Hoa Tàn Rồi, Có Nở Lại Được Không?

Chương 50: Không đủ kiên nhẫn



Giờ Thìn, ta đang ngồi trên giường dùng trà sáng, Ly Tâm nét mặt vui vẻ chạy vào báo Hộ quốc công và Tùy Phong tướng quân đến rồi.

Ta gật đầu, bảo nàng ra ngoài mời họ vào đây, tiện thể đi pha thêm một ấm trà mới mời khách.

Một lúc sau, Ly Tâm đi trước dẫn đường đẩy cửa mời Ngoại tổ phụ đi vào, người tuổi đã cao nhưng sắc mặt hồng hào tươi tắn, sức sống tràn đầy, mặc trên mình một bộ Lam y như trẻ lại đến cả chục tuổi. Ngoại tổ phụ nhìn thấy ta, khóe miệng nở một nụ cười hiền hòa, đôi mắt ánh lên vẻ trìu mến, người bước chân khoan thai lại gần.

Tâm trạng vô cùng tốt, ta chưa xuống giường được, chỉ có thể cúi đầu với người một cái: "Bái kiến tổ phụ."

Tổ phụ khẽ gật đầu, ánh mắt tràn đầy từ ái: "Được rồi, hôm nay bá mẫu con còn có việc ở phủ không đến được, nhờ ta gửi lời hỏi thăm sức khỏe con, con dưỡng thương thế nào rồi?"

Ta mở miệng, còn chưa kịp trả lời đã thấy có một bóng người mặc áo ngắn đỏ thắm từ ngoài cửa chạy vụt đến trước mặt, nhanh đến mức khiến ta không kịp định thần: "Tiểu Vũ, mau quay ra cho ta xem, vết thương của muội thế nào rồi, đã đỡ chưa? Trời ơi lúc biết tin muội bị thương ta lo lắng muốn chết, chạy đến đây còn chưa gặp được muội thì bị tên Nhị vương gia chết tiệt kia chặn đường, nói cái gì mà không muốn ta làm phiền muội dưỡng thương! Aaa, là tại ta cả, ai bảo đang nhiên tự dưng lại muốn cầu Hoàng thượng gả hắn cho muội chứ! Nếu sớm biết hắn là cái kẻ tâm tính dở hơi như vậy, lại còn thích độc chiếm muội như vậy, huhu, ta nhất định không để muội rơi vào tay hắn đâu. Đều tại ta hồ đồ cả, huhu. Muội sao rồi, có còn đau không?"

Bị Tịch Phong tỷ tuôn cho một tràng vào mặt, ta choáng váng không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể nở nụ cười méo mó cho qua: "Tỷ... tỷ bình tĩnh."

Nhưng Tịch Phong tỷ rõ ràng không quan tâm đến lời chống trả yếu ớt này của ta cho lắm, tiếp tục sán tới mặt mày đau khổ "nhe nanh múa vuốt" muốn kiểm tra vết thương của ta.

Ngoại tổ phụ đứng nhìn trân trối, ánh mắt nhìn Tịch Phong tỷ tiếc nuối hận rèn sắt không thành thép, phiền não đỡ trán: "Tịch Phong, con đừng náo nữa, không cẩn thận lỡ đụng vào vết thương của Tiểu Vũ thì không hay đâu."

Nghe đến đây, Tịch Phong tỷ mới như bừng tỉnh, đôi mày kiếm nhướn cao, cánh tay đang muốn kéo lưng áo ta dừng lại. Nàng bước lùi một bước, nhìn ta áy náy nói: "A chết, tỷ suốt ruột quá, cuối cùng lại thành ra thô lỗ... muội không sao chứ?"

Ta toát mồ hôi hột, cũng may còn có Ngoại tổ phụ, cười cười lắc đầu: "Muội không sao, Ngoại tổ phụ, Tịch Phong tỷ ngồi xuống cùng dùng trà đi."

Ngoại tổ phụ kéo ỷ gỗ ngồi xuống, Tịch Phong tỷ cũng làm theo, chỉ khác là không được thanh tao lắm dùng chân đá cái ghế nằm trong góc một cái, khiến cho cái ghế đáng thương một mạch lăn đến bên giường. Sau đó nàng lại dùng chân kều lên, cái ghế nhỏ lộn nhào một vòng rồi đáp xuống vô cùng hoàn hảo ở vị trí đầu giường, Tịch Phong tỉ mỉm cười thỏa mãn, ánh mắt lấp lánh vui vẻ, tiêu sái hất trường bào ngồi xuống.

Ta và Ngoại tổ phụ: "..."

Ngoại tổ phụ điều chỉnh lại khuôn mặt méo mó vì chứng kiến một màn vừa rồi, vừa nâng chén trà trong tay vừa nhìn ta hỏi: "Tiểu Vũ, thương thế của con sao rồi."

Ta: "Đã đỡ hơn nhiều rồi ạ, vài ngày nữa là có thể xuống giường được rồi."

Ngoại tổ phụ hài lòng gật đầu một cái, từ tốn nhấp một ngụm trà.

Tịch Phong tỷ thì chẳng thèm đoái hoài gì đến chén trà đặt trên bàn, một mực quay ra phía ta: "Tiểu Vũ, muội không sao ta cũng yên tâm rồi, xem ra tên Nhị vương gia kia ngoại trừ tính cách có chút khó ưa thì chăm sóc muội rất chu đáo."

Ta mỉm cười: "Muội ở trong vương phủ được vương gia chiếu cố rất nhiều."

Tịch Phong tỷ khoanh tay trước ngực, hai chân vắt chéo, đôi mày kiếm khẽ cau: "Nói chung, đối tượng này đối với muội cũng không tệ, còn tốt hơn tên Đại vương gia ngốc nghếch phiền phức suốt ngày đeo bám ta nhiều lắm."

"Khục." Ngoại tổ phụ vừa nghe dứt câu, chén trà trên tay liền lệch đi, sặc nước ho một tiếng.

Ta cũng ngạc nhiên ngẩn người, khó hiểu nghiêng nghiêng đầu nhìn Tịch Phong tỷ đầy hoài nghi, hỏi lại: "Tỷ nói gì cơ?"

Tịch Phong tỷ vừa nhấc chén trà, không khách khí nâng nắp uống một ngụm lớn, sau đó lại vội vàng đặt chén xuống bàn vang lên một tiếng "cạch" rõ to, mặt nàng đỏ lựng nhăn nhúm, không ngừng há miệng dùng tay phẩy phẩy: "Mẹ ơi... bỏng chết ta rồi."

Ta càng thêm mờ mịt: "Tỷ... tỷ..."

Hạ hỏa một hồi, Tịch Phong tỷ mới bình thường lại được một chút, quay lại với câu hỏi vừa rồi của ta: "À, thì đấy, từ sau cái hôm yến tiệc, sáng nào ta cũng đến doanh trại quân đội ngoại thành đốc thúc việc rèn luyện cho binh sĩ, liền ngày nào cũng "vô tình" đụng phải tên đầu đất đó đấy! Muội không biết đâu, hắn..." Mặt nàng thoắt cái xám xịt như tro, ôm đầu khổ não: "Hắn nói cái gì mà rất thích ta... Còn muốn ta gả đến Đại vương phủ..."

"Phụt!" Lần này cả ta và Ngoại tổ phụ không hẹn mà gặp, tâm ý tương thông, cùng nhau phun ngụm trà vừa vào đến miệng ra ngoài...

Mộ Vân Huyên... hắn... hắn đã làm gì thế... ta trợn mắt, dùng biểu cảm hoang mang trên mặt chất vấn Tịch Phong tỷ.

Chỉ là Tịch Phong tỷ mới vừa mở miệng, lời còn chưa ra đến nơi đã bị Ngoại tổ phụ chặn lại: "Tịch Phong, con ăn nói có chừng mực một chút, chuyện Đại vương gia... ngài hỏi ý kiến của con là còn rất để ý đến cảm nhận của con đấy. Nếu không, dựa vào thân phận của ngài, muốn ép gả... cho dù là ta cũng không giúp con được đâu..."

Ta có gắng tiếp thu lời Ngoại tổ phụ đang nói, đầu óc bắt đầu phân tích từng vấn đề một.

"Tỷ tỷ... không phải sau đại yến Đại vương gia đóng cửa trong phủ ba ngày không tiếp khách sao? Làm thế nào lại "tình cờ" gặp được tỷ tại doanh trại quân đội...?"

Không phải là ở phủ vào ngày vui của hắn lại xuất hiện án mạng, hắn rất tức giận sao? Không phải sao?

Tịch Phong tỷ nheo nheo mắt phượng: "Dối trá! tất cả đều là dối trá, ngay sáng ngày hôm sau hắn đã đến doanh trại rõ sớm, còn sớm hơn cả ta nữa, ngày nào mặt mày cũng tươi cười chạy theo sau lưng ta... hắn... rõ ràng là muốn ép ta đến phát điên mà! Ta cảm thấy kiếp trước nhất định đã thiếu nợ hắn, hiện tại mới khổ sở đau đầu như thế."

Tỷ tỷ, người ta là đang theo đuổi tỷ đấy, tỷ còn nói người ta như thế... chẳng trách sao mà đến tuổi này rồi mà vẫn chưa gả được đi đâu... Cũng chỉ có Mộ Vân Huyên mới có bản lĩnh rước tỷ về nhà thôi... Mộ Vân Huyên đáng thương, xem ra lần này mắt ngươi đúng là có vấn đề rồi, sao lại đụng trúng tỷ tỷ "đáng yêu" này nhà ta chứ...

Ngoại tổ phụ không còn gì để nói, im lặng uống trà.

Ta dành một hơi thở dài mặc niệm cho số phận bi đát của Đại vương gia, Tịch Phong tỷ xem ra cảm thấy nói còn chưa đủ, tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Muội không biết đâu, cái tên như hắn... so với mẫu người của ta đúng là vừa vặn... trái ngược hoàn toàn, hơn nữa đầu óc hắn cũng ngốc không để đâu cho hết, nói chuyện cùng nhàm chán đến chết... Cũng may hắn đã lên đường đi dẹp Bắc Dư, cũng bớt được cho ta một mối phiền."

Nhắc đến biến động ở biên giới phía Bắc, ta thoáng cau mày nghĩ ngợi: "Tịch Phong tỷ, chuyện Bắc Dư... tỷ thấy thế nào?"

Ta đột nhiên chuyển đề tài, Tịch Phong tỷ hơi nhướn mày đơ ra một chút, sau đó mới gật gù như hiểu ra vấn đề. Nói đến binh tình chiến sự, Tịch Phong tỷ lập tức như trở thành một người khác hẳn, nét mặt nghiêm túc phảng phất khí độ hơn người, đôi mắt phượng sáng quắc sâu không thấy đáy, nàng hơi nâng cằm, cánh mũi cao thẳng tắp càng khiến cho diện mạo thêm phần ngạo kiều, giọng nói trầm đặc trưng cất lên như tiếng gió thở: "Lần gần nhất Bắc Dư tấn công Đại Khuynh cũng đã là chuyện của bốn, năm năm về trước rồi, năm đó cũng là Đại vương gia làm thống lĩnh dẫn quân dẹp giặc, cuối cùng khiến cho Bắc Dư tổn thất mất bốn tòa thành. Từ đó đến nay Bắc Dư hoàn toàn im hơi lặng tiếng, lần này lại đột nhiên động binh, quả thực có khiến cho ta cảm thấy khúc mắc.

Thực lực quân sự của Bắc Dư vốn dĩ không mạnh, đối đầu với Thần tướng như Trường Minh Vương mà nói, mười phần thì đến tám chín phần không bại thì cũng đại bại. Chuyện đã rõ ràng như thế, hà tất Bắc Dư phải mạo hiểm? Ta có linh cảm, Bắc Dư còn có mục đích khác."

Quả nhiên Tịch Phong tỷ cũng nhìn ra được điểm đáng ngờ, Trường Nguyên có nói chuyện này là do Mộ Trường Vũ động tay động chân, nhưng ta thực sự không hiểu, rốt cuộc hắn làm vậy là có mục đích gì, Bắc Dư tấn công Đại Khuynh, chẳng qua có thể lợi dụng thời cơ kéo Mộ Vân Huyên ra khỏi Kinh Thành, điều này ta không phủ nhận. Thế nhưng, Bắc Dư lại đồng ý giúp Mộ Trường Vũ một chuyện như thế ư? Không thể nào, chắc chắn bên trong còn có thỏa thuận gì đó, ta vẫn bố trí Sát Lang theo dõi Tam vương phủ không rời. Đã mấy ngày này đều không có một phân động tĩnh, xem ra Mộ Trường Vũ rất cảnh giác, không để lộ bất cứ sơ hở gì. Điều đó càng khiến ta lo ngại nhiều hơn, hoàn toàn không thể lường trước được hành động tiếp theo của hắn nhắm vào đâu.

Ngoại tổ phụ cũng ngừng trà, đôi mắt qua nhiều năm sương gió vẫn tinh anh sáng ngời chiếu đến khiến ta hơi giật mình: "Chuyện Bắc Dư tấn công và chuyện Nguyệt Thành bùng phát nạn bệnh dịch lại truyền đến cùng một ngày, cả Đại vương gia và Nhị vương gia đều rời Kinh chỉ cách nhau vài canh giờ. Ta không cho rằng đây là một sự trùng hợp, Hoàng thượng đối với biến động lần này mà nói, cũng đã có vài phần nghi ngờ rồi."

Tịch Phong tỷ hơi cao giọng: "Chẳng lẽ là cố ý dẫn Trường Nguyên Vương và Trường Minh Vương ra ngoài? Vậy..." nàng dừng lại, có phần không chắc chắn, giọng nói mang theo tia chần chừ: "Là Tam gia Trường Vũ Vương?"

Ngoại tổ phụ cười khẽ: "Tình hình hiện tại, ngoại trừ Tam vương gia thì còn ai có lợi hơn nữa?"

Tịch Phong tỷ mỉm môi, hơi thở rít qua kẽ răng, khuôn mặt căng lên: "Hắn... hắn lại ra tay như vậy? Gieo bệnh dịch hại bách tích, dẫn quân địch đánh vào lãnh thổ nước nhà, quả thực đúng là lòng lang dạ sói!"

Ngoại tổ phụ buông rèm mi thưa đã ngả bạc, vài sợi tóc hoa râm trượt xuống bên vai, người điểm đạm nói: "Trường Vũ Vương tham vọng quá sâu, bất chấp cả mạng sống máu thịt của con dân Đại Khuynh để đánh đổi, Trường Minh Vương tâm cơ đơn giản, chỉ thích chiến tranh, cả hai người đều không hợp với Đế vị. Duy chỉ có Nhị vương gia tài đức vẹn toàn, tâm tính trầm ổn, tấm lòng lương thiện, Đại Khuynh chính là cần người như thế."

Ta nghĩ đến Mộ Trường Vũ, không khỏi một lòng lo lắng: "Chỉ sợ Mộ Trường Vũ không kiên nhẫn được nữa."

Lần trước hạ độc thất bại, trong yến tiệc Trường Nguyên được ban tứ hôn với Tướng gia, hậu thuẫn vững chắc, đến cả Dương gia cũng đã có ý định ủng hộ, Mộ Trường Vũ thực sự không đợi được nữa, cuối cùng mới xuống tay tàn độc như vậy.

Tiếp theo, rốt cục hắn muốn khuấy đảo Kinh Thành này thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.