Hòa Thân Tân Truyện

Chương 164: Thì ra là thế



Dựa vào hai tên thái giám do hoàng cung cử đi và biểu hiện của đám quan lại ở trạm nghỉ có thể thấy, Hòa Thân biết lần này mình quyết định vào kinh là đúng, hắn từng tự nói với mình, có tiền đi trước mở đường bắc cầu, thì thế gian này không có chuyện gì là không thể

Trong trạm nghỉ này từ dịch tướng đến dịch tốt có hơn 50 người, mặc dù bọn họ nhận được tin khá muộn, nhưng bọn họ hiểu Hòa Thân sau này chính là thần tài của họ, trong túi của Hòa đại nhân trẻ tuổi đang chứa ngân lượng Đại thanh lại thêm bọn quan viên bên ngoài huyên náo, khiến cho bọn họ biết được thần thông của Hòa thân lớn đến thế nào.

Từ lúc Hòa Thân bước vào cửa lớn trạm nghỉ lập tức nhận được ưu đãi cấp sao, trên dưới, trong ngoài trạm nghĩ đều bắt đầu bận rộn, từ dịch tướng đến dịch tốt đều hành động, đầu tiên là dịch tướng dẫn cả bọn đến thỉnh an Hòa Thân, sau đó tiến hành “ chiến tranh nhân dân” hoàng tráng. Việc đầu tiên bọn họ cần làm là bố trí ăn ngủ thoải mái cho hơn hai mươi người bọn Hòa Thân, sau đó dịch tướng tự tác chủ trương “ cá tính hóa phục vụ”

Lão dịch tướng hơn 50 tuổi Ngụy Đăng Khoa lúc này tay cầm một thực đơn màu đỏ, cần trọng đi đến trước mặt Hòa Thân cười đưa đẩy nói: “ Hòa đại nhân, ca kĩ nổi tiếng nhất trong “ So Phượng Lầu” đều có trong thực đơn này, Hòa đại nhân xin xem qua, ưng ý cô nương nào, hạ quan sẽ lập tức đi bố trí”

Hòa Thân sung sướng nghĩ: “ Xem ra hối lộ sắc tình thời đại nào cũng thịnh hành cả” nếu không phải do nay có chính sự cần làm thì hắn thật sự muốn tên dịch tướng này cho hai cô đến mở mắt, hắn nhìn qua Nhất Thanh đang đứng một bên cười ha ha nói: “ Ngụy đại nhân, không vội không vội”

Ngụy Đăng Khoa nhìn cô gái mặt lạnh như băng bên cạnh Hòa Thân đột nhiên ý thức được mình đã phạm một sai lầm lớn nên cười trừ với Nhất Thanh, cầm thực đơn bỏ đi

Ngụy Đăng Khoa vừa về đến phong đã suy nghĩ thấu đáo mặc dù thần tài gia này đã gần trong gang tấc nhưng hắn cũng chả phải là ai, bọn quan viên triều đình bên ngoài kia không gặp được mặt Hòa đại nhân thì tên dịch tướng nhỏ nhoi như hắn muốn lấy lòng, không phải là sẽ lâm vào tình huống ngại ngùng “ nóng mặt đi xát đít lạnh”

Thế nhưng Ngụy Đăng Khoa sống nửa đời người mới được chức dịch tướng nhỏ nhoi này, chức quan dù không lớn nhưng cũng là chỗ béo bở, nếu không lấy lòng được Hòa Thân thì lấy lòng người của Hòa Thân cũng được, còn hơn là dẫm phải đinh. Cho nên bắt đầu nghĩ cách bàn bạc với thủ hạ tìm cách lấy lòng những người đi cùng Hòa Thân vào kinh.

Thế cũng tốt bọn người đi cùng Hòa Thân vào kinh, ban đầu lo lắng sẽ có nguy hiểm, đến Bắc Kinh nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì, nên trên đường lên Kinh luôn mường tượng đến cảnh giết chóc, nhưng vừa đến kinh Thành, chân chưa đứng vững, thì bọn đại thần đã tìm cách lấy lòng, đúng là ngoài dự tính của họ. Vốn dĩ Hòa đại nhân lần này tiến kinh là lành ít dữ nhiều, không ngờ hoàn toàn lại không phải thế, không nói những thứ khác, mà thấy đám quan viên dưới trướng Càn Long lúc này ngoắt đuôi lấy lòng có thể phán đoán ra sau này Hòa đại nhân ở Bắc Kinh sẽ nhận được những ưu đãi như thế nào. Cho nên đám người này nhận ra tiền đồ sáng lạn của mình, trong lòng bắt đầu tự chúc mừng. Ban đầu Lưu Toàn chọn họ vào kinh, bọn họ cứ nghĩ là vì muốn họ cùng đi chết với Hòa đại nhân trên đường tâm trạng bi ai vô cùng nay đã yên tâm, tim trôi xuống bụng rồi.

Hòa Thân nhìn thấy bọn người trong trạm nghĩ thật biết hầu hạ, nên vui sướng khảng khái ra lệnh: “ thưởng mỗi người mười lạng”

Khi thủ hạ phân phát tiền cho dịch tốt trong trạm nghĩ, ban đầu còn chưa tin, trợn tròn mắt “ Cha có thể giả, mẹ có thể giả, nhưng ngân lượng thì không thể giả” nên hoan hô ầm ĩ không thua kém gì hai tên thái giám kia.

Bọn quan viên bên ngoài đang đợi Hòa Thân triệu kiến, bọn họ đứng cho mỏi hết cả chân nay lại nghe trong trạm nghỉ phát ra tiếng hoan hô, ban đầu không hiểu là gì, nhưng bọn họ rốt cuộc nhân tinh, nghĩ kĩ liền đoán ra, những ngày này có gì hơn ngân lượng đáng được hoan hô chứ.

Nghĩ đến ngân lượng, trong lòng kích động, hai tay hai chân ngứa ngáy, liền xông vào trong, nhưng chưa đợi bọn họ kết thành chiến tuyến thống nhất thì thấy cửa trạm nghỉ mở ra, Tạ Phi Kiếm và Nhiễm Kiện dương uy đi ra.

Đám đông khi thấy Hòa Thân cử người ra, lập tức im ắng ai nấy mở miệng uốn lưỡi chờ đợi.

Chỉ thấy Tạ Phi Kiếm và Nhiễm Kiện đến trước mặt đám đông, chắp tay cười nói: “ Các vị đại nhân, Hòa đại nhân đi đường mệt mỏi, nay đã nghỉ ngơi rồi, hôm nay không thể gặp mặt các vị đại nhân được…”

Đám đông khi nghe nói Hòa Thân đã đi ngủ, thế bọn họ không phải là chờ đợi mất công sao, chờ đợi suông cũng không sau, quan trọng là sau này Hòa đại nhân nắm quốc khố sẽ có chương trình gì, mấy chốt là số tiền bọn họ tích lũy cả đời đến lúc nào Hòa đại nhân mới biến chúng thành ngân lượng. Chuyện này còn chưa dò được phong thanh gì, nay quay vầ, sao mà ăn được ngủ được chứ?

Tạ Phi Kiếm nhìn thấy điệu bộ do dự của họ cười nói: “ Tuy nhiên Hòa đại nhân giao phó một việc, nay hi vọng các vị đại nhân hợp tác” Nói đến đây hắn quay sang ra lệnh với thủ hạ: “ Hãy khênh những thứ đã chuẩn bị ra đây”

Không lâu sau thì thấy mấy người khênh một cái bàn, trên bàn có đầy đủ bút mực, giấy viết, đám đông ngạc nhiên nhìn, Tạ Phi Kiếm và Nhiễm Kiện bắt đầu phân phát những tờ giấy đã chuẩn bị sẵn cho bọn quan viên.

Nửa giờ sau, bọn quan viên mỗi người đã nắm trong tay hai tờ giấy trắng, theo sự bố trí của Tạ Phi Kiếm bọn họ viết lên trên đó chức danh, địa chỉ gia đình và họ tên… còn một tờ thì giữ lại, một tờ đưa cho Tạ Phi Kiếm.

“Mời các vị quay về, ngày mai hẹn gặp tại Huyền Võ Môn” nói xong Tạ Phi Kiếm và Nhiễm Kiến chắp tay chào bọn họ rồi đi vào.

Bọn quan viên này lập tức thấy hồ đồ, thế là thế nào nhỉ, chưa từng thấy chuyện này, xem ra Hòa đại nhân làm việc khác với những người khác, tuy nhiên một khi Hòa đại nhân đã sai bảo, ngày mai hẹn gặp ở Hyền Võ Môn thì cứ cầm tờ giấy này đến đó chờ. Đến lúc đó cũng phải lên triều, mỗi ngày đều phải đợi trước của Ngọ Môn cũng quen rồi, nay lợi dụng thời gian này gặp Hòa đại nhân, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

  —

Nửa đêm, đúng lúc Hòa Thân đang ngủ ngon nhất thì dich tướng ngoài cửa thông qua thị vệ thiếp thân truyền vào: “ Hòa đại nhân nên tỉnh dậy di, hôm nay Hoàng thượng triệu kiến ngài ở cung Càn Thanh, nay đã đến giờ rồi”

Hòa Thân mắt nhắm mắt mở, sau đó ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy. Hòa Thân dù đã có chuẩn bị tâm lý mặc dù không can tâm nhưng cũng phải dậy mặc áo quần, rửa mặt xong, soi gương chỉnh đốn lại mặt mũi, nhận lấy trag do Nhất Thanh đưa qua súc miệng, sau đó dẫn theo Nhiễm Kiện và Nhất Thanh xuất phát.

Đợi Hòa Thân đến trước ngọ môn, trời vẫn còn tối đen, chỉ có ngọn đèn vàng treo trên tường đang chiếu ánh sáng vàng vọt yếu ớt, lúc này đã tập trung hơn nghìn quan viên, nói chuyện huyên náo. Bọn quan viên không làm gì tìm đồng hương nói chuyện, hỏi thăm bằng hữu, ai nấy đều bận rộn. Có một số ngươi đi nghe ngóng thái độ cuối cùng của hoàng thượng với Hòa Thân, có một số đang bàn chuyện lên triều sẽ nên can ngăn hoàng thượng như thế nào, còn đại bộ phận thì thám thính xem Hòa Thân rốt cuộc sẽ xử lý chuyện tiền giấy trong tay họ như thế nào.

  

Vì trời tối, cho nên không ai chú ý đến Hòa Thân đã đến bên họ Hòa Thân cũng không muốn gây chú ý, ngồi xuống bên cạnh con sư tử đá nói chuyện với Nhất Thanh. Nhiễm Kện biết tính khí vị chủ nhân của mình, khi biết Hòa Thân muốn nhân thời gian này tán gái, nên quay đầu đi sang một bên.

Trên đường đi Nhất Thanh vừa là bảo tiêu vừa là a hoàn, lại còn nghĩ cách trêu cho hắn vui. Nay Hòa Thân thấy gương mặt Nhất Thanh đã hồi phục lại sự lạnh lùng ban đầu, hắn biết trong lòng Nhất Thanh vô cùng căng thẳng, vì họ không ai biết Càn Long định làm gì, tuy nhiên Hòa Thân lại không nghĩ nhiều thế, phúc thì không phải họa, mà là họa thì không tránh được, nên muốn nói gì đó để hóa giải sự căng thẳng trên mặt Nhất Thanh, nghĩ lát rồi nói với Nhất Thanh: “ Một đôi vợ chồng đến bên chiếc giếng cầu nguyện, sau khi chắp tay ước một điều ước bèn ném một đồng xu xuống giếng, vợ anh ta cũng muốn bước lên cầu nguyện nhưng vừa đến bên miệng giếng, không cẩn thận liền rơi tõm xuống, ông chồng đơ ra một lúc, sau đó cười nói với miệng giếng nói “ Không ngờ cái giếng này đúng là*** linh nghiệm”

Nhất Thanh ban đầu nghe không hiểu nhưng nghĩ lại lại thấy buồn cười thê thảm, sự lạnh lùng trên khuôn mặt biến mất, đang định đòi Hòa Thân kể thêm, thì đã đến giờ, thấy tên thái giám cao giọng xướng: “ Thời gian đã đến, chúng thần lên chầu triều sớm”

Hòa Thân vội đứng dậy, thò tay nắm lấy yêu bài hôm qua Cao Vân Tòng đưa cho cầm lên tay, nhìn cửa cung, rồi quay đầu lại nhìn Nhất Thanh đang lo lắng, đột nhiên trong lòng thấy kích động, hắn vung tay yêu bài bay vèo đi, rồi giơ tay nắm lấy tay Nhất Thanh thơm lên mặt lên cổ Nhất Thanh, rồi quay lưng đi theo đám quân thần đi vào.

Hòa Thân là lần đầu tiên tiến cung, ở hậu thế cũng chưa từng du lịch cố cung ở Bắc Kinh, nay đi qua cầu, mắt sắp không đủ dùng rồi. Thả mắt nhìn bốn xung quanh,đâu đâu cũng rất trang trọng đâu đâu cũng uy nghiêm, lại thêm áng mây đang lơ lửng trên trời, lại đem lại cho Long Lầu Phượng Các thêm mấy phần thần thánh.

  

Hòa Thân cảm khái: “ Cái gì mà chư hầu một phương, cái gì mà khởi cư chung ô đến đây tất cả của anh cũng đều biến mất sạch sẽ”

Hòa Thân vừa đi vừa thấy có gì không đúng, ở tiền thế, phim về cung Thanh hắn xem không ít, ấn tượng là quan viên lên triều bừng bừng khí thế, đi đứng chỉnh tề, mặc dù không hơn quân chính quy, nhưng cũng không khác đội hình thổ bát lộ là bao nhiêu, nay thấy họ đi như tổ ong vỡ, đi phía trước hình như quên mất gì đó, lại đi thụt lại, đi đằng sau lại còn đi quay ngược lại, đám người vừa đi vừa thì thầm to nhỏ.

Hòa Thân nhất thời không hiểu không lẽ ở đây có quy định gì, hắn biết trong hoàng cung đại nội quy tắc lớn, lúc này không dám đại ý nên tìm một người để hỏi, nhưng vừa tóm tay một người, còn chưa mở mồm, thì người đó đã nổi nóng mở miệng mắng: “ Tiểu tử ngươi cút sang một bên, đừng có cản đường ta đi phát tài” Nói xong đi luôn

“Phát tài ư? Phát tài gì?” Hòa Thân sững ra, nhưng nghĩ lại ngay lập tức hiểu ra “ thì ra là thế”

Lúc này Hòa Thân ngẩng đầu lên thì đã đến cửa Càn Thanh rồi, thái giám Cao Vân Tòng bước lên hô: “ Mời các vị đại thần dừng bước” Lúc này người đi trước đi sau Hòa Thân càng ngày càng ít, nhìn vào trong cửa chỉ thấy cửa Tây Noãn Các từ từ được mở ra, một thái giám đi ra, vụt ba hồi roi, lúc đó bọn cung phụng đứng dưới mái hiên hành lang ngoài điện cùng tấu trống kèn.

Mấy đại thần ít ỏi còn lại dưới tiếng trống lục tục đi vào cung Càn Thanh, lúc này tại Hoàng Chung đại cung, Càn Long hoàng đế từ Tây Noãn Các bước ra, đi về phía ngai vàng trong trung tâm điện, tiếp theo là chúng thần quỳ bái, hô vạn tuế

Goncopius

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.