích nói

“A…………vậy đi thôi, anh đưa bọn em qua” Tiêu Ngự Phi nói xong liền mở cửa xe, tay chỉnh sửa trang phục một chút, có ý muốn mời nàng lên xe

Lôi Dĩnh cười cười, cũng ko phản đối, ngồi lên, sau đó nhận lại Tử Huyên từ trong lòng hắn, rồi đặt nàng ngồi lên đùi mình, sau khi thấy các nàng ngồi yên, hắn mới đóng cửa xe, vòng qua đầu xe, ngồi vào vị trí điều khiển

“Muốn đi đâu?” Tiêu Ngự Phi tay đặt lên vô lăng, quay đầu hỏi nàng

“Phố Tử Vân” Lôi Dĩnh vừa thắt dây an toàn, vừa dịu dàng trả lời

Tiêu Ngự Phi tay vuốt ve đầu Huyên Huyên nói ” Đi nha……………bắt đầu đi gặp ba Mạch của con……………” cười nói xong, hắn liền nhấn chân ga, hướng điểm hẹn đi tới

“Tiểu Vân đâu?” Lôi Dĩnh quay đầu hỏi, còn Tử Huyên giương bàn tay nhỏ bé lục lọi

“Nàng còn bận việc, nên kêu anh đến đón bọn em tới khách sạn, lát nữa sẽ cùng nhau ăn tối” Tiêu Ngự Phi đáp trả

“A……………..em còn tưởng nàng không quay lại chứ?” Lôi Dĩnh nói

“Mẹ…………..”Lôi Tử Huyên ngồi trên đùi Lôi Dĩnh, quay người lại nhìn nàng kêu lên

“Sao vậy?” Lôi DĨnh lo lắng nhìn nàng hỏi

“Chúng ta khi nào có thể gặp mặt ba Mạch a………….” Lôi Tử Huyên nghịch ngợm tóc Lôi DĨnh hỏi, không chú ý đến sắc mặt lo lắng của nàng

Lôi Dĩnh còn tưởng nàng không khỏe nữa chứ? Đem bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tóc mình kéo ra , nàng nói “Một lát nữa có thể thấy ba Mạch rồi”

“Hay nha………. Nhình thấy ba Mạch là có thể ăn kem ly……..Huyên Huyên rất vui………….” nói xong liền vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé

“Xem ra Huyên Huyên chỉ thân với ba Mạch thôi! Làm cho anh có chút ghen tị” Tiêu Ngự Phi vừa chú ý đến phía trước,vừa quay đầu lại hướng Lôi DĨnh báo oán

“A………………ai kêu số lần anh thăm Huyên Huyên không nhiều bằng Thiên Mạch a!” Lôi Dĩnh cười nói , ôm nhóc con ngồi xuống

“Buổi tối là có thể gặp được, mẹ nuôi hiện tại còn đang làm việc, một lát nữa chúng ta thăm ba Mạch xong, phải đi thăm mẹ nuôi , sau đó cùng nhau ăn đại tiệc được ko?” Giọng điệu Tiêu Ngự Phi cực kì nhu hòa, nụ cười trên mặt cũng rộng mở

“Mẹ………..Huyên Huyên hôm nay rất vui a…………..” Lôi Tử Huyên cười khanh khách nói

“Huyên Huyên vui vẻ là tốt rồi” Nhìn Tử Huyên vui vẻ, tâm tình của nàng cũng tốt theo “Huyên Huyên hiện tại phải ngồi yên a!! Như vậy mới có thể nhìn ba Mạch sớm 1 chút” Tiểu nha đầu này luôn nhích tới nhích lui, nếu bị ngã sẽ ko tốt

“Được…………Huyên Huyên sẽ ngoan ngoãn a……….” Lôi Tử Huyên nói xong liền ngồi rất yên lại ko động đậy, chỉ mở to mắt nhìn xung quanh

“Ha…………….Huyên Huyên thật biết nghe lời” Tiêu Ngự Phi cười lên tiếng

“Đúng vậy a!! Cho nên anh cũng phải kết hôn với Tiểu Vân sớm 1 chút” Lôi Dĩnh cười nói

“Có đạo lý, anh trở về sẽ cùng nàng thương lượng thử” Tiêu Ngự Phi nói, ánh mắt lại thâm tình liếc nhìn nàng 1 cái

Lôi Dĩnh cũng ko chú ý đến ánh mắt nóng cháy của hắn, nàng hiện tại rất ổn định, cũng rất hạnh phúc, lòng của nàng cũng ko phải làm bằng tảng đã, nên cũng hiểu được Tiêu Ngự Phi đối tốt với nàng vượt qua tình bạn, còn cả Thiên Mạch, cũng một mực yên nặng vì nàng hi sinh

Nhưng nàng không thể cho bọn họ thứ tình yêu họ muốn, trừ bỏ thân tình nàng không thể cho bọn họ thứ tình cảm nào khác, ba năm nay, nàng đã sớm coi bọn họ như anh trai, người thân luôn chăm sóc nàng, nàng rất hi vọng bọn họ có thể buông nàng, không cần chăm sóc nàng như thế nữa

Hiện tại nhìn thấy hắn đã tìm được hạnh phúc của mình, nàng rất vui vẻ, cũng thật lòng chúc phúc hắn

Về phần Thiên Mạch……………

Nàng thật không biết nên lấy tâm tình gì đi gặp hắn, nghĩ đến hắn vì nàng mà hi sinh, nàng thật cảm động, cũng rất cảm kích, nhưng cảm kích không phải là tình yêu

Cúi đầu nhìn Huyên Huyên trong lòng, con bé thật lòng thích Thiên Mạch, phải nói là dính chặt lấy hắn, buổi tối nhất định phải nghe hắn kể chuyện cổ tích cho nó nghe, nó mới ngoan ngoãn ngủ, tuần nào mà ko gặp được hắn, là đã la hét muốn gặp hắn, hôm nay rốt cuộc nó cũng có thể gặp, lúc ra cửa đã cực kì vui vẻ

Nàng đã từng suy nghĩ, có nên vì Huyên Huyên chấp nhận Thiên Mạch hay không, nhưng mà nếu làm như vậy, đối với Thiên Mạch mà nói thật ko công bằng, nàng ko thương hắn, không thể đáp trả tình cảm của hắn, cho nên, nàng rất hi vọng hắn sẽ tìm được một nữ nhân chân chính thương hắn mà hắn cũng yêu nữ nhân đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.