Hòa Thân chưng hửng trong giây lát, nửa tin nửa ngờ lời nói của Lưu Toàn, chỉ nghe tên nô tài trung thành nhỏ tiếng trình bày tiếp: “Thiếu gia, hôm nay nô tài thấy cậu rầu rĩ vì ngân lượng, trong lòng cũng rất khó chịu, nên mới... ra ngoài phố chợ dạo một vòng xem có thể tìm ra cách kiếm tiền hay không. Thiếu gia, theo ý tiểu nhân chúng ta có thể phát tài nhờ bán giấy tiền vàng bạc đó.”
Hòa Thân vừa nghe nói giấy tiền vàng bạc, định nổi đóa gào lên, Lưu Toàn nhanh nhảu giải thích: “Thiếu gia, cậu đừng nổi giận, hôm nay tiểu nhân đi một vòng quanh chợ, thấy tên bán tiền âm phủ phát tài to, người ta toàn mua từng xấp lớn. Thiếu gia, tiểu nhân còn mang về cho cậu một xấp nè.” Vừa nói, Lưu Toàn vừa thò tay vào ngực áo moi ra một xấp ngân phiếu âm phủ đưa cho Hòa Thân.
Hòa Thân tiện tay cầm lấy xấp ngân phiếu chế tác thô kệch kia, nghe Lưu Toàn nhắc nhở, trong đầu đột nhiên nảy ra chút ý tưởng, khẽ nhíu mày suy ngẫm, chợt vỗ đùi một cái, quay về phía Lưu Toàn hét to khen ngợi: “Hay lắm! Ngươi giỏi thật đấy!”
Đối với tiền âm phủ dành cho người đã khuất thì Hòa Thân quá quen thuộc rồi, hắn nhớ 300 năm sau vào thế kỷ 21, loại tiền âm phủ đã được nâng cấp đến mức giống hệt tiền thật do ngân hàng nhà nước phát hành luôn, trên tờ tiền in chân dung Ngọc Hoàng Đại Đế, góc trên chính diện đề chữ ngân hàng Thiên Đường, toàn bộ tờ bạc dùng màu đỏ chủ đạo, thậm chí các mệnh giá lớn nhỏ đều có đủ.
Nhớ tới tiền âm phủ thế kỷ 21, Hòa Thân bỗng nhớ về một số chuyện khi hắn còn là Quách Tam Đức, lúc đó cha hắn dựa vào một cỗ máy in nhỏ làm kế sinh nhai, thuở nhỏ gia đình hắn sống trong khu vực có mấy trường tiểu học, cha hắn in tài liệu giảng dạy và đề thi giúp nhà trường kiếm tiền nuôi hắn ăn học, sau khi tốt nghiệp đại học, có một khoảng thời gian ngắn hắn giúp việc trong xưởng in của cha nên Hòa Thân quá quen thuộc với ngành in ấn. Sau khi đến làm chỗ cha, hắn phát triển thêm một số dịch vụ mới, ngoài phục vụ cho trường học ra còn in thêm poster quảng cáo giúp một số nhà máy, cửa hiệu nhỏ.
Giờ đây Lưu Toàn nhắc đến giấy tiền vàng bạc, Hòa Thân lập tức nghĩ ra mẹo làm giàu: Tại sao ta lại phải bán giấy tiền vàng bạc vất vả kiếm chút bạc lẻ? Chi bằng dựa vào kinh nghiệm kiếp trước phát hành tiền cõi âm luôn. Muốn làm giàu phải đi trước thiên hạ một bước, ta sẽ in loại giấy tiền vàng bạc 300 năm sau đem bán ở thời Càn Long thịnh thế, muốn không giàu mói lạ à?
Nhưng Hòa Thân lại nghĩ ngay đến kỹ thuật lạc hậu thời bấy giờ, hắn cảm thấy đau đầu, trước kia dù làm ăn nhỏ lẻ với các nhà máy cửa hiệu nhưng khách hàng vẫn yêu cầu kỹ thuật in ấn chất lượng cao, đừng nghĩ chỉ in vài tờ rơi xanh xanh đỏ đỏ đem phát ngoài đường nhưng đều phải chế bản điện tử, tách màu in khuôn đàng hoàng, vào thời đại này biết kiếm đâu ra kỹ thuật tiên tiến kia đây?
Ngao ngán một lúc, Hòa Thân lại nghĩ đến lời nói của cha (tất nhiên là cha của Quách Tam Đức): “Con người khi bị dồn vào đường cùng thì chuyện gì cũng làm được!” Hòa Thân còn nhớ khi nói ra câu này, cha hắn còn tiện thể kể một câu chuyện. Chuyện kể rằng trong làng kia có 2 người đến lâm trường bên kia sông ăn trộm gỗ, cả hai khi đến lâm trường không ai bảo ai, mỗi người ôm một cây gỗ to đùng chạy ngược về, đợi khi họ qua sông rồi, sắp về đến làng quay đầu lại nhìn, thấy không ai đuổi theo bắt mình, thở phào nhẹ nhõm, cây gỗ rơi ngay xuống đất, sức lực toàn thân biến đâu mất. Nghỉ ngơi hồi sức xong, lúc định khiêng gỗ về nhà, đừng nói là mỗi người ôm một cây, dù hai người họp lực cũng không khiêng nổi cây nào, sau cùng hết cách, họ đành về nhà đánh xe bò đến kéo hai cây gỗ.
Hòa Thân được câu chuyện khích lệ, máu nóng trong người sôi sùng sục, cúi đầu lẩm bẩm: “Bây giờ ta đúng là lâm vào đường cùng rồi, ta không tin không thể làm ra thứ giấy tiền vàng bạc dùng cho người chết kia. Không dùng chế bản điện tử thì ta động tay khắc mẫu, không có kỹ thuật in phun thì ta quét mực bằng khuôn sắt.”
Nghĩ đến đây, Hòa Thân lập tức muốn ra ngoài mua giấy và mực màu, nhưng nghĩ lại ngành in ấn không phải sức của một người có thể làm được, nhiều công đoạn như thế cần mấy người phân công hợp tác mới hoàn thành nổi, nói không chừng ngoài mình và Lưu Toàn còn phải nhờ luôn Vũ Châu, Tiểu Viên, thế là Hòa Thân bảo Lưu Toàn gọi Vũ Châu và Tiểu Viên vào phòng, hắn triệu tập một cuộc hội nghị trước khi chính thức hành động.
Lưu Toàn không biết Hòa Thân định làm gì, nhưng nghe chủ nhân dặn dò, cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng chạy đi mời hai cô nương.
Vũ Châu, Tiểu Viên và cả Lưu Toàn nghe xong kế hoạch lập nghiệp của Hòa Thân, ai nấy trợn tròn mắt ngạc nhiên, họ làm sao lý giải được Hòa Thân lại có cách nghĩ cổ quái như thế chứ.
“Công từ, việc huynh vừa nói muội cũng không biết ý kiến thế nào, nhưng... nhưng chỉ cằn huynh cảm thấy được thì nhất định là được!” Vũ Châu tuy không hiểu tí gì kế hoạch làm giàu của Hòa Thân nhưng vẫn tin tưởng tuyệt đối vào hắn.
Tiểu Viên vẫn còn là một cô bé vốn không biết phân biệt tốt xấu, nghe Hòa Thân bảo in gì đó có thể phát tài, thế là khi đến lượt cô phát biểu đã không hỏi thêm câu nào, chỉ chớp chớp mắt nói: “Công tử, việc gì kiếm được tiền thì chúng ta sẽ làm! Lưu Toàn, huynh thấy thứ ấy có kiếm được tiền không?”
Những ngày qua Tiểu Viên đã hoàn toàn bị Lưu Toàn chinh phục, trong mắt cô Lưu Toàn là nhân vật số một, vấn đề trọng đại như thế không hỏi qua Lưu Toàn sao được? Lưu Toàn tất nhiên không dám nói lung tung, chỉ cảm thấy quyết sách quan trọng của Hòa Thân lần này hình như trái ngược với mục tiêu phấn đấu trước kia, bèn dè dặt hỏi: “Thiếu gia, vậy sau này chúng ta không định làm quan nữa à?”
Hòa Thân bực bội định lên tiếng mắng, chưa kịp mở miệng, Vũ Châu đã nói thay: “Lưu Toàn, tính ra ngươi là nô tài mấy đời của nhà công tử đó, tại sao lại luôn muốn đưa chủ nhân đi lệch đường thế hả? Ngươi xem Triệu Nhân Nghĩa làm quan kìa, cuộc sống của ông ta có tốt không chứ?”
Vừa rồi Lưu Toàn chỉ buột miệng hỏi một câu, giờ nghe Vũ Châu trách móc đâu dám đắc tội với thiếu phu nhân tương lai chứ, thế là sắc mặt thay đổi ngay tức thì, mỉm cười hí hửng nói: “Thật ra làm quan hay phát tài cũng như nhau cả, cuộc đời này có tiền rồi muốn làm chuyện gì chằng được! Kế hoạch in tiền âm phủ làm giàu, Lưu Toàn này tán thành cả hai tay.”
Tiểu Viên thấy Lưu Toàn giơ cao hai tay, cô cũng bắt chước đưa tay lên theo. Kế hoạch của Hòa Thân được nhất trí thông qua, xem ra phương thức lãnh đạo bề ngoài dân chủ, bên trong chuyên chế lại xảy ra trong 4 người họ nhỉ.
Vũ Châu nhận ra sắc mặt Hòa Thân hơi chút không vui, liền nói: “Công tử, huynh đừng để bụng những lời vừa rồi của Lưu Toàn. Đường đường một đấng nam nhi, có nhất thiết phải làm quan trở thành nô tài của triều đình không? Nhiệt huyết nam nhi, chí tại bốn phương, làm những gì mình thích mới không uổng phí kiếp này.”
Hòa Thân nghe lời Vũ Châu mừng rơn, không ngờ đại tiểu thư xuất thân trong gia đình quan lại xã hội phong kiến còn có tiềm chất cách mạng như thế. Hắn không cằn khách sáo nữa, lập tức phân chia nhiệm vụ cho mọi người: Lưu Toàn cầm danh sách hàng hóa do Hòa Thân liệt kê ra ngoài mua hàng, ở Huỳnh Dương mua không được thì đến Khai Phong mua; hắn và Vũ Châu phụ trách dọn dẹp hai căn phòng trống hướng tây để dùng làm xưởng in; Tiểu Viên lãnh trách nhiệm nấu cơm.
Bận bịu một hồi, Hòa Thân tìm được cảm giác khởi nghiệp từ đôi bàn tay trằng, có Vũ Châu bên cạnh nên tinh thần phấn chấn, càng vất vả càng phấn khởi hăng say.
Hai ngày sau, giấy bạc âm phủ do Hòa Thân thiết kế cuối cùng đã in thử thành công.
Hòa Thân không so sánh sản phẩm mới của mình với loại ngân phiếu âm phủ thô kệch được Lưu Toàn mua về, hắn đem tiêu chuẩn của 300 năm sau ra để làm thước đo đánh giá, phải nói là ưu việt hơn ấy chứ, trong đó khác biệt lớn nhất là thay ngân hàng Thiên Đường trên tờ bạc thành ngân hàng Minh Giới, chân dung Ngọc Hoàng Đại Đế sửa thành Diêm Vương, dùng màu xám tro pha xanh lục làm màu sắc chủ đạo, vừa nhìn vào là tạo cảm giác tiền dành cho người đã khuất.
Còn một điểm Hòa Thân phải kiên trì gạt phăng ý kiến của mọi người mới làm được, đó là in tờ bạc hai mặt và dùng giấy loại tốt, không thể khiến người ta cảm thấy mình không tôn trọng người chết, Hòa Thân nghĩ mình làm vậy rất có tầm nhìn chiến lược của nhà kinh tế hiện đại, không thể chỉ lo cho giá thành, trước tiên phải lấy được lòng tin của người tiêu dùng, từ đó mở rộng thị phần, sau cùng mới nghĩ cách tìm kiếm lợi nhuận tối ưu.
Lúc đầu Hòa Thân in ngân phiếu mệnh giá một vạn lượng, 5 vạn lượng và 10 vạn lượng, sau đó nghĩ tới trường hợp âm phủ cũng xảy ra lạm phát nên in thêm mệnh giá lớn 100 vạn lượng, 1000 vạn lượng, 10.000 vạn lượng.
Lưu Toàn nhìn vào từng xấp tiền in xong cột ngay ngắn đặt dưới đất, sốt sắng hỏi: “Thiếu gia, bước tiếp theo có phải chúng ta ra phố rao bán mớ tiền âm phủ này không?”
Hòa Thân vênh mặt đáp lời: “Làm vậy chẳng phải chúng ta trở thành hàng chợ rồi sao? Hàng thượng hạng như thế đâu cần chúng ta đi rao bán, ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài quảng cáo, sau đó ngồi ở nhà đợi người mua đến lấy hàng số lượng lớn. Cái này gọi là bán sỉ, biết chưa hả?”