Mặt trời đỏ rực khuất dần sau đường chân trời phía Tây, trên con đường lớn
xe cộ qua lại vội vàng như con thoi ,có lẽ mọi người cũng muón một lòng
muốn trở về mái nhà yên bình của mình sau một ngày làm việc mệt nhọc
“Mệt chết đi………” Nam Cung Tuyết bước vào cửa nhà, buông mình nằm phịch xuống ghế sô pha
“Dì Tuyết……….” Lôi Tử Huyên ôm một con búp bê vải, mở to đôi mắt xinh đẹp của mình, chăm chăm nhìn nàng
Nam Cung Tuyết ngiêng người , nhìn bé con trước mặt mở miệng nói “Tiểu
Huyên Huyên ngoan nha, dì Tuyết hôm nay mệt lắm, con đi tìm Vũ tỷ tỷ và
Linh tỷ tỷ chơi đi”
Lôi Tử Huyên vươn đôi tay bé nhỏ của mình ra kéo kéo nàng , nói “Dì Tuyết………mẹ nói, có thể ăn cơm rồi……..”
“Đi xuống nói với mẹ con, dì Tuyết hôm nay ko ăn” Hiện tại, Nam Cung Tuyết
ngay cả ánh mắt cũng muốn mở ko ra . Nàng phất phất tay áo nói, giọng
nói của nàng hiện rõ ý mệt mỏi
“Mẹ nói, ko ăn cơm ko
phải là bé ngoan a…………..” Lôi Tử Huyên chu chu cái miệng nhỏ nhắn nói,
bàn tay bé nhỏ liên tục níu lấy quần áo của nàng
“Tiểu Huyên Huyên ngoàn……..dì Tuyết nghỉ ngơi một lát, chút nữa sẽ ăn” Nam Cung Tuyết mở to mắt, nhìn Lôi Tử Huyên dịu dàng nói
“Vậy tiểu Huyên Huyên đi ăn ha………”
“Ừ, đi đi!” Rốt cục nó cũng đi rồi, nàng đã có thể ngủ lại, hôm nay đúng là mệt chết đi, bởi vì đã đến thời điểm cuối tháng, nên chuyện làm ăn
trong quán đã tốt gấp hai, Tôn Phỉ Lâm tự nhiên lại có hẹn, để một mình
nàng ở trong quán làm việc đến long trời lở đất, lát nữa để “nàng” (Tôn
Phỉ Lâm) trở về, nàng nhất định sẽ cho Phỉ Lâm một trận nên thân
“Được” Tuy rằng ko biết rõ ý của mẹ, nhưng Lôi Tử Huyên vẫn rất ngoan ngoãn gật gật đầu
Đem đồ ăn đặt lên bàn, Lôi Dĩnh ẵm Lôi Tử Huyên đặt lên ghế, giúp nó cột
một cái yếm , sau đó mới xoay người về nhà bếp mang hai chén cơm đi ra , một chén nhiều , một chén ít
“Tiểu Huyên Huyên tự ăn, hay là để mẹ đút?” Lôi Dĩnh ngồi cạnh Lôi Tử Huyên , tay đặt lên đầu nó, dịu dàng nói
Ngón tay điểm nhẹ chóp mũi của nó, nàng khen ngợi nói “Ngoan, tiểu Huyên Huyên giỏi quá!”
“Mẹ, nói cho mẹ biết một chuyện nha!” Lôi Tử Huyên đột ngột ngừng ăn, híp hai con mắt tỏ ra thần bí nói với Lôi Dĩnh
“Chuyện gì a?” Lôi Dĩnh cười mở miệng hỏi, tiểu nha đầu này ở vườn trả lại đi bắt nạt người khác sao?
“Mẹ….ở nhà trẻ có một thầy rất xinh đẹp a…………hơn nữa thầy đối xử với tiểu Huyên Huyên cũng rất tốt!” Lôi Tử Huyên cười hì hì
“Vậy sao? Tốt lắm cơ à?” Lôi Dĩnh cười nói, còn tưởng rằng nó đã làm ra chuyện ko đúng gì chứ?
“Mẹ, tiểu Huyên Huyên cũng rất thích thầy nha………..” Lôi Tử Huyên vui vẻ bày tỏ lòng yêu thích đối với vị giáo viên mới đến
“Mẹ biết rồi, hiện tại con ăn cơm nhanh chút” Lôi Dĩnh nhìn nàng, cười lắc
lắc đầu, chuông cửa lúc này lại vang lên . Nàng đặt chén cơm trong tay
xuống, đứng dậy đi mở cửa
Vừa mở cửa, đập vào mắt nàng
đã là một bó hoa tươi thật lớn , đầy ắp hoa hồng, rất đẹp ! Lôi DĨnh
hướng mắt lên trên ngước nhìn, đối diện nàng là một khuôn mặt tỏa ra ánh sáng ấm áp như ánh mặt trời, cùng nụ cười tươi và đôi mắt ôn nhu chăm
chăm nhìn nàng
“Tặng cho em, thích ko?” Minh Thiên Mạch cầm bó hoa trong tay đưa đến trước mặt Lôi Dĩnh, nói
Lôi Dĩnh ngẩng người một lúc mới nhận bó hoa, đây là lần đầu tiên hắn trực
tiếp tặng hoa cho nàng, thật có chút ngoài ý muốn, nhìn hắn, nàng mở
miệng hỏi “Sao lại tặng hoa cho em?”
“Lúc lái xe đi
ngang qua cửa hàng bán hoa, nhân tiện anh đã mua một bó. Dù sao quen
nhau đã lâu như vậy, anh vẫn chưa 1 lần tặng hoa cho em ” Minh Thiên
Mạch cười nói, nâng tay tùy tiện vén tóc nàng
“Vào…….vào đi!” Ôm bó hoa trong tay , nàng lách người qua một bên cho hắn tiến đến
“Ba Mạch………..” Minh Thiên Mạch vừa vào đến cửa đẽ nghe thấy một tiếng hét
ngọt ngào , hắn ngồi xổm xuống đón lấy tấm thân bé nhỏ đang chạy về phía hắn
“A………..tiểu công chúa, có nhớ ba Mạch hay ko?” Ôm lấy Lôi Tử Huyên, hắn đứng thẳng người dậy, cười hỏi
“Nhớ nha……….” Lôi Tử Huyên nói xong, đã hướng về mặt hắn “chụt” một cái thật mạnh
“Các người nói chuyện nhỏ một chút đi, tiểu Tuyết đang ngủ ở phòng khách” Lôi Dĩnh đi theo phía sau bọn họ, nhỏ giọng nhắc nhở
Minh Thiên Mạch dưng bước, hướng phòng khách nhìn nhìn, nói “Anh và tiểu
công chúa vào phòng chơi đây, nếu còn ở đây sẽ làm phiền đến Tiểu Tuyết”
“Anh ăn cơm chưa?” Lôi Dĩnh hỏi
“Đã ăn rồi” Minh Thiên Mạch cười trả lời
“Mẹ ! Tiểu Huyên Huyên đã ăn sạch cơm rồi nha……….” Lôi Tử Huyên chớp chớp đôi mắt to nói
“Vậy hai người lên phòng chơi đi, mẹ dọn dẹp 1 chút” Lôi Dĩnh nhìn bọn họ nói
“Mẹ………..bó hoa đẹp này, lát nữa đặt trong phòng có được ko?” Lôi Tử Huyên duỗi bàn tay nhỏ, chỉ chỉ vào bó hoa
“Được”
“Chúng ta đi thôi” Minh Thiên Mạch nói xong đã ôm tiểu Huyên Huyên đi lên lầu
Lôi Dĩnh đem bó hoa đặt lên chiếc bàn trống, nâng bát lên rồi lại chậm rại
đặt bát xuống, tiếp tục ăn nhưng chỉ sau hai muỗng cơm nàng đã ăn ko vô
nữa, nàng hiện tại có chút rồi loạn
Đứng dậy dọn dẹp bát đũa, Lôi Dĩnh đem toàn bộ đồ ăn trên bàn bỏ vào tủ lạnh, lát nữa, các
nàng trở về, nếu ai có đói bụng, có thể hâm nóng lại đồ ăn . Xong việc,
nàng mới cầm bình hoa hướng về phòng mình