“Người tiếp theo!” Trưởng phòng nhân sự của một công ty đầu tư tài chính quay ra ngoài cửa hét lớn.
“Tại sao vậy? Rốt cuộc tôi có điểm nào không phù hợp chứ?” Quách Tam Đức lớn tiếng hỏi lại, đây là công ty thứ 10 mà hắn đã nộp đơn xin việc, nếu không được nhận vào làm việc thì hắn phải ngủ ngoài đường mất thôi.
“Tôi bảo không phù hợp là không phù hợp, đừng nhiều lời! Người tiếp theo!” Trưởng phòng nhân sự bực bội gào to.
Tên trưởng phòng hống hách này Quách Tam Đức mới gặp lần đầu, tin chắc trước kia chẳng có xích mích gì với lão, hắn kích động vặn lại: “Cuộc thi viết trước đó thành tích của tôi xếp thứ nhất, vừa rồi phỏng vấn tôi cũng trả lời trôi chảy mọi câu hỏi, tôi không phù hợp ở điểm nào? Ông phải nói rõ cho tôi biết mới được!”
Trưởng phòng nhân sự hình như mất hết kiên nhẫn, ông đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt Quách Tam Đức nói thẳng: “Tôi cảm thấy cậu thiếu lòng trung thành đối với công ty.”
Quách Tam Đức nghe câu trả lời xong liền nổi đóa, nghĩ thầm: “Mình đã sớm biết lão già này cay cú rồi, hôm qua vòng thi viết mình đến muộn một tí, lúc lão ta hỏi lý do lại không khúm núm xin lỗi lão. Giờ đây quả nhiên bị lão già chết tiệt này dùng việc công trả thù riêng.”
Nghĩ đến đây, Quách Tam Đức từ từ đứng dậy, nhếch mép khinh miệt nói: “Hoàng trưởng phòng, sao ông không nói rõ hơn nhỉ? Thế nào là lòng trung thành, nói trắng ra ông chỉ thấy tôi thiếu mất bộ mặt nô tài giống như ông thôi đúng không? Cần nô tài thì tại sao không tuyển dụng Hòa Thân vào làm đi, Hòa Thân đục khoét cả giang sơn Đại Thanh, tuyển vào cho nó phá sập công ty này luôn, hoặc là gọi Lý Liên Anh vào làm cũng được, Lý Liên Anh sau giờ làm sẽ chải đầu rửa chân cho ông giống Từ Hy thái hậu, lúc rảnh rỗi còn biết huyên thuyên pha trò góp vui giúp ông nữa đấy…”
“Bảo vệ, bảo vệ đâu! Lôi thằng hâm này ra ngoài cho tôi! Thằng điên, làm tao mất bao nhiêu thời gian quý báu.” Hoàng trưởng phòng phùng mang trợn má quát lớn.
Quách Tam Đức còn định đem bọn nô tài nổi danh trong lịch sử như Triệu Cao đời Tần, Thập Thường Thị đời Hán, Ngụy Trung Hiền đời Minh quăng vào mặt tên trưởng phòng nhân sự ỷ thế hiếp người, nhưng hắn chưa kịp thực hiện ý định đã bị hai nhân viên bảo vệ vạm vỡ xông vào phòng xốc nách lôi ra ngoài.
Đám đông chờ phỏng vấn tụ tập ngoài hành lang thấy Quách Tam Đức bị bảo vệ lôi ra khỏi phòng, người nào người nấy đều hí hửng vì loại được một đối thủ cạnh tranh, có người ác miệng còn châm chọc: “Gì thế này? Bị truyền lệnh lôi ra Ngọ Môn xử trảm à?”
Hai nhân viên bảo vệ vốn định lôi Quách Tam Đức ném ra tận cửa, nhưng sực nhớ mình đang ở trên tầng 18 của tòa cao ốc văn phòng, áp giải hắn đi xuống dưới quá mất thời gian, thế là chỉ mở cửa thang máy tống hắn vào trong xong ấn nút xuống tầng trệt rồi bỏ đi.
Quách Tam Đức định quay lại cãi lý với chúng, nhưng nghĩ tới hai thằng bảo vệ vai u bắp thịt cũng e ngại. Đang lúc do dự, cửa thang máy đóng cái rầm, một màn đêm cực kỳ đáng sợ lập tức bao trùm không gian chật hẹp trong thang máy, tiếp đến hắn cảm nhận được thang máy từ từ xuống thấp, điều kỳ lạ là hắn mò mẫm hồi lâu vẫn chưa tìm được công tắc đèn chiếu sáng.
Quách Tam Đức hậm hực ngồi bệch xuống đất, mở miệng mắng chửi: “Bọn nô tài, xâm phạm quyền công dân, đợi tao ra ngoài sẽ lập tức viết đơn tố cáo hành vi của bọn bây.”
Thời gian cứ thế trôi đi, Quách Tam Đức bắt đầu thấp thõm không yên, tại sao thang máy vẫn chưa dừng lại? Dù là tòa nhà chọc trời cao trăm tầng cũng phải đến rồi chứ? Nhưng cái thang máy chết tiệt này không hề có dấu hiệu sắp dừng, ngược lại nó còn rơi tự do với tốc độ cực nhanh. Quách Tam Đức hoảng sợ nghĩ lung tung: Chẳng lẽ cái công ty quỷ tha ma bắt này có xây dựng nhà tù ngầm, tên trưởng phòng nhân sự kia ra lệnh trừng trị mình? Mà cũng không đúng, dù có nhà tù ngầm cũng không thể đào sâu đến thế, với tốc độ rơi nãy giờ e đã đến âm tào địa phủ rồi.
Màn đêm càng lúc càng dày đặc, hình như bắt đầu nuốt chửng mọi thứ xung quanh, cùng với tốc độ rơi kinh hoàng, ý thức của Quách Tam Đức bị cuốn phăng đi, hắn dần dần rơi vào trạng thái hôn mê…
“Dậy đi! Nghe rõ chưa? Thức dậy mau…” Quách Tam Đức cảm thấy một bên tai của mình bị dựng dậy, âm thanh lảnh lót hét vào chọt lủng màng nhĩ.
“Cái quái gì thế này?” Quách Tam Đức mở mắt ra, ngơ ngác hỏi.
“Cái quái gì á? Con xem đã ngủ đến lúc nào rồi hả?” Một giọng nữ giận dữ hét lên bên cạnh.
Quách Tam Đức dụi dụi mắt, mình không còn ở trong cái thang máy chật hẹp nữa mà đang nằm trên chiếc giường êm ru, người vừa véo tai hắn là một phụ nữ ngoài ba mươi, trang phục của bà ta… chính là trang phục triều Thanh, Quách Tam Đức là khán giả trung thành của phim truyền hình Thanh cung bí sử nên nhận ra ngay.
Lại xoay đầu nhìn xung quanh, thấy trong phòng còn một người đứng khép nép, người này chỉ mười ba mười bốn tuổi, nửa đầu cạo láng, phía sau là chiếc đuôi sam dài, đó là biểu tượng độc nhất vô nhị của triều Thanh rồi. Quách Tam Đức nghĩ ngay: “Chẳng lẽ mình xuyên việt đến triều Thanh rồi sao? Không phải chứ, mình đọc nhiều tiểu thuyết xuyên việt thấy quá trình đó rất phức tạp, phải bị điện giật hay chết đi sống lại rồi mới đến được thời cổ đại, còn mình chỉ bị hai thằng bảo vệ tống vào thang máy, có đơn giản quá không đây?”
“Thiếu gia, đã đến giờ học bài rồi ạ!” Tên tiểu nô tài kia sáp lại gần nhắc nhở.
Người đàn bà vừa véo tai hắn thấy hắn vẫn nằm lỳ trên giường liền quơ tay lấy cây chổi lông gà, bước tới quất túi bụi vào người Quách Tam Đức. Quách Tam Đức chưa hiểu đầu cua tai nheo gì đã bị đánh tối mắt tối mũi, hắn không kiềm nổi cơn giận, lập tức đứng phắt dậy gào to: “Bà là ai? Dựa vào gì mà đánh tôi? Bà còn không dừng lại thì đừng trách tôi không khách sáo đấy!”
“Lưu Toàn, ngươi nghe xem thằng con bất hiếu này nói gì nè!” Người đàn bà kia quay sang tên nô tài ấm ức nói: “Ta có lòng tốt gọi nó dậy học bài, nó lại… dám động thủ đánh ta!” Nói xong, bà ta quay mặt đi sụt sịt nước mắt.
Lưu Toàn? Chẳng phải là quản gia của Hòa Thân đó ư? Tên Lưu Toàn này gọi mình là thiếu gia, chẳng lẽ mình trở thành Hòa Thân rồi? Một loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Quách Tam Đức.
“Thiếu gia à, sao cậu lại ăn nói với phu nhân như thế?” Lưu Toàn nhanh tay lẹ chân mặc y phục giúp Quách Tam Đức, không quên lên tiếng nhắc nhở: “Mau xin lỗi phu nhân đi thiếu gia!”
“Phu nhân nào? Phu nhân là ai? Dù bà ta là ai cũng không có quyền đánh ta!” Quách Tam Đức đầu óc quay cuồng, hắn chả biết chuyện gì đang xảy ra.
Oa… Người đàn bà kia khóc to tiếng, quay lưng chạy như điên ra ngoài.
“Bà khóc cái gì? Đánh người ta mà còn khóc hả? Ngươi, mau nói ta biết! Ngươi là ai? Còn ta lại là ai?” Quách Tam Đức nôn nóng hỏi.
Lưu Toàn sợ hãi quỳ xuống nói nhanh: “Thiếu gia bị sao vậy? Cậu không trúng tà chứ? Phu nhân là nhạc nương của cậu mà, ngày nào phu nhân cũng đến gọi cậu dậy học bài, cậu là thiếu gia Hòa Thân, còn nô tài là Lưu Toàn.”
Quách Tam Đức vốn có đầu óc thông minh, vừa rồi mọi chuyện xảy ra đột ngột, thêm vào tâm trạng kích động nên mới phản ứng mạnh, lúc này nghe Lưu Toàn nói vậy hắn bắt đầu dần dần hiểu ra.
Mình đã xuyên việt đến triều Thanh rồi, hơn nữa còn nhập vào thân xác Hòa Thân, nếu đúng thế thì người đàn bà vừa rồi chính là mẹ kế của Hòa Thân, Diệp Hác Nã La Thị, lúc này Hòa Thân vẫn còn nhỏ, đang trong giai đoạn ở nhà đèn sách luyện võ.
Quách Tam Đức biết giờ có nói gì cũng vô ích, quan trọng nhất là đối phó hoàn cảnh trước mắt, hắn cố gắng tạm thời niêm phong ký ức trước kia, bắt đầu nặn ra mọi hiểu biết về Hòa Thân trong các bộ phim trình chiếu trên màn ảnh nhỏ suốt 20 năm qua, cuối cùng mới thở phào yên tâm, nhưng hắn vẫn chưa dám chắc có thể ứng phó tự nhiên những gì sắp diễn ra.
Quách Tam Đức ngẩng đầu lên nhìn Lưu Toàn, nghĩ mà tội nghiệp! Nếu vào thế kỷ 21, một cậu bé như Lưu Toàn nên được yêu thương trong vòng tay mẹ mới đúng, nhưng giờ đây nó phải suốt ngày theo hầu chủ nhân, dù trong lòng buồn hay vui đều phải tươi cười hớn hở. Tuy Quách Tam Đức biết mình đã chuyển thế trở thành Hòa Thân, tất nhiên phải có kẻ hầu người hạ, nhưng nhìn thấy bộ dạng khúm núm như con chó của Lưu Toàn vẫn cảm thấy hơi chút không nhẫn tâm.
Cố gắng điều chỉnh tâm lý, một lúc sau mới tìm về một chút khí khái của chủ nhân, Quách Tam Đức tằng hắng một tiếng, nói với Lưu Toàn: “Vừa rồi ta hơi mệt nên thất lễ, ngươi hãy đến giải thích với phu nhân trước, ta rửa mặt xong sẽ ra tạ tội!”
Lưu Toàn thấy thiếu gia đã hoàn toàn tỉnh táo, mừng rỡ vâng dạ rồi lăng xăng chạy đi.
Quách Tam Đức rời khỏi giường, làm vài động tác thể dục, hít một hơi sâu, đến bên chiếc thau đồng rửa mặt, tóm lấy chiếc khăn trắng lau qua quýt, sau đó theo thói quen đưa tay lên vuốt tóc, chợt nhận ra trán mình được cạo láng o, liền hiểu rằng từ nay về sau mình phải sống bằng thân phận Hòa Thân rồi.
Thấy trên tường có treo chiếc gương đồng, Quách Tam Đức bước lại gần soi gương, trong gương hiện ra một công tử mắt thanh mày tú, nổi bật nhất là đôi mắt sáng có hồn, Quách Tam Đức lại xoay lưng, thấy bím tóc đuôi sam kéo dài đến tận thắt lưng, hắn mừng rỡ nhảy cẫng lên, xem ra mọi thứ đang diễn ra là sự thật rồi, vậy thì mình cứ ở lại triều Thanh làm Hòa Thân thôi, trở thành người giàu nhất thiên hạ đâu có gì tệ chứ.
Chợt nghĩ đến mụ Diệp Hác Nã La Thị vừa tức giận bỏ đi, xem ra mụ ta không phải hạng xoàng, ai biết mụ sẽ làm gì để trả đũa mình, tốt nhất nên đến tạ lỗi, tạm thời xoa dịu mụ cái đã. Quách Tam Đức trên đường đi đến phòng Diệp Hác Nã La Thị nghĩ thầm: “Nếu mình đã quyết tâm làm Hòa Thân rồi thì mụ ta chính là mẹ kế của mình, mình phải đối xử với mụ như mẫu thân, giờ mình đến gặp mẫu thân… Không! Đến gặp nhạc nương tạ tội đây!”
Tuy nghĩ là thế, nhưng khi hắn bước vào phòng Diệp Hác Nã La Thị ngay cả một chút cảm giác tình thân cũng không có, đây là lần đầu tiên một sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc trường đại học quản lý tài chính ở thế kỷ 21 phải hành đại lễ với “Nhạc nương”, xem như đây là hoạt động ngoại giao vậy.
Hòa Thân quỳ dưới đất làm ra bộ mặt hối lỗi, nấc lên thành tiếng giải thích: “Là hài nhi bất hiếu làm nhạc nương tức giận, nhạc nương hãy bảo trọng thân thể! Hài nhi hứa từ nay không tái phạm, con lập tức về viết bản tự kiểm làm 2 bản, một bản giao cho nhạc nương cất giữ, bản còn lại con giữ lấy để lúc nào cũng cảnh tỉnh bản thân.”
Những lời của Hòa Thân làm Diệp Hác Nã La Thị bật cười, bà thở dài một tiếng nói: “Ta chỉ mong con từ nay về sau cố gắng học hành để tìm lấy công danh, xem như để an ủi a mã vừa tạ thế của con.”
Hòa Thân lục tìm ký ức, nhớ ra lúc này phụ thân giữ chức quan phó thống lĩnh Thường Bảo của mình vừa qua đời vào năm ngoái, trước khi ông chết một năm đã lấy Diệp Hác Nã La Thị về làm thiếp. Hòa Thân thấy bà giống như một chậu hoa tươi đang từ từ héo úa liền biết đó là kết quả của việc lâu ngày thiếu bóng đàn ông gây ra. Nghĩ đến thân phận đàn bà giường đơn gối chiếc của Diệp Hác Nã La Thị, Hòa Thân chợt cảm thấy thương cảm.
Hòa Thân sợ Diệp Hác Nã La Thị lại nổi giận nên suốt ngày ở lỳ trong phòng học, còn lật tung đống sách trên bàn lên, nhưng đống kinh thư thi tập kia không hề khơi dậy ham muốn học hành của hắn, khó khăn lắm mới chịu đựng đến tối, được Lưu Toàn hầu hạ nằm lên giường ngủ, hắn bắt đầu trằn trọc toan tính những ngày tiếp theo của mình nên sống ra sao.
Một số vấn đề nhanh chóng nghĩ thông suốt, nhưng cũng có một số vấn đề vẫn còn mơ hồ, nhưng Quách Tam Đức định ra một mục tiêu kiên định cho mình, đó là tuyệt đối không làm nô tài.