Hòa Thân Tân Truyện

Chương 142: Trí lui vây binh



Hòa Thân vừa thấy Doãn Kế Thiện gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, trong lòng vui sướng: Ta đã sớm biết hắn là Hoàng Thượng, nhưng chính vì ta biết hắn là Hoàng Thượng mới muốn mời các ngươi đi nghỉ ngơi, vì thế mỉm cười, vẻ mặt thành khẩn nói: “Doãn đại nhân, nói cũng không thể nói như vậy! vừa rồi Thành thân vương còn nói ngươi là tư thông với Bạch Liên giáo, mà vị "Hoàng Thượng" này chính là Bạch Liên giáo giáo chủ Vương Thông Nhi! -- Cho nên tới rồi bây giờ lời nói của ai ta cũng không thể tin tưởng, chỉ có chờ sự tình làm rõ ràng mới có thể quyết định!

Nếu vị này thật sự chính là đương kim Hoàng Thượng của Đại Thanh chúng ta, chờ sự tình có kết quả, Hòa Thân ta cam nguyện chịu đòn nhận tội, chính là thiên đao vạn quả cũng mặc cho Hoàng Thượng xử trí; Nhưng bây giờ thế cục rắc rối phức tạp, mới vừa Doãn đại nhân ngài cũng thấy được, trong ngoài Chiêm viện nói không chừng còn ẩn núp bao nhiêu người lai lịch không rõ? Ta mời các ngươi đi nghỉ ngơi, kỳ thật cũng là bảo đảm an toàn cho các ngươi! Doãn đại nhân, nói thật ra, vừa rồi nếu không phải vừa rồi ta ra tay cứu giúp, ngươi... còn có vị này, nói không chừng đã sớm bị... bị thủ hạ của Thành thân vương phân thây rồi, cho nên việc này chúng ta còn phải bàn bạc kỹ hơn! -- Lưu Toàn, đưa mấy vị này về phía sau nghỉ ngơi đi!”

Lưu Toàn và Lương Kiện phục tùng mệnh lệnh của Hòa Thân, vừa nghe Hòa Thân nói, không đợi bọn Doãn Kế Thiện giải thích nhiều, liền mang theo mười mấy thành viên cảnh vệ đoàn, ba người vây quanh một người, còn lại đều thủ vệ ở phía sau, đưa ba người bọn họ ra trước đại sảnh Chiêm viện.

Nếu Hòa Thân nói là muốn dẫn ba người bọn họ về phía sau nghỉ ngơi, đương nhiên sẽ không đưa vào trong ngục giam. Vừa ra khỏi cửa, Càn Long, Doãn Kế Thiện và Thành thân vương Ngung Tinh đã được phân biệt bố trí đến một độc viên bí mật ở phía sau Chiêm viện. Nếu bọn họ chỉ là ở bên trong ăn uống chơi bời, thì tuyệt đối là một nơi được gọi là cấp sao; nhưng là, nếu không có lời nói của Hòa Thân, ba người bọn họ không ai được ra, kỳ thật chẳng khác nào tạm thời giam lỏng ba người bọn họ.

Càn Long làm sao không biết dụng ý của Hòa Thân, không ngờ chính mình anh minh thần võ cả đời, tự nhiên lại bị lật thuyền ở cái cống ngầm nho nhỏ này. Vừa rồi đứa con thân sinh không bằng heo chó của mình lại một lòng muốn đưa mình vào chỗ chết. bây giờ vừa mới thoát khỏi nguy hiểm. trong lòng nghĩ Hòa Thân dù thế nào cũng phải lấy đại lễ quân thần đối đãi, không ngờ bọ ngựa bắt ve, không dè chim sẻ đứng sau, Hòa Thân này còn giảo hoạt hơn so với Ngung Tinh, thủ đoạn còn độc ác hơn, không thèm nói gì, lại nhốt mình vào đây, đây thật sự mới gọi là vừa ra khỏi hang sói lại rơi vào hang hổ!

Lần này đi theo Hoàn Nhan đến Chiêm viện chấp hành đặc biệt nhiệm vụ chính là phó đô thống Phỉ Linh và tổng binh Đàm Nhượng của quân bát kì Nam Kinh.

Hai người này từ sau khi chủ soái Hoàn Nhan của bọn họ đi theo Thành thân vương vào đại môn của Chiêm viện, liền luôn luôn đứng ngoài cửa chờ đạn tín hiệu bên trong. Dựa theo bố trí trước đó, chỉ cần bên trong Chiêm viện phóng ra đạn tín hiệu, bọn họ liền lập tức dẫn binh tấn công Chiêm viện! Nhưng bọn họ đợi từ buổi sáng cho đến giữa trưa, cũng không thấy bên trong phát ra đốm lửa. Lúc vừa tới thời điểm, đám binh bát kì hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, thật là có bộ dáng phải đi đến chiến trường, anh dũng giết địch, nhưng ông lớn ngày thường chỉ biết ăn uống vui chơi cứ nghĩ trong Chiêm viện của Hòa Thân không biết cất giấu bao nhiêu bảo bối, một lòng nghĩ khi tấn công vào sẽ thừa cơ kiếm chác, sau đó giết vài người cho đã cơn nghiền, thuận tiện vui sướng với mấy cô nương hoa cúc! Nhưng sáng sớm đã tới, lại luôn phải đứng trên mặt đất hai ba canh giờ, không kể dầm gió dãi nắng, tới bây giờ ngay cả một ngụm nước cũng không được uống, càng không nói đến vào Chiêm viện của Hòa Thân thưởng bạc, bắt mỹ nữ, cho nên sớm đã có người bắt đầu chửi rủa.

Hai sườn đại môn Chiêm viện chỉ là đứng mấy vệ binh cầm trong tay trường mâu, ở chỗ khác không nhìn thấy người nào, toàn bộ Chiêm viện đều bị một tầng áp lực, không khí khủng bố bao phủ. phó đô thống Phỉ Linh thấy cứ tiếp tục như vậy, đội ngũ sẽ bị rối loạn, vì thế quay đầu nói với tổng binh Đàm Nhượng vẫn đang duy trì trạng thái như không có ai ở bên cạnh hắn: “Đàm tổng binh, ta thấy thời gian cũng không sớm rồi. Nói không chừng Vương gia và đô thống đại nhân ở bên trong gặp phải phiền toái gì rồi, hay là chúng ta đừng đợi nữa, trực tiếp lãnh binh đánh vào!”

Đàm Nhượng ngồi ở trên ngựa, một bộ dáng vô cùng thản nhiên tự đắc, vừa nghe Phỉ Linh nói phải tấn công Chiêm viện, cái đầu nhỏ lắc lắc tựa như ba lăng cổ, ở trên ngựa giơ tay túm lấy Phỉ Linh, vội vàng hô: “Phó đô thống đại nhân, ta xem chúng ta vẫn là đợi đi! -- Lúc Thành thân vương và thống lĩnh đại nhân của chúng ta đi vào đã nói như thế nào? Hai người đã xuống mệnh lệnh, tất cả chúng ta phải nghe theo chỉ huy, tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ! Nếu một hành động của chúng ta ở bên ngoài lỗ mãng sơ suất, nếu làm hỏng đại sự của Vương gia thì làm thế nào bây giờ?”

“Chẳng lẽ chúng ta cứ chờ như vậy phải không! -- Các tướng sĩ đến bây giờ ngay cả một ngụm nước cũng chưa được uống!” Phỉ Linh nhếch miệng nói.

Lỗ mũi của Đàm Nhượng hừ một tiếng, chần chừ nói: “Nếu không chờ chẳng lẽ ngài còn có cách gì? -- Ở đây không được uống một ngụm nước,nhưng ta xem nếu chúng ta thực sự đánh tới trong viện, chỉ sợ rơi đầu cũng nên! “

“Trận này đánh thật là uất ức! – Vậy chúng ta nghe lời của ngươi, chờ một chút!” Phỉ Linh hừ một tiếng, mà bắt đầu liều mạng túm dây cương của hắn.

“Ai... ai, ta nói phó đô thống đại nhân, đây cũng không phải là nghe ta, ta chỉ là một tổng binh, còn kém phó đô thống ngài nửa cấp! -- Chúng ta lúc này đang nghe Hoàn Nhan Tướng quân và Thành thân vương!” Đàm Nhượng lạnh lùng thốt.

“Được... được... được! Nghe bọn bọ... Nghe hai người bọn họ!” Phỉ Linh khoát tay, không nề hà nói.

Bọn họ hai người còn đang ở bên ngoài nói chuyện tào lao, chợt nghe một tiếng “Kẹt kẹt” mở cửa đại môn sơn đỏ của Chiêm viện, từ bên trong đi ra một người, phía sau còn đi theo mười mấy binh lính thắt lưng giắt loan đao, tay cầm súng kíp.

Phỉ Linh và Đàm Nhượng chấn động, vừa định quay đầu lại mệnh lệnh binh lính chuẩn bị chiến đấu, nhưng nhìn kỹ, người đó chính là Lưu Toàn. Lưu Toàn dẫn mười mấy thân binh trong chớp mắt đi đến trước ngựa hai người bọn họ, ngông nghênh vừa đứng trên mặt đất, bắt tay sau lưng, cao giọng quát: “Chỉ dụ!”

Chỉ dụ chính là thánh chỉ của Hoàng Thượng, hai người này thình lình nghe thấy Lưu Toàn nói có chỉ dụ, nhất thời liền ngớ người, nghĩ thầm: “ Không có nghe nói Hoàng Thượng tới Nam Kinh, sao lại có chỉ dụ tới?”

Phỉ Linh tính tình nóng nảy, nhưng Đàm Nhượng hiểu được nhiều hơn so với hắn, vừa thấy vẻ mặt Lưu Toàn bình thản, liền biết sự tình có biến, lúc này phản kháng giống như lao vào chỗ chết, vì thế vội vàng lấy tay túm lấy vạt áo của Phỉ Linh, nhỏ giọng nói: “Phỉ linh tướng quân, ngài còn ngây ra đấy làm gì? Còn không mau xuống ngựa tiếp chỉ. Chẳng lẽ chúng ta đến lời nói của Hoàng Thượng cũng không nghe?” Nói xong liền lập tức nhảy xuống, kéo Phỉ Linh quỳ gối trên mặt đất.

Lưu Toàn vừa thấy hai người đã quỳ gối trên mặt đất, bèn lớn tiếng nói: “ Khẩu dụ của Hoàng Thượng, bát kì hộ quân Phó đô thống Phỉ Linh và tổng binh Đàm Nhượng vào Chiêm viện hầu chỉ!”

“Thần tiếp chỉ!” Đàm Nhượng không cần nghĩ ngợi lớn tiếng nói.

“Nhị vị đại nhân, mời đi!” Lưu Toàn nói xong, đứng về một bên, cười tủm tỉm nhìn

.

Phỉ Linh là người không có chủ ý, vừa nghe Hoàng Thượng gọi bọn hắn đi vào hầu chỉ, ngẩng đầu nhìn Đàm Nhượng.

Đàm Nhượng nghĩ thầm: “Nếu hai chúng ta không đi vào, nói không chừng mười mấy người phía sau Lưu Toàn kia sẽ lập tức xử lý chúng ta; nếu đi vào, thì khẳng định cũng là dữ nhiều lành ít!” -- Lần này bọn họ chẳng biết tại sao bị Hoàn Nhan và Thành thân vương điều đến cửa Chiêm viện chấp hành nhiệm vụ mơ hồ, trong lòng vốn cảm thấy bất ổn. Bằng kinh nghiệm nhiều năm của hắn phán đoán, Hoàn Nhan và Thành thân vương lần này thực có thể là bị Hòa Thân âm thầm hạ độc thủ; Lưu Toàn dám nghênh ngang đi ra như vậy, chứng tỏ Hòa Thân đã khống chế được cục diện! -- Đã sớm nghe nói Hòa Thân ủng binh tự trọng, khẳng định là ở chung quanh đã bố trí trọng binh, nếu bây giờ chính mình và Phỉ Linh kháng mệnh không nghe. Nói không chừng Lưu Toàn ra lệnh một tiếng, bọn họ lập tức xong đời...

Nghĩ vậy, Đàm Nhượng trong lòng còn có chủ ý, vì thế kéo Phỉ Linh liền đi theo Lưu Toàn vào Chiêm viện.

Câu cửa miệng nói “Binh không thể nhất thời vô soái”. Hai vị này đi vào, đám binh bát kì phía sau bọn họ nhất thời rối loạn. Đám binh lớn tuổi vừa thấy, bây giờ mặt trời đã ngả về tây, lúc sớm Hoàn Nhan và Thành thân vương đi vào đến nửa ngày vẫn không có tin tức, Lúc này phó đô thống và tổng binh đại nhân lại đi vào, chẳng lẽ để cho chúng ta ở làm không công? Vì thế đại môn Chiêm viện vừa đóng, các tham tướng, du kích và đô ti còn lại rốt cuộc không khống chế được thủ hạ của bọn họ. Mới ban đầu các binh lính này còn nhỏ giọng chửi rủa. đòi ăn đòi uống, sau lại vừa thấy phó đô thống và tổng binh đại nhân đi vào cũng không đi ra, nhất thời liền chửi ầm ĩ lên.

Mấy tên tham tướng, du kích còn lại vừa thấy đội ngũ sắp sửa lộn xộn, tuy rằng cũng bực tức đầy bụng, nhưng bây giờ chủ soái không có ở đây, bọn họ vẫn muốn lấy đại cục làm trọng, vì thế cũng không quan tâm đến đạn tín hiệu chó má gì ở trong Chiêm viện nữa, liền cưỡi ngựa bắt đầu ở trong đội ngũ đi lại tới lui hùng hùng hổ hổ duy trì trật tự! – Vốn dĩ một nhánh ba vạn đại quân, vừa mới qua nửa ngày liền giống như năm bè bảy mảng!

Hòa Thân vừa thấy Lưu Toàn đã lừa được Phỉ Linh và Đàm Nhượng vào trong viện, trong lòng mừng rỡ. Vì thế vừa ngồi xuống giữa đại sảnh, Lương Kiện và Nhất Thanh dẫn người sang hai bên, chờ hai người bọn họ tiến đến. -- Xử trí Càn Long như thế nào, Hòa Thân đã sớm nghĩ xong rồi, bây giờ tình hình trước mắt chính là liệu lý ba vạn binh bát kì đóng quân ở cửa Chiêm viện kia. Chủ soái của bọn họ vừa mới bị bắt, thích đáng xử lý mấy vạn thủ hạ cũng là vấn đề lớn, một khi xử lý không tốt, cũng sẽ gây thành họa lớn!

Nghĩ đến đây, Lưu Toàn đã dẫn theo Phỉ Linh và Đàm Nhượng tiến vào.

Hòa Thân vừa thấy liền biết cái tên Đàm Nhượng đi ở phía trước có thể còn thông minh hơn một chút,còn cái tên Phỉ Linh phía sau như là đồ ngốc, vì thế không đợi bọn họ đứng vững, “ Vù” một tiếng liền từ trên ghế đứng lên, Mặt nam lưng bắc đứng vững, rồi lớn tiếng nói: “ kim bài ngự ban thưởng của Hoàng Thượng ở đây! Nam Kinh Bát kì hộ quân phó đô thống, tổng binh Đàm Nhượng tiếp chỉ!”

Hai người này vừa nghe có thánh chỉ, não nhất thời to ra, ngẩng đầu nhìn trộm, chỉ thấy trong tay Hòa Thân giơ lên một kim bài vàng óng, bọn họ tuy chưa thấy qua kim bài của Hoàng Thượng, nhưng xem ra cũng không phải là giả, vì thế phịch một tiêng liền quỳ rạp xuống đất, miệng hô to nói: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Hòa Thân mặt không chút thay đổi nói: “ Nam Kinh bát kì hộ quân thống lĩnh Hoàn Nhan tư thông Bạch Liên giáo, có ý định mưu phản, bây giờ đã bị áp nhập tử lao, chờ Hoàng Thượng xử lý! -- Lưu Toàn thay Hoàn Nhan, tạm thời thống lĩnh chức...”

Hòa Thân mới nói đến đây, không ngờ Phỉ Linh ngạnh cổ, la lớn: “Hoàn Nhan tướng quân chính là phụng lệnh của Thành thân vương...”

Hòa Thân thầm nghĩ: “Thật là con mẹ ngươi không biết điều, trường hợp này tiểu tử ngươi còn không thành thật nghe phân phó, ta vốn không muốn mạng của ngươi, đây chính là do ngươi tự tìm!” Vì thế hét lớn một tiếng: “Làm càn, kim bài lệnh tiễn của Hoàng Thượng ở đây, còn cần ngươi nói sao!” rồi nháy mắt với Lương Kiện đứng ở bên cạnh.

Lương Kiện vừa thấy sắc mặt Hòa Thân liền hiểu được sự tình phải xử lý như thế nào, vì thế một bước liền đến trước mặt Phỉ Linh, tay giơ đao chém xuống, trong phút chốc đầu Phỉ Linh đã rơi khỏi cổ!

Chiêu này quả nhiên hiệu quả, Đàm Nhượng vốn cũng muốn nghe xong thánh chỉ mới hỏi xem là chuyện gì xảy ra, chính là vừa thấy Phỉ Linh trong chớp mắt đã bỏ mạng tại chỗ, nhất thời liền ý thức được hiện giờ căn bản không phải là lúc mình lên tiếng, cái duy nhất có thể làm chính là hoàn toàn nghe lệnh của Hòa Thân, vì thế trong lòng cũng đã định chủ ý, vừa thấy Hòa Thân tựa hồ còn có câu dưới, liền ở trên mặt đất khấu mấy khấu, cao giọng nói: “Thần Đàm Nhượng lĩnh chỉ!”

Hòa Thân vừa thấy tiểu tử này còn được, vì thế nói tiếp: “-- Đàm Nhượng thay Phỉ Linh, thăng nhiệm phó đô thống!”

“ Thần lĩnh chỉ tạ ơn!” Đàm Nhượng trong lòng một trận kích động, nghĩ thầm một chút sai lầm thì phúc họa khó dò, cần gì quan tâm đến ai đúng ai sai? Nghĩ đến đây liền quy củ trên mặt đất làm đại lễ ba quỳ chín khấu, sau đó mới cung kính đứng ở một bên chờ đợi Hòa Thân phân phó.

Lưu Toàn cũng giả bộ làm “Lĩnh chỉ tạ ơn”, sau đó đi đến trước mặt Đàm Nhượng cười nói: “Phó đô thống đại nhân, chúng ta đi ra ngoài bố trí đội ngũ đi! các huynh đệ đều đã một ngày chưa ăn chưa uống, vừa rồi Vương Kế Thừa Vương đại nhân của nha môn tri phủ Nam Kinh đã đưa rượu thịt khao đại quân đến đại doanh, ta thấy chúng ta nên đi trước khao quân đi!”

“Tuân lệnh đại soái!” Không ngờ Đàm Nhượng này tốc độ nhập vai rất nhanh, vừa thấy cấp trên có mệnh lệnh, lập tức liền chào Lưu Toàn theo nghi thức quân đội, lui sang một bên, chờ Lưu Toàn xuất môn.

Lưu Toàn cũng không ngờ Hòa Thân vừa nói một câu, chính mình đã trở thành Đại tướng quân, hơn nữa còn là thống lĩnh bát kì hộ quân, đó chính là quan nhất phẩm của triều đình, có thể làm được hay không không nói, chính là đi ra ngoài diễu võ dương oai một trận, đó cũng là phong lưu vô hạn!

Đường đường ba vạn binh bát kì, không ngờ trong chốc lát liền tan thành mây khói.

Hòa Thân cảm thấy được bây giờ quan trọng nhất chính là lập tức đi gặp Càn Long. Đời sau có biến cố Tây An khiếp sợ trong ngoài, hôm nay hắn cũng muốn làm ra một cái biến cố Nam Kinh. Hòa Thân biết, nếu muốn làm cho Càn Long này tự nhận là lão nhân thập toàn đã “Vượt xa đường tông tống tổ, thẳng truy thánh tổ Khang Hi” hoàn toàn dựa theo ý tưởng của hắn mà làm, thì quả thực là si tâm vọng tưởng. hội nghị Anh quốc năm 1689 đã thông qua 《dự luật quyền lợi》, lấy tình hình của pháp luật tiến hành lập chế ước minh xác với quyền lực của quốc vương, hiện giờ chỉ có giống Trương Học Lương đời sau, buộc Càn Long hạ chiếu, như vậy mới có thể đạt tới mục đích mong muốn.

Ở trong lịch sử Càn Long vốn không có lần gặp nạn này, Chính là bởi vì mình xuyên qua mới làm thay đổi lịch sử, nếu Càn Long có thể đồng ý hạ chiếu, bỏ cấm biển, trọng công thương, phế khoa cử, sau đó làm cho Trung Quốc cũng giống phương Tây tiến vào chế độ quân chủ lập hiến, cũng ban bố một bộ hiến pháp có tính chất tư bản chủ nghĩa, thì mình thật là không uổng phí đến Đại Thanh này!

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.