Trường Nguyên nâng mi, hé tròng mắt đen láy sâu hút nhìn ta, bờ môi mỏng hồng mấp máy: "Trước mặt muội, ta chưa bao giờ thắng."
Một làn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa trắng muốt bay lên tán loạn trong không trung, sóng tóc chàng cuồn cuộn nhảy múa, vài sợi mềm mại vuốt ve khuôn mặt đẹp như tranh vẽ rồi trượt xuống như thác đổ. Ta nhìn đến mức không muốn chớp mắt, sợ cảnh đẹp kia cũng theo những cánh hoa tan tác hóa vào hư không, sợ bóng hình chàng ngay lập tức tan biến không một chút luyến tiếc, lại như giật mình nhớ lại bàn tay lạnh ngắt trong đông cung ngày ấy, vô lực buông thõng như một con diều đứt dây đã bay đến cạn kiệt sinh lực, cuối cùng cũng phải rơi xuống.
Sợ hãi, ta co người khẽ run rẩy. Cảm giác hoang mang lo sợ như một thứ độc dược lan tỏa trong lục phủ ngũ tạng, ăn mòn từng chút một trên cơ thể ta, khiến tâm trí rối loạn không thôi.
Ta không bao giờ muốn nhớ đến kí ức ấy nữa.
Trường Nguyên hơi thay đổi sắc mặt, trong giọng nói chất chứa dịu dàng cùng ân cần vô hạn: "Không khỏe sao? Sắc mặt muội không được tốt."
Ta nhìn chàng, khẽ cười chính mình, chàng vẫn còn ở đây, bên cạnh ta, không sao cả, sẽ không sao cả. Ta trấn tĩnh lại phần nào, lắc đầu đáp: "Chỉ là thời tiết hơi khó chịu, muội không sao."
Trường Nguyên khẽ gật, cũng không nói gì thêm, ngược lại, ta có chuyện muốn hỏi: "Trường Nguyên, hiện tại huynh vừa mới về kinh thành, trong triều vị trí chưa ổn định. Bệ hạ rất ưu ái huynh, điều đó đã là cái gai trong mắt kẻ khác rồi, bây giờ lại muốn thành thân, sẽ rất nguy hiểm."
Trường Nguyên nhún vai, đáp: "Ta cảm thấy để muội ở bên cạnh ta mới là an toàn nhất, Nhị vương phủ cũng không phải nơi ai muốn đụng vào cũng được, trái lại, để muội ở Tướng phủ với Hà Hinh ta mới không yên tâm."
Ta ngạc nhiên, ngước mắt nhìn chàng, lời này là chàng lo cho ta sao? Một cảm giấc ấm áp râm ran như sóng dậy vỗ vào lòng, ngọt ngào không nói thành lời.
Ta hơi mím môi, nhưng còn an nguy của chàng thì sao?
"Mười ba năm nay muội cũng chưa gặp phải chuyện gì."
Đúng thế, mười ba năm, kể từ ngày ta bị đuổi đến Thanh Quang Viện, sự tồn tại của ta trong Tướng phủ cũng chỉ như một cái bóng trên tường, lúc ẩn lúc hiện, mờ nhạt bình thường, cuộc sống cũng tĩnh lặng an ổn trôi đi, chẳng qua có chút khổ sở nhưng cũng chưa phải chịu chuyện gì quá to tát.
Trường Nguyên đưa bàn tay thon dài rõ khớp đón lấy những cánh hoa rơi, khóe môi ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt: "Lần đó chúng ta có nói về chuyện kế vị, chắc muội còn chưa quên chứ? Thật ra ta đúng là đã bị lung lay, sau đó trở về liền cho người điều tra và theo dõi hành tung chỗ Mộ Huyền cùng Hoàng hậu. Muội có biết ta đã phát hiện ra cái gì không?"
Ta dự cảm có chuyện không ổn, không kiềm chế được hơi nhíu mày: "Đã có chuyện gì?"
"Đầu năm nay Mộ Huyền mượn cớ đi sứ Tây Nhạc dự lễ đăng cơ của Tây Vương, lúc trở về đi qua Trần Châu dừng lại hơn ba ngày. Trần Châu có một thung lũng bao quanh bởi núi cao hiểm trở, hắn lợi dụng địa hình này bí mật xây dựng doanh trại, nuôi hơn sáu nghìn binh lính tinh nhuệ đã hơn năm năm nay.Muội nói xem, một vương gia không có đất phong như hắn dấu diếm binh mã, nếu bị phát hiện hậu quả không nhỏ, rốt cuộc hắn đang âm mưu chuyện gì chứ?"
Ta kinh ngạc, thì ra Mộ Trường Vũ sớm đã có tính toán chu toàn đến thế, năm năm? Năm năm trước hắn vẫn còn là một hoàng tử mười lăm tuổi, mười lăm tuổi đã sớm nuôi ý định tạo phản, điều này khiến ta nhất thời không thể tin. Nhưng quả thực, Mộ Trường Vũ vốn dĩ thân cô thế cô, không phải hắn đích thân chiêu binh thì còn ai giúp hắn, thế nhưng năm năm trước hắn vẫn còn ở trong cung, làm cách nào triệu tập được số lượng lớn quân sĩ như vậy, còn duy trì rèn luyện suốt năm năm nay?
"Mộ Huyền lúc nhỏ tính cách vốn đã kiêu ngạo tùy hứng, không coi ai ra gì, ta vốn cũng không quá chú ý đến hắn, nhưng mấy năm trở lại đây nhìn vào có vẻ như chẳng có gì thay đổi, thế nhưng lại ít người biết được Mộ Huyền đã kiềm chế lại rất nhiều tính khí trước kia, hiền giờ hắn thâm trầm lại ổn định, biết nhu biết cương, thứ thái độ cười cợt ngoài mặt chẳng qua chỉ là giả dối.
Còn về phần Hoàng hậu, bà ta đã ngấm ngầm để Chu gia liên kết với một số gia lộc lớn ở kinh thành, nắm được thế lực nhất định trong tay, ra sức bài xích trung thần bên cạnh phụ hoàng, bây giờ chỉ cần đá đổ Bạch Lưu Gia và Dương gia đứng giữa, triều đình Đại Khuynh thực sự sẽ nằm trong tay Hoàng hậu. Lúc đó, phụ hoàng sẽ gặp phải uy hiếp, chuyện nhường ngôi cho Mộ vân Huyên chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhưng Mộ Vân Huyên lại quá nóng nảy, vài năm tung hoàng trận mạc danh tiếng không nhỏ, thế nhưng cũng chẳng thiếu tiếng xấu, nói hắn độc ác tàn bạo, khát máu không có nhân tính, chỉ luôn thích đánh giết không ngừng, năm lần bảy lượt muốn dẫn quân thu phục các nước chư hầu xung quanh, Phụ hoàng vẫn luôn không đồng ý với yêu cầu này của hắn. Nhưng đó chỉ là hiện tại, còn sau này, nếu hắn thực sự đăng cơ, chỉ sợ sẽ ngay lập tức dẫn quân đánh chiếm lãnh thổ. Tính cách này của hắn hoàn toàn không hợp làm một vị đế vương được lòng dân chúng."
Chuyện Mộ Vân Huyên ta cũng hiểu được phần nào, từ khi hắn ra trận lần đầu vào năm mười bốn đến nay cũng gần chục năm, người ta có kẻ gọi hắn là Chiến thần bách chiến bách thắng, nhưng cũng có kẻ nói hắn là Tử thần độc ác khát máu, để hắn kế vị sẽ khó được lòng dân, hơn nữa Đại Khuynh sẽ sớm trở thành một quốc gia chỉ biết binh đao chém giết, Hoàng thượng thờ ơ không quản để Thái hậu quấy đảo chiều chính, quốc gia tất sẽ đại loạn.
Ta cũng hiểu được ý Trường Nguyên, đã điều tra kĩ lưỡng như vậy, chàng đối với vấn đề kia cũng đã có quyết định rõ ràng. "Cho nên?"
"Cho nên, trước mắt ta sẽ tạm thời cho người theo dõi quân đội ở Trần Châu, nhúng tay vào việc lôi kéo cấu kết Chu gia, tìm cách cô lập Hoàng hậu. Tiếp theo thế nào, cứ để Phụ hoàng quyết định. Tanh phong huyết vũ đã là chuyện trước mắt, vì thế, ta nhất định phải kéo muội về bên mình, không thể để muội chịu bất cứ thương tổn nào."
Ta mỉm cười nhẹ nhàng, trong lòng dâng nên dư vị ngọt ngào êm ái khôn tả, nhìn ánh nắng nhàn nhạt đổ xuống cũng đẹp đẽ đến lạ. Trường Nguyên dường như hơi lơ đãng, ánh mắt trong veo phản chiếu ánh sáng lấp lánh ôn hòa, mang đến cho ta cảm giác yên tâm vô cùng, ta vẫn luôn luôn tin tưởng chàng, cũng luôn luôn ngưỡng mộ đại khí của chàng, lại càng yêu sự dịu dàng quan tâm mà chàng chỉ dành cho mình ta.
Tình cảm ấy của Trường Nguyên khiến ta cảm thấy bản thân đặc biệt, khiến ta sâu sắc hiểu được rằng trên đời này mình không hề cô đơn, chàng là ánh nắng ấm áp ôm lấy trái tim run rẩy vì lạnh của ta, cũng là nguồn động lực vô hạn thúc đẩy ta luôn phải nhìn về phía trước, luôn phải sống thật tốt, thật kiên cường.
Là chàng đã cứu ta, cũng cứu rỗi lấy cả linh hồn mục nát của ta.
Trường Nguyên bất chợt hơi khó chịu, giọng nói cũng cao hơn: "Hơn nữa, chuyện tứ hôn vừa rồi cũng là do ta bất mãn vì trước đó Lâm Viên Kiều nói muội là hôn thê của hắn! Ta đã hỏi Bạch Lưu Thanh Uyển rồi, nàng ta cũng thừa nhận chuyện này, dù ta biết đây nhất định không phải chủ ý của muội mà là chuyện do Tướng phủ sắp đặt, ta vẫn rất khó chịu."
Nụ cười trên môi đông cứng, ta cơ hồ cảm thấy mồ hôi trên thái dương men theo góc mặt chảy xuống. Nếu chàng thực sự biết được hôn ước đó một nửa cũng xuất phát từ chủ ý của ta, không biết sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Đột nhiên giật mình nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, lạnh buốt sống lưng, ta kinh hãi mở to tròng mắt, từ dưới đất đứng bật dậy, cơ mặt căng cứng lên vì căng thẳng, lảo đảo vội vã kéo ống tay áo Trường Nguyên chạy thật nhanh vào dãy phòng phía sau hoa viên.
Trường Nguyên bị ta kéo đi, vừa đuổi theo phía sau vừa không hiểu: "Sao vậy? Muội định đi đâu?"
"Cứu người!"
Ta cũng không rõ bản thân muốn đi đâu, chỉ có thể cố chấp kéo tay chàng, đến trước một dãy phòng nghỉ dành cho khách, ta đi từng phòng, mạnh tay đẩy từng cánh cửa một.
"Tiểu Vũ, muội bình tĩnh lại, rốt cuộc muội đang tìm gì?"
Đầu óc trống rỗng, sự bất lực và sợ hãi khiến cổ họng khô rát không nói nên lời, tự trách bản thân quá lơ đãng đã quên mất một chuyện quan trọng đến thế, ta hoảng loạn cứ thế đẩy từng cánh cửa ra, phía sau chỉ là một căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp, tĩnh lặng.
Một phòng, rồi lại một phòng. Đều không có người.
Trường Nguyên cũng thuận theo hành động của ta, im lặng đuổi theo giúp ta đẩy cửa tìm kiếm, không hỏi gì nữa.
Mỗi lần nhìn thấy căn phòng trống rỗng là một lần trái tim trong lồng ngực ngừng đập, ta cũng không biết bản thân nên thở phào hay lo sợ cảnh tượng đó sẽ xuất hiện trong căn phòng tiếp theo.
Đi sắp hết dãy phòng, tâm trạng ta cũng bình tĩnh hơn, có lẽ kiếp này chuyện đó sẽ không xảy ra nữa, là do ta lo lắng quá nhiều thôi.
Đến cánh cửa cuối cùng, Trường Nguyên đẩy ra, bên trong im ắng.
Ta sững sờ.
Trên mặt đất, một nữ tử tư trang sộc xệch nằm nghiêng bất động, mái tóc dài đen nhánh xõa tung rối loạn che khuất nửa khuôn mặt nàng ta. Xung quanh, những mảnh vải nham nhở bị ném đầy trên đất, nhìn màu sắc có thể đoán được là phần y phục bị xé rách từ trên người nữ tử nằm dưới đất.
Ta run rẩy, không, nó vẫn xảy ra, không có gì thay đổi cả.
Trường Nguyên giữ ta ở ngoài, nhấc chân bước vào bên trong. Chàng quỳ xuống, lật nữ tử lại. Chỉ thấy đầu nàng ta ngoặt xuống, hai mắt trợn trắng, từng đường tơ máu hằn lên đáng sợ, thất kiếu chảy máu đỏ rực lem luốc trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, mái tóc buông lơi trên nền gạch lạnh lẽo, kinh khủng đến mức đầu óc ta trống rỗng không còn khả năng phản ứng.
Trên cổ nàng ta có vết hằn đỏ rất rõ ràng. Là bị bóp cổ mà chết.
Ta ôm khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, mở miệng muốn nói nhưng lại không thể cất thành lời, đầu váng mắt hoa, trời đất đảo lộn, cơ hồ như muốn ngất đi.
Trường Nguyên biết ta sợ, liền buông thi thể trên tay xuống, nhanh chóng chạy đến đỡ ta. Chàng ôm lấy ta, bảo vệ ta trong lồng ngực ấm nóng của mình, không cho ta tiếp tục nhìn hình ảnh ghê rợn kia, bàn tay dịu dàng vỗ về an ủi.
"Bình tĩnh, đừng sợ, có ta ở đây, đừng sợ."
Ta bấp chất vùi đầu vào trong lòng chàng, cơ thể vẫn không ngừng run lên cầm cập. Ta sợ, đúng là ta rất sợ.
Nhưng hơn cả sợ là có lỗi, là tự trách, ta đã biết, ta rõ ràng đã biết, thế nhưng ta vẫn không cứu được nàng ta.