Mộ Trường Nguyên đã mười sáu, Bạch Lưu Thanh Vũ lên mười hai.
Ngày đó hắn tìm đủ mọi cách để điều tra chuyện của nàng, cuối cùng cũng tra ra được chút tung tích. Hắn dĩ nhiên hiểu, rõ ràng đó là chuyện riêng của Tướng phủ, đối với một hoàng tử tông thất như hắn mà nói, không có chút liên quan.
Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên Mộ Trường Nguyên thực sự quan tâm đến một người không có chút liên quan gì tới mình. Chuyện của kẻ khác hắn có thể mặc kệ, nhưng chuyện của nàng là ngoại lệ... Hơn nữa, Mẫu phi hắn cũng nói, sau này sớm muộn Thanh Vũ cũng gả đến Cẩn Ngọc Cung của hắn, chuyện của nàng đối với hắn mà nói, chắc cũng không hoàn toàn tính là không liên quan đâu nhỉ?
Sau lần đó, cứ rảnh là hắn lại đến Tướng phủ chơi, nhưng không cho nàng nói cho người trong Tướng phủ chuyện này. Hắn chỉ đến Thanh Quang Viện thăm nàng chứ không đến thăm bọn họ.
Rốt cục, tiếp xúc nhiều như vậy, Thanh Vũ đối với hắn cũng thân thiết hơn.
Dưới sự rèn luyện của Thục Quý Phi, người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy Nhị hoàng tử càng trưởng thành càng lãnh đạm, không biết rằng thật ra hắn vô cùng dịu dàng, chẳng qua là phần dịu dàng ấy đã đặt hết lên mình Thanh Vũ, không còn dư dả thể hiện cho kẻ khác. Hơn nữa, với chiến lược theo đuổi thê tử từ nhỏ của Mẫu phi, hắn hiện tại đã không còn là đứa trẻ mười bốn tuổi da mặt mỏng ngày trước nữa, mà triệt để trở thành thiếu niên tuấn tú da mặt dày hơn cả tường thành.
So với hai năm trước mà nói, hắn đã thay đổi quá nhiều rồi.
"...Nguyệt ca"
Tiểu Vũ dụi dụi mắt ngồi dậy, trông thấy Mộ Trường Nguyên không ngạc nhiên mà bình thản hệt như chuyện hắn xuất hiện ở đây là chuyện rất đỗi thường tình. Nàng vươn vai một cái, nheo nheo mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, khóe miệng cong cong tạo nên một nét cười nhè nhẹ đẹp mắt.
Mộ Trường Nguyên đặt cuốn sách xuống sạp, cũng ngước mắt nhìn trời, nói: "Muội xem, trời đẹp như vậy, chỉ nằm đây ngủ gật thì thật lãng phí!"
Tiểu Vũ bĩu môi, nhìn Mộ Trường Nguyên một cái."Xì, huynh nói vậy là có ý gì..."
Hắn bật cười, đứng dậy chỉnh lại vạt áo bào một chút. "Thì, trời đẹp như vậy, ta muốn đưa muội đi ngắm hoa"
"Hoa?"
Mộ Trường Nguyên đưa bàn tay ra trước mặt nàng, ánh mắt trong vắt như nước hồ thu khẽ sóng sánh gợn, ý cười nồng đậm đọng trên khóe môi cong cong. Tiểu Vũ hơi ngây người. Từ nhỏ, nàng đã nhận định Hoàng tử ca ca lớn lên sẽ rất tuấn tú, nhưng hình như vẻ tuấn tú này, còn vượt xa hơn cả tưởng tượng của nàng.
"Đi, ta dẫn muội đi!"
Tiểu Vũ vẫn hơi ngây ngốc, nhưng theo một phản xạ vô điều kiện nào đó, hắn đưa tay ra thì nàng nắm lấy. Dường như ý cười trong mắt hắn càng sâu, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, kéo nàng vào trong người mình. Mộ Trường Nguyên hơi dụng lực, Tiểu Vũ cảm nhận được những vết chai do luyện kiếm trong lòng bàn tay hắn, rồi lại rất nhanh đã rơi vào lòng hắn.
Tiểu Vũ phản ứng có chút chậm chạp, đầu óc hơi vang váng, gò má nóng bừng bừng, nàng cũng không hiểu nổi cảm giác này là gì nữa. Mộ Trường Nguyên lại cứ thế ôm lấy eo nàng, nhón chân một cái.
Khinh công của Nhị hoàng tử quả là rất tốt, trong tay ôm thêm một người mà bay qua bay lại vẫn nhẹ như lông hồng. Thoắt cái, Mộ Trường Nguyên đã ôm Tiểu Vũ từ trong Tướng phủ ra ngoài.
"Bám cho chắc, nếu ta mà có lỡ làm rơi muội ở đâu, lúc đó... "
Lần đầu lên cao thế này, sắc mặt Tiểu Vũ sớm đã lúc xanh lúc trắng, sợ đến mức ngây người, vừa nghe Mộ Trường Nguyên nói thế, nàng không suy nghĩ gì, lập tức quay vào lòng hắn vươn tay ôm thật chặt. Mà dáng người của Nhị hoàng tử thật quá tốt, mới thành niên mà đã cao lớn hơn người, Tiểu Vũ chui vào lòng hắn, vừa vặn thoải mái, lại còn rất êm, nàng bất giác cọ cọ vào ngực hắn mấy cái...
Nàng cũng nghe lời, ngoan ngoãn nằm yên không làm gì nữa. Mà phía trên này, mặt Mộ Trường Nguyên đã đỏ đến mức khó mà tả nổi.
Tiểu nha đầu này, lại làm hắn đỏ mặt rồi...
Nàng cứ rúc trong lòng hắn một hồi, cũng sợ chẳng dám nhìn lung tung, không ngờ rất nhanh đã đáp xuống. Chân tiếp đất, Tiểu Vũ còn có cảm giác hơi loạng choạng, nhưng vẫn luôn có cánh tay của hắn ở bên cạnh, nàng có muốn cũng không ngã được.
Mộ Trường Nguyên đợi cho nàng đứng vững, mới hoàn toàn buông nàng ra, sau đó liền xoa đầu nàng cười cười. "Sao nào, đã bị dọa chết khiếp chưa?"
Tiểu Vũ ngoan ngoãn không đôi co nữa, ngắm nhìn quang cảnh xung quanh một hồi.
Bốn phương tám hướng đều là hoa đào, đóa này cùng đóa khác xen nhau nở rộ che ngút tầm mắt, cây này nối cây kia trùng trùng điệp điệp, màu hồng phấn chen chút xanh non tràn đầy sinh khí mùa xuân, rộn ràng trải khắp không gian. Tất cả hiện ra trước mắt nàng là một biển hoa, một biển hoa đào!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ ngập tràn hưng phấn, gò má hồng hồng, ánh mắt long lanh trong trẻo in rõ biển hoa đào mênh mông, hắn rất cao hứng đứng bên cạnh, hoa đào thì có gì để ngắm? Chẳng phải ở đây còn có người đẹp hơn cả hoa ư?
Tiểu cô nương mới mười tuổi mà đã rực rỡ thế này, không biết vài năm nữa còn có thể đẹp đến thế nào. Hắn thầm nghĩ, nàng nhất định sẽ là đóa hoa nở đẹp nhất, đẹp hơn bất cứ đóa hoa nào trong vườn đào này, cũng đẹp hơn bất cứ đóa hoa nào của nhân gian.
Đóa hoa đó, hắn sẽ chính tay chăm sóc, chính tay bảo vệ, chính mắt nhìn nó khoe sắc nở rộ.
Tiểu Vũ thực sự ngắm nhìn vườn đào đến say, vô cùng cao hứng chạy qua chạy lại một hồi, hoàn toàn quên mất vị Nhị hoàng tử nào đó ở bên cạnh.
Mộ Trường Nguyên bất đắc dĩ cười cười, đi đến bên bàn đá gần đó ngồi xuống, tay chống cằm ngắm nhìn nụ hoa nhỏ của hắn. Đúng là đáng yêu không chịu được mà!
Nàng vẫn còn nhỏ, còn ham vui, cứ để nàng chơi thêm một lúc cũng không thành vấn đề, nàng thấy thích là được.
"Con trai ngoan, hôm nay còn đưa người ta về nhà cơ đấy, tiến bộ vượt bậc nhỉ?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Mộ Trường Nguyên hơi giật mình quay lại, quả nhiên phía sau lưng không biết từ lúc nào đã xuất hiện Thục Quý phi.
"Mẫu phi, người làm con giật mình." Mẫu phi của hắn đúng là, lần nào xuất hiện cũng dọa người như thế, chẳng có chút động tĩnh gì. Thế mới nói, phi tần trong cung thật đáng sợ, phi tần trong cung lại biết võ công càng đáng sợ hơn, mà Mẫu phi của hắn thuộc dạng đáng sợ nhất trong tất cả các loại đáng sợ.
Thục Quý phi treo trên mặt một nụ cười hiền hòa như nước, ánh mắt dịu dàng ấm áp. "Con ấy, lén lút đưa Tiểu Vũ vào cung như thế, đúng là liều thật... nhưng ta thích!"
"... à... vâng... Mẫu phi thích là được rồi..."
Thục Quý phi vỗ vỗ vai hắn, ánh mắt đột nhiên biến hóa thâm sâu, nói: "Vậy... con định khi nào đến chỗ Phụ hoàng con xin tứ hôn...? Bản cung muốn bế cháu ~"
"Mẫu thân! Nàng mới mười hai tuổi... chuyện... chuyện đó vẫn còn xa lắm"
Mười hai tuổi, ít nhất cũng phải ba năm nữa!
Lại còn bế cháu... Hắn đối với vị Mẫu phi này luôn rơi vào tình trạng cạn lời như vậy, cũng chỉ có thể phiền muộn đưa tay lên đỡ trán...
Thục Quý phi chẳng qua chỉ là trêu một câu thôi mà đã chọc được nhi tử tốt thường ngày mặt lạnh như núi băng của nàng bối rối đỏ mặt, quả thực cảm giác này quá thành tựu rồi! Nàng che miệng nhịn cười. "Được rồi, hoàng nhi ngoan, tiếp tục phấn đấu nhé ~".
Nói rồi, Thục Quý phi quay người uyển chuyển rời đi, mỗi bước chân đều để lại vài tiếng cười khúc khích...
Hắn nhìn theo bóng lưng rung lên vì cười của Mẫu phi, cảm giác không nói nên lời.
Tiểu Vũ chơi mệt, cuối cùng cũng chạy đến tìm hắn. Nàng ngồi trên bàn đá, chống cằm nhìn hắn, ánh mắt sáng rực lấp lánh chói mắt. "Nguyệt ca, đây là đâu? Vườn đào này... đẹp như vậy... chẳng lẽ là ngự uyển trong Hoàng cung?"
Ờ, thông minh lắm, biết rồi còn hỏi hắn làm gì.
"Sao muội cái gì cũng biết vậy...?"
Nàng nhướn mày, kinh ngạc nói: "Thật sao? Chúng ta đang ở trong cung?"
Hắn gật gù, nhún vai một cái rồi chẳng nói gì nữa.
Tiểu Vũ còn định nói thêm gì đó thì Mộ Trường Nguyên đã đứng dậy, đi đến bên gốc một cây đào gần đó. Hắn nhún chân một cái, với tay bẻ một cành đào nở đẹp nhất mà hắn thấy.
Sau đó, hắn cầm cành đào vừa rồi đưa cho Tiểu Vũ. "Tặng cho muội, sau này, đợi đến lúc muội gả đến đây... mùa xuân nào cũng có thể ngắm hoa đào."
Tiểu Vũ đón lấy cành đào, đồng thời hơi nhíu nhíu mày. "Muội có nói muội sẽ gả đến đây à?"
Mộ Trường Nguyên mặt không đổi sắc, tiếp tục nói. "Là gả đến Cẩn Ngọc Cung, mà Cẩn Ngọc Cung tới đây cũng không xa lắm."
Tiểu Vũ vẫn không hiểu, nghiêng nghiêng đầu: "Cẩn Ngọc Cung?"