Liễu Hỷ Công thấy Hòa Thân bị đám phản tặc Bạch Liên giáo bắt giữ, chựng lại giây lát, vội hét lớn với binh sĩ sau lưng: “Khoan! Đừng làm hại đến Hòa công tử!”
Hòa Thân thở phào nhẹ nhõm, xem ra tên Liễu Hỷ Công này cũng không phải hạng vong ơn bội nghĩa, vừa định xem thử Liễu Hỷ Công định giải cứu mình thế nào, chỉ cảm thấy Nhất Thanh thò tay lấy ra một gói bột trong ngực áo. Xoẹt! gói bột được rắc vào không trung.
“Á! Là yêu thuật của Bạch Liên giáo!” Đám binh lính hốt hoảng kêu la thất thanh.
“Mắt ta bị gì thế này? Úi, đầu ta đau quá…”
“Ta không nhìn thấy gì cả... Tay của ta... ”
“Ây da! Á...” Hòa Thân bị một màn đen che phủ trước mắt, bên tai văng vẳng tiếng kêu la của đám binh lính, tiếp đến hắn choáng váng đầu óc, từ từ ngất lịm đi...
Đợi khi Hòa Thân tỉnh lại thì trời đã sáng tỏ, hắn phát hiện mình đang nằm trên một đồi núi, đầu óc vẫn còn đau nhức, thị lực mờ mờ ảo ảo, ký ức quay cuồng hỗn loạn. Phải ngồi đó trấn tĩnh hồi lâu mới nhớ ra những chuyện xảy ra đêm qua tại nha môn tri phủ: “Thì ra ta bị Nhất Thanh cô nương của Bạch Liên giáo ném lại nơi đây...”
Hòa Thân vừa định đứng dậy, đột nhiên nghe dưới đồi núi có người nói lớn: “Mấy người các ngươi qua bên kia xem thử, còn hai ngươi theo ta lên trên núi tìm!”
Đám người kia lại gần Hòa Thân mới biết thì ra là đội quan binh được Liễu Hỷ Công phái đi tìm hắn. Trải qua biến cố đêm qua, tri phủ Khai Phong Liễu Hỷ Công càng khâm phục sát đất tài năng của Hòa Thân hơn, ông tin rằng Hòa Thân chính là quý nhân trên đường đời của ông, lần này ông gặp dữ hóa lành chính là món quà lớn mà quý nhân Hòa Thân ra mắt, cũng là cơ sở để đôi bên hợp tác về sau. Liễu Hỷ Công tin chắc Hòa Thân nhất định đủ bản lĩnh giúp ông vượt qua cửa ải 100 vạn lượng bạc thâm hụt ngân sách. Dù gì cậu em trai giữ chức lại bộ thị lang ở kinh thành tạm thời chả nhờ cậy được gì, thế là Liễu Hỷ Công đem hết lòng tin đặt cược vào một mình Hòa Thân.
Đêm tối, nha môn tri phủ đèn đuốc sáng rực, không khí náo nhiệt y như đón tết, trên bàn tiệc thịnh soạn chiêu đãi Hòa Thân, mẫu thân Vương thị và phu nhân Chu thị của Liễu Hỷ Công, còn có cô con gái Liễu Doanh Doanh cũng có mặt tiếp khách quý, họ xem Hòa Thân như Nam Hải Quan Thế Âm bồ tát mà đáp tạ.
Liễu Doanh Doanh tận mắt chứng kiến tình huống ngàn cân treo sợi tóc đêm qua, thêm vào “di ngôn” của phụ thân trong lúc nguy cấp giao phó nàng cho Hòa Thân, trong tâm trí nàng hình như đã tìm được đấng nam tử hán xứng đáng dâng hiến hạnh phúc suốt đời, bây giờ trên bàn tiệc không có người ngoài, do đó Liễu Doanh Doanh càng không cần giấu giếm tình cảm ái mộ với Hòa Thân.
Đợi bà nội và mẫu thân đáp tạ Hòa Thân xong, Liễu Doanh Doanh rót đầy chum rượu, thướt tha bước đến bên cạnh Hòa Thân dịu dàng nói: “Hòa công tử có ân cứu mạng gia phụ, Doanh Doanh suốt đời không quên! Doanh Doanh vô cùng khâm phục hào tình vạn trượng của công tử, hôm nay có dịp kính công tử một chum rượu tại đây để bày tỏ lòng ngưỡng mộ!” Dứt lời, e ấp dâng chum rượu trên tay đến trước mặt Hòa Thân.
Liễu Doanh Doanh nói ra vài lời phóng túng, Hòa Thân lần đầu tiên gặp phải một cô nương cá tính như thế sau khi đến triều Đại Thanh, trong lòng vui thích, vội lịch sự đứng dậy nhận lấy chum rượu ngửa cổ uống cạn, đáp lễ: “Đa tạ cô nương quá khen! Hòa mỗ thật không dám nhận!”
Hòa Thân cho rằng những lời vừa rồi của mình rất đúng phép tắc giao tiếp, không ngờ Liễu Doanh Doanh nghe xong lại bật cười khanh khách, lên tiếng mỉa mai: “Hòa công tử giả tạo quá! Vừa rồi thấy ta qua kính rượu rõ ràng công tử tươi cười hí hứng, trong lòng chắc chắn cũng rất vui, tại sao giờ lại trở thành ‘quá khen’ và ‘không dám nhận’ rồi?”
Câu nói của Liễu Doanh Doanh hệt như vừa ném ra một quả lựu đạn, mọi người trên bàn tiệc đều trố mắt ngạc nhiên. Hòa Thân không cần nói cũng biết xấu hổ đỏ mặt tía tai rồi, đứng như trời trồng không biết nên phản ứng thế nào.
“Hỗn xược! Đừng nói lung tung nữa! Ra ngoài mau!” Liễu Hỷ Công nổi giận quát tháo cô con gái vừa làm ông mất mặt trước khách quý.
Liễu Doanh Doanh thấy phụ thân ngày thường luôn yêu thương chiều chuộng mình lúc này lớn tiếng quát nạt trước mặt Hòa công tử, trong lòng nhói đau, sống mũi cay cay, đôi mắt đỏ hoe quay lưng chạy nhanh ra ngoài.
Hòa Thân vẫn chưa hồi phục trạng thái từ bất ngờ vừa rồi, chỉ vì Liễu Doanh Doanh làm hắn ngạc nhiên quá đỗi, hôm qua khi gặp nàng còn là một thiếu nữ yếu ớt nhu mì, thế mà hôm nay lại phơi bày tính nết ‘cởi mở’ hơn cả Hòa Thân. Không biết vì lý do gì, tuy Liễu Doanh Doanh làm hắn quê độ, nhưng Hòa Thân lại cảm thấy thích thú, với kinh nghiệm từng trải của hắn vào 300 năm sau, thật ra tính cách của Liễu Doanh Doanh quá hợp ý Hòa Thân, hắn mong muốn mỹ nữ kia lập tức thổ lộ tâm tình ngay trước mặt luôn ấy chứ.
“Nào, nào! Hòa công từ, vừa rồi tiểu nữ thất lễ mạo phạm, ta xin tạ tội với công tử tại đây!” Liễu Hỷ Công thấy Hòa Thân không nói gì, vội nâng ly nhiệt tình kính rượu.
Hòa Thân đã rời khỏi nhà một ngày một đêm rồi, cũng không biết Vương Vũ Châu và Lưu Toàn họ hiện thế nào nữa, bây giờ thấy đã giải quyết xong vấn đề tiền lương giao nộp của Triệu Nhân Nghĩa, liền đứng dậy xin phép cáo từ.
Liễu Hỷ Công đâu chịu thả Hòa Thân đi, lại nhiệt tình giữ khách một phen, khi thấy Hòa Thân quyết chí ra về, đành nhắn nhủ lời mời đến Hòa Thân, ông thành khấn nói: “Hòa công tử sau khi về Huỳnh Dương, thu xếp việc nhà xong hãy quay lại đây, ta sẽ mở cửa chờ đón tại Khai Phong. Trải qua kiếp nạn đêm qua chúng ta cũng xem như là sinh tử chỉ giao rồi, lời mời của hảo bằng hữu Hòa công tử không thể từ chối!”
Lúc này Hòa Thân đã ngà ngà say, trong tâm trí chốc chốc lại hiện lên bóng dáng yêu kiều của Liễu Doanh Doanh, vừa nghe Liễu Hỷ Công thành tâm thành ý gửi lời mời, liền khẳng khái nhận lời ngay: “Được, Liễu đại nhân! Mấy ngày nữa chúng ta hẹn gặp nhau tại phủ Khai Phong!”
Liễu Hỷ Công đích thân tiễn Hòa Thân ra đến cổng lớn nha môn tri phủ, nhìn theo Hòa Thân lên ngựa rời khỏi ông mới quay lưng trở vào, vừa đi vừa nảy ra một ý định trong đầu...
Hòa Thân mới đi được chốc lát, phía trước không xa thấy tên đặc sứ của nha môn tri phủ phái xuống huyện Huỳnh Dương đòi thu tiền lương trên đường quay về.
Tên đặc sứ kia thật ra là một tên sư gia bên cạnh Liễu Hỷ Công, tên là Lưu Đản Phương, hôm qua gã mới cáo mượn oai hùm chèn ép Triệu Nhân Nghĩa ở huyện Huỳnh Dương, nào ngờ chưa tận hưởng cảm giác oai phong ấy được bao lâu thì Liễu Hỷ Công đột nhiên sai người truyền lệnh miễn đi phân nửa số tiền lương cần giao nộp của Triệu Nhân Nghĩa, bảo chỉ cần thu đủ phân nửa còn lại liền lập tức quay về.
Lưu Đản Phương nghĩ hoài không hiểu tại sao tri phủ đại nhân lại thay đổi chủ ý, hiện gã đang bực tức trong lòng, thấy Hòa Thân trên lưng ngựa đi ngang bèn hất hàm hống hách ngửa cổ lên trời.
Hòa Thân nhớ lại mối nhục lúc vào van xin tên đặc sứ, nghiến răng ken két, cuối cùng đã hạ quyết tâm: Dù ta không có giao tình với Liễu Hỷ Công, chỉ dựa vào thân phận nam nhi chỉ chí thôi thì hôm nay cũng phải cho tên tiểu nhân cậy quyền ỷ thế nhà ngươi một trận mới hả giận.
Lưu Đản Phương thấy Hòa Thân xuống ngựa lao vào mình, thót tim một cái, gã vừa giao nộp số tiền lương thu về vào phiên khố phủ Khai Phong, đội quan binh phụ trách áp giải tiền lương đi cùng cũng vừa giải tán, lúc này chỉ có một thân một mình nên càng thêm sợ.
“Ngươi định làm gì đó, ngươi... Ây da!” Lưu Đản Phương nổ đom đóm mắt, bị Hòa Thân đấm một cú mạnh ngay giữa mặt.
“Ta chẳng làm gì hết, chỉ muốn nện ngươi một trận cho vui thôi!” Hòa Thân sẵn hơi men cộng thêm cơn giận dồn nén từ hôm qua, vung nắm đấm thụị tới tấp vào đầu vào mặt Lưu Đản Phương.
“Ngươi dám đánh mệnh quan triều đình... Ngươi định làm phản hả?” Lưu Đản Phương hai tay ôm lấy đầu, cố hét to tiếng mắng chửi Hòa Thân.
“Ta thích đánh mệnh quan triều đình đó, ngươi làm gì được ta nào!” Hòa Thân bĩu môi thách thức, tung chân đạp một cú vào bụng Lưu Đản Phương.
Hòa Thân tuy không phải võ lâm cao thủ nhưng công phu cưỡi ngựa bắn cung không đến nỗi tệ, cú đá vừa rồi dùng hết sức, Lưu Đản Phương bị hắn đá ngã chổng vó nằm rên la thảm thiết dưới đất.
Ngày thường tên Lưu Đản Phương này tuy quen thói ngang tàng hống hách, nhưng gã cũng hiếu đạo lý quân tử trà thù mười năm chưa muộn, thấy Hòa Thân điên tiết như muốn lấy mạng minh, Lưu Đản Phương đành chịu xuống nước, vội quỳ mọp dưới đất luôn miệng van xin: “Vị công tử này, ngài độ lượng không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, cũng tại tiểu nhân có mắt như mù... lần sau tiểu nhân xin chừa... xin công tử tha cho lần này! Hu hu…”