Hoa Tàn Hoa Khai

Chương 14



Sở Mộ Hiên không nói gì, đôi mắt phẫn hận nhìn thẳng vào Tư Đồ Thanh  Lăng!

Tư Đồ Thanh Lăng thấy Sở Mộ Hiên dùng đôi mắt tràn đầy lửa giận nhìn mình cũng không tức giận, hắn đi tới, đẩy Sở Mộ Hiên suy yếu bất kham ngã xuống giường, cười lạnh nói: “Trẫm thấy ngươi vừa tỉnh thì dùng ít sức đi, miễn cho thù còn chưa báo, ngươi đã đi gặp lão quỷ trước, ha ha!”

Sở Mộ Hiên buồn bã nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không chết, trước khi có thể dùng máu của ngươi tế người nhà ta, ta sẽ sống thật tốt, ta phải tận mắt chứng kiến ngày ngươi chết! Ngươi không cần lo lắng chuyện ấy!”

“Nga,” Tư Đồ Thanh Lăng vẻ mặt không tin, “Trẫm không nghĩ ngươi có cái bản lĩnh kia đấy.”

“Một mình ta không được, bất quá…” Sở Mộ Hiên trong tình thế cấp bách suýt nữa thì nói ra chuyện đại ca còn sống, may thay, hắn đúng lúc im miệng.

“Bất quá cái gì?” Tư Đồ Thanh Lăng nheo mắt hỏi.

“Bất quá…Bất quá một ngày nào đó ta sẽ cùng liên kết với các nhân sĩ chính nghĩa, diệt trừ đại phôi đản nhà ngươi!” Sở Mộ Hiên trong cái khó ló cái khôn, đúng lúc nghĩ ra một lý do.

Tư Đồ Thanh Lăng hình như không nghe được trong lời nói của Sở Mộ Hiên có chút chần chờ, hắn ngửa mặt lên trời cười dài, nói: “Nhân sĩ chính nghĩa? Nói thật hay! Trẫm muốn hỏi ngươi một câu, như thế nào là chính nghĩa? Ngươi nghĩ trẫm tội ác chồng chất, thế nhưng khi trẫm thống trị thiên hạ, khiến Minh Thụy quốc ta dân giàu nước mạnh, bách tính cơm no áo ấm, công đức được ca tụng, trong mắt bọn họ, trẫm là một minh quân, chính là “chính nghĩa”! Ngươi nếu cùng với “nhân sĩ chính nghĩa” theo lời ngươi vừa nói mà giết trẫm, trẫm dám khẳng định, trong lòng hàng vạn hàng nghìn bách tính Minh Thụy quốc, các ngươi mới đích thực là tội ác chồng chất!”

“Ngươi…” Nghe xong Tư Đồ Thanh Lăng nói hùng hồn như vậy, Sở Mộ Hiên nhất thời nghẹn lời.

“Bất quá…” Tư Đồ Thanh Lăng rướn người tới trước mặt Sở Mộ Hiên, ghé vào vành tai hắn, nhẹ giọng: “Trẫm vẫn chờ ngày đó!”

Sở Mộ Hiên bị cử động đột ngột của Sở Mộ Hiên làm cho mặt mũi đỏ bừng, một màn hôm qua lại hiện lên trước mắt, khiến hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Đang trong lúc Sở Mộ Hiên xấu hổ không chịu được, trước cửa kịp thời xuất hiện một người tới giải vây cho hắn.

“Hoàng thượng!” Vân Cô Hồng quỳ ở ngoài cửa, kêu.

“Có chuyện gì?” Vân Cô Hồng đột ngột xuất hiện liền cắt đứt hứng thú của hắn, hắn miễn cưỡng ngồi dậy, lời nói đầy bất mãn.

“Hoàng thượng!” Đầu gỗ Vân Cô Hồng dường như căn bản nghe không hiểu bất mãn lúc này của Tư Đồ Thanh Lăng, hắn ngẩng đầu, hồi bẩm: “Yến hội chiêu đãi sứ thần Hồng Vũ quốc đã chuẩn bị tốt, thỉnh hoảng thượng tới tham dự!”

“Nga, ra là việc này, trẫm đã biết, vậy trẫm quay về tẩm cung thay y phục!” Tư Đồ Thanh Lăng vừa nói vừa đi về hướng cửa. Ngay khi hắn sắp sửa đi khỏi Minh Nguyệt cung thì, hắn đột nhiên quay đầu, chỉ Sở Mộ Hiên trên giường, nói: “Để hắn cùng đi!”

“Hắn?” Vân Cô Hồng không thể tin vào tai mình, vội vã hướng về phía Tư Đồ Thanh Lăng xác nhận.

“Đúng! Chính là hắn!”

Lời khẳng định chắc chắn như thế, ngay đến Sở Mộ Hiên cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn chống người ngồi dậy, hướng trước cửa hô: “Ngươi có ý gì?”

“Chỉ có một ý, ngươi là đồ chơi của trẫm, đương nhiên tại yến hội cũng phải trợ hứng rồi!” Tư Đồ Thanh Lăng cười lạnh đáp, sau đó nói tiếp với Vân Cô Hồng: “Phái người chuẩn bị cho hắn, đến lúc đó nhớ đừng đánh mất người của trẫm!”

“Ngươi…” Sở Mộ Hiên tức giận nói không nên lời.

“Nga, được rồi, đến lúc đó ngươi phải cho trẫm đùa một chút, bằng không cứ chờ xem! Cô Hồng! Chúng ta đi!”

Hình bóng của Tư Đồ Thanh Lăng cùng Vân Cô Hồng rất nhanh biến mất trong ánh chiều tàn, Minh Nguyệt cung to như vậy chỉ để lại một mình Sở Mộ Hiên mục trừng khẩu ngốc 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.