Lần này, Tô Lục quay về đã là chiều tối, Tô Tịch không chờ được ghé đầu lên vai Tô Thần ngủ, lúc này mới nghe thanh âm khe khẽ đẩy cửa.
Tuy rằng đã qua mười sáu năm, trên mặt Tô Lục lại hầu như không có dấu vết gì của tháng năm, vẫn như ngày đầu gặp mặt xinh xắn thanh lịch.
Ngoại trừ lắng lại một chút phong thái ưu nhã trưởng thành, không có bất kì biến hóa nào.
Thế nhưng hôm nay xem ra lại có chút mệt mỏi rã rời, thấy huynh muội Tô Thần Tô Tịch, lặng đi một chút, tiện tay khép cửa lại, sau đó hướng Tô Thần đang chuẩn bị đứng dậy hành lễ ý bảo không cần làm Tô Tịch tỉnh giấc.
Tô Thần chờ một chút, gật đầu, tiếp tục ngồi.
Tô Lục thở dài, xoa xoa chân mày, cầm lấy giấy bút trên bàn, viết vài chữ đưa cho y: “Ngươi biết chuyện Tô Tịch muốn đi ra ngoài rồi a.”
Y xem hết, vừa cầm giấy xé nát, vừa gật đầu.
“Bệnh của chủ nhân gần đây lại tái phát, hiện tại tâm tình không ổn định, người hiểu ý ta chứ.”
Y gật đầu.
“Ngươi là hài tử hiểu chuyện, Tô Tịch cũng là nhờ ngươi chăm sóc chiếu cố.”
Y xem hết lời này, suy nghĩ một chút, cầm bút đáp lời: “Người hy vọng tiểu Tịch trên giang hồ gặp được người thích hợp a.”
“Đúng, nơi này dù sao cũng không phải là cái nơi tốt đẹp gì.”
Y cười.
“Nếu như cả đời ở nơi này, nàng không có khả năng gặp được người có thể khiến nàng ngưỡng mộ, cứ như vậy suốt đời thực thê thảm.”
Điều này,bọn họ trong điện này ngoại trừ cả dòng họ mười vị nữ tử theo chủ nhân họ Tô, nhiều ít đều không có quan hệ qua lại với ai khác.
Y gật đầu, biểu thị tán thành.
“Hạnh phúc của người thường ta không có khả năng hiểu hết.” Tô Lục lại viết, xong lại thêm vào một câu, “Ngươi không hận chủ nhân sao?”
Y ngẩn người, sau đó chậm rãi lắc đầu, mỉm cười.
Đã qua lâu rồi, còn nhớ lại chỉ là tự dằn vặt chính mình, hơn nữa, ta còn sống, tiểu Tịch cũng khỏe mạnh mà trưởng thành.
Mẫu thân…
Ánh mắt nàng không oán không hận như vậy, ta cũng thực tìm không ra lý do oán hận Tô Kỳ.
“Ngươi vốn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, tiểu Tịch cũng không nhất định phải bị bọn hạ nhân khinh thường khi dễ.”
Tô Lục bên ngoài nói rằng huynh muội Tô Thần Tô Tịch là nữ quan dưới quyền mình sinh ra, cho nên hai người từ bé đã xác định bọn hài tử có thân phận ngoài cung khi dễ.
Y cười, trả lời: “Ngài cảm thấy ta mặc dù chính mình có thân phận cao thì tốt sao? chính như người nói, hạnh phúc của người thường người không lý giải nổi. Như thế này đối với chúng ta đã rất thỏa mãn, cảm ơn người.”
Tô Lục còn muốn nói điều gì, chẳng biết tại sao lại thu bút, đem tờ giấy xử lý, nhẹ giọng nói:
“Ngươi trên đường đi phải cẩn thân.”
“Ân.” Y cung kính đáp.
Người này tuy không phải mẫu thân mình, tuy rằng nàng giữ lại mạng mình có thể là vì không hy vọng Tô Kỳ tuyệt hậu, thế nhưng, chiếu cố nàng dành cho bọn họ, không có lời nói ôn nhu, không có cái ôm ấm áp, thế nhưng chính là thật tâm rồi.
Có lẽ nói, người bên trong cung điện này đều quên, hai tay ngoại trừ giết người còn có thể dùng để ôm.
“Sẽ không quay trở lại a.” Tô Lục nhàn nhạt nói.
“Ân.”y gật đầu, “Làm phiền người giải thích cho bọn họ rồi.”
“Hai người hầu rời cung ta có thể làm chủ được.” Tô Lục vẫn là thần sắc không gợn sóng, “Tô Tịch cũng không nhìn ra cái gì tương tự, tạm thời không thành vấn đề.”
“Ân, ta rời khỏi rồi người tự lo liệu tốt.”
Tô Thần hiểu ý nàng. Tuy rằng Tô Tịch lớn lên hết sức xinh đẹp, nhưng cùng Tô Kỳ với Minh phi không có chỗ nào tương tự, cho nên, bất luận kẻ nào cũng không hoài nghi thân phận nàng.
“Hơn nữa chủ nhân đã không còn nhớ đến, chỉ cần không gặp được coi như êm xuôi.” Tô Lục cứng rắn nói.
Đúng không? Tô Kỳ đã không còn nhớ hắn có hai đứa con tồn tại trong một góc nào đó giữa cung điện này…
Này đương nhiên là chuyện tốt, đến bây giờ y vẫn còn nhớ được lúc Tô Kỳ muốn giết y đã tỏa ra sát khí như thế nào, chỉ là, chung quy vẫn cảm thấy, có chút kì quái, rất khó chịu.
“Tiểu ca nhi, ngươi đang suy nghĩ cái gì thế?” Tô Tịch không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, hai tay đặt ở trên cổ y, vô cùng thân thiết mà gọi.
Y bị đùa liền nở nụ cười: “Ngươi học từ ai cách gọi này.” Kì kì lạ lạ.
“Hàn đầu to nói cho ta biết, hắn nói người phía nam đều gọi nam tử trẻ tuổi như thế.”
Tô Tịch tủm tỉm cười mà buông tay, cầm lấy điểm tâm trên bàn mà cho vào miệng, lại hướng y còn đang mịt mờ mà mở miệng:
Y dở khóc dở cười mà đem nhét điểm tâm vào mồm nàng:
“Ăn cái gì thì lo ăn đi, chớ có học những … thứ không tốt này, cẩn thận sau này gả đi không được.”
Tô Tịch cười hì hì nhai điểm tâm.
Tô Thần quay mặt lại tiếp tục nói chuyện với Tô Lục.
“Chúng ta dự định đi phía nam, nơi cụ thể, ta chưa biết.” y cười cười, sờ sờ tóc mềm của Tô Tịch.
“Ân, như vậy cũng được.” Tô Lục gật đầu.
“Thần Thần không trở về nữa?” Tô Tịch nuốt điểm tâm vào, mở to mắt nhìn y.
“Có thể a.”
“Ta đây cũng không trở lại.” Quay đầu hỏi Tô Lục: “Có biện pháp gì không?”
“Có.” Tô Lục gật đầu, “Ngày mai ta đi tìm hai cỗ thi thể mới.”
Tô Tịch gật đầu: “Hảo.”
Ở Trương Nhạc cung xác chết có thừa, mỗi ngày người đến thăm dò tin tức, ám sát, ăn cắp bảo vật quả thực rất nhiều, nếu Tô Kỳ ở ngoài thì tốt, người trong cung giết nhiều, mệt mỏi sẽ lưu lại vài người sống, nhưng nếu như Tô Kỳ ở trong cung, người xử lý mấy cái xác sợ cũng không đủ. Lại còn thêm số lượng không ít người thậm chí chỉ là vì nhìn thấy hắn mà đi tìm cái chết.
Thấy Tô Thần trầm mặc, Tô Tịch xoa xoa mặt y: “Đây là lợi dụng phế vât.” Nàng biết Tô Thần không thích việc Trường Nhạc cung coi mạng người như cỏ rác.
“Ân.”
Tuy rằng như vậy cũng có thể an ủi mình, nhưng nhớ tới những người đó đã từng có thể nói có thể đi lại mà chết thế này, nhưng mỗi ngày trong Trường Nhạc cung chết hơn mười người, thêm hai người chết không rõ ràng nữa, ai lại đi quan tâm?
Chỉ là, người nhà bọn họ mất đi thêm một người thân.
“Tô Thần sẽ không đi cùng Tô Tịch chứ, ngươi không thích hợp.” Tô Lục cau mày cảnh báo.
Tô Thần gật đầu, cười khổ: “Ân, ta biết.”
Trường Nhạc cung là một phần giang hồ, trên giang hồ cái gọi là anh hùng hảo hản cùng Trường Nhạc cung có chút khác biệt. So sánh trên dưới, tiểu Tịch so với chính mình có thể rõ ràng trực tiếp tiếp nhận sự tàn khốc này hơn.
“Ta dự định tìm một chỗ định cư, trở thành một bách tính bình thường.”
“Ân.” Tô Lục tán thành, “Vậy các ngươi đi nghỉ đi.”
“Hảo.” y đáp lời, kéo Tô Tịch đứng lên, đi ra ngoài cửa, bỗng dừng lại hỏi Tô Lục: “Người, ngày mai có đến tiễn bọn ta?”
“…Chủ nhân gần đây không được tốt.” Tô Lục trầm mặc một chút mới trả lời.
“Ân.” Y gật đầu.
“Thần Thần, hôm nay chúng ta đem chăn ngủ cùng được không, ngày hôm nay lạnh hơn so với ngày hôm qua.” Tô Tịch ở bên tai nói.
“Hảo, a, không được, chúng ta không phải nói rồi sao, ngươi hiện tại tự mình ngủ.”
“Nhưng là, thân thể ta sẽ lạnh ngắt.” Tô Tịch giả thương cảm.
Ta có đúng là cùng Tiểu Tịch quá thân mật rồi, vì sao nàng mỗi tháng đều theo ta như vậy? Tô Thần vô lực.
“Nói chung, ngươi hiện tại đã lớn rồi, cùng nam nhân ngủ chung còn ra thể thống gì!”
“Ngươi cũng không phải người lạ, lo lắng làm gì.” Tô Tịch bắt đầu chơi xấu, “Ta nhiễm lạnh đầu sẽ cháng váng, tiêu chảy, thật là khó chịu.”
“Vậy cũng không được, ta đi đốt bếp lò làm ấm cho ngươi.”
“Thần Thần ôm tốt, cái kia nếu không phải quá nóng thì sẽ lạnh rất nhanh, lại thực cứng, ta không cần nữa!”
“Hảo hài tử, nghe lời đi.”
Tô Tịch không nói thêm gì nữa, nhãn thần nhìn y chực khóc.
Hai người đối diện nửa khắc đồng hồ, Tô Thần bất đắc dĩ mà thở dài:
“Chỉ một lần thôi, lần sau không được viện lý lẽ này nữa.”
Tô Tịch cười hắc hắc cùng y về phòng.
.
.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Tô Tịch cùng Tô Thần theo Tô Lục an bài đi đường nhỏ lặng lẽ ky khai Trường Nhạc cung, xuống núi.
Buổi trưa, đứng dưới chân núi, Tô Tịch kéo ống tay áo Tô Thần chỉ vào con đường ẩn ẩn hiện hiện trước mắt:
“Thần Thần, ta đói bụng, chúng ta đi trên đường kia xem có quán trà nào không!”
“Hảo, ngươi trước nên quỳ xuống.”
“A?” Tô Tịch không hiểu gì mà quỳ xuống.
“Sai hướng rồi,” Y buồn cười mà kéo nàng đứng lên, sau đó lôi nàng, hướng Trường Nhạc cung quỳ xuống.
“Làm cái gì vậy?”
“Tô Lục dưỡng dục chúng ta nhiều năm như vậy.” Tô Thần cung kính mà bái lạy, “Cái này là lễ cho nàng.” Quay lại nhìn Tô Tịch, “Thế nào lại không lạy?”
“Kia Thần Thần chiếu cố ta nhiều năm như vậy, ta có phải cũng nên cúi lạy ngươi.” Tô Tịch một bên lạy, một bên nhỏ giọng nói thầm.
“Ngươi có thể thuận lợi lập gia đình ta đã cảm tạ trời đất rồi.” Y buồn cười mà giúp Tô Tịch phủi bụi trên y phục.
“Để làm chi, cứ muốn ta lập gia đình, ta ở cùng Thần Thần không phải tốt rồi sao.” Tô Tịch bất mãn.
“Tuy rằng chúng ta không còn phụ mẫu bên người, thế nhưng ta hi vọng tiểu Tịch có thể giống nữ tử bình thường, lập gia đình sinh con, như vậy, ta mới có thể cảm thấy ta không thua thiệt người khác điểm nào.” Y cười vỗ vỗ mặt nàng.
Tô Tịch không biết nghe hiểu lời y nói hay không, chỉ chớp đôi mắt sáng, nhìn y, sau đó bỗng nhiên ôm lấy y: “Ta chỉ muốn Thần Thần.” Thân thể run nhè nhẹ, cố sức ôm lấy.
Tô Thần cười khổ: “Hảo hảo, ta đã biết, chuyện này chúng ta khoan hãy đề cập đến?”
“Vĩnh viễn không được đề cập đến.” Tô Tịch rầu rĩ nói.
“Hảo, trước buông tay ra, ta lấy khăn vải che mặt ngươi lại.” Tô Tịch lớn lên cực kì xinh đẹp, cho nên, từ trước khi rời đi, y đã chuẩn bị một mảnh vải đen để che khuôn mặt nàng.
“Chúng ta gặp nhau ở kiếp này, đương nhiên là nên ở cùng một chỗ không phải sao?” Tô Tịch còn đang cố chấp mà cường điệu.
“Ân.” Y trong đầu đột nhiên nghĩ tới dáng dấp nhỏ nhắn trước kia của nàng, không nhịn được cười.
“Muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ, chết cũng muốn được mai táng một chỗ.”