Rời khỏi phủ tổng đốc. Hòa Thân không dừng lại trên con đường tấp nập mà vội vàng trở về nha môn tri phủ. Hắn ngay lập tức bắt tay chuẩn bị cho chuyện lớn kia. Lúc này hắn càng ngày càng thấy nếu mình có thể nắm một cánh quân trong tay là rất quan trọng, vì hôm nay trong khi nói chuyện phiếm với Doãn Kế Thiện hắn cảm giác thấy một cảm giác rất lạ. Hắn không dám khẳng định Doãn Kế Thiện có dụng tâm khó đoán gì, nhưng hắn khó đảm bảo sau này có thể gặp những nguy hiểm khó lường nào ở Nam Kinh hay không.
Hòa Thân lập tức lệnh cho Lưu Toàn tổ chức bọn cận binh bắt đầu dán cáo thị trong thành Nam Kinh. Tuyên truyền với bên ngoài nha môn tri phủ cần chiêu mộ công sai bắt sai biện án. Lí do đương nhiên là rất chính đại cái gì là hoàng thượng đi tuần Nam Kinh, tình hình trị an ở Nam Kinh cần chỉnh đốn. Gần đây liên tục xảy ra những vụ án hình sự ác tính, nhằm bảo đảm trật tự xã hội, bảo vệ tính mạng tài sản của bách tính....
Cáo thị vừa dán, đã khiến cho Nam Kinh náo động. Lúc này người nhàn hạ đang rất nhiều, thanh niên trai tráng cũng đầy. Nay mặc dù nói bách nghiệp hưng thịnh, nhưng có thể vào nha môn làm nha sai cũng là chuyện vô cùng vinh hạnh cho nên khi cáo thị vừa dán chưa được 3 ngày, người đến ghi danh đã trên 1 nghìn.
Hòa Thân nhìn thấy hư trương thanh thế lên cao, số người cũng tàm tạm. Sau đó bèn bắt đầu tiến hành công khai tuyển chọn. Đầu tiên là yếu tố tuổi tác, nhiều tuổi bị loại, các công tử ca nhi lang thang không có nghề nghiệp cũng không cần. Cứ thế đã loại được một nửa, số còn lại bắt đầu tiến hành khảo sát và chọn lựa nghiêm khẳc bắt đầu từ thể chất, đạo đức, tư tưởng. Bận rộn cả nửa tháng, Hòa Thân mới nghĩ cách làm sao đưa được hơn 60 huynh đệ Đỗ Tử Kiệt tinh tâm lựa chọn vào phủ. Có thế nói lần lựa chọn này bất luận là ở phương diện nào đều phải chọn được những người vượt trội.
Sau khi hoạt động chiêu mộ kết thúc, Hòa Thân còn công khai tồ chức lễ nghi công việc cho đám người này. Hôm đó đến Doãn Kế Thiện và Diêm Kinh Minh cũng được mời đến, hơn nữa lại mời hai bọn họ đứng ra phát biểu giáo huấn một bài. Hiện trường được bố trí rất trang trọng, rất chính quy, đến khi khiến cho Doãn Kế Thiện và Diêm Kinh Minh hai vị phong cương đại lai này mệt lử mới xong việc.
Lúc tàn cuộc, Doãn Kế Thiện vỗ vai Hòa Thân nói: “Hòa lão đệ, lão huynh đúng là phục đệ. Chiêu mộ hơn một trăm người mà làm náo nhiệt quá, vừa rồi ta không biết ta nói gì nữa, đệ khiến đầu ta gõ trống ù ù rồi…”
Hòa Thân thầm nghĩ: “Sau này những chuyện khiến đầu ngài phát mệt còn nhiều lắm, ngài cứ đợi mà xem.”
Tiễn Doãn Kế Thiện và Diêm Kinh Minh đi rồi, Hòa Thân ra lệnh cho Lưu Toàn cho tập trung bọn kia lại. Nhìn thấy trong sân tri phủ tập trung hơn 100 con người, Hòa Thân thấy kích động: “Đây chính là cận binh lứa đầu tiên của ta, đây chính là chi trường bộ đội mà ta hằng mơ ước, đây chính là đội quân sát thủ sau này của ta. Nhưng hắn cũng biết, đây mới chỉ là bước đầu trong con đường vạn lý trường chinh, nếu muốn khiến bọn họ sau này nghe lời mình, còn cần phải khiến họ sau này giống quả bóng tuyết lăn càng lăn càng lớn. Muốn bọn họ trở thành tường thành sắt thép bảo vệ mình, thì mình còn không biết phải đổ bao nhiêu tâm huyết nữa?”
Trong mấy ngày sau đó, Hòa Thân căn cứ theo kiến thức quân sự tiền kiếp của mình, phân tán 20 cận binh do Lưu Toàn lựa chọn trước đó vào trong 130 đầu người hắn vừa tuyển chọn, sau đó tiến hành thống nhất biên chế 150 người này.
Đối với vấn đề làm sao đặt tên làm sao kiến chế, làm sao thống nhất chỉ huy, thật khiến Hòa Thân phải đau đầu. Sau đó qua sự nghiên cứu nhiều lần đối với biên chế quân đội cổ kim, lại thêm có Lưu Toàn bên cạnh tham mưu, phân tích tình hình thực tế trước mắt ở Nam Kinh, sau cùng hắn quyết định chọn ra 30 tên tinh anh nhất trong số 150 tên. Tổ chức thành một đoàn cảnh vệ của riêng hắn, do Nhiễm Kiện và Thôi Minh hai người này làm phó đoàn trưởng hỗ trợ chỉ huy. Còn 120 tên còn lại thì lập làm hai đội thống nhất lấy tên là đội bảo vệ Nam Kinh do Đỗ Tử Kiệt và một tên mới được chọn ra tên là Tạ Phi Kiếm đảm nhận chức đội trưởng, còn Lưu Toàn đảm nhiệm làm tổng đoàn trường của đội hộ vệ Nam Kinh và đoàn cảnh vệ.
Hòa Thân nhìn thấy “bộ đội” do tay mình nhào nặn ra trong lòng vô cùng vui mừng, đến đêm Lưu Toàn liền vẽ cơ cấu tổ chức đội ngũ lên 1 tờ giấy nộp cho hắn.
Tổng đoàn trưởng: Lưu Toàn
Đội trưởng cấm vệ quân: Lưu Toàn
Phó đội trưởng: Nhiễm Kiện, Thôi Minh (thành viên 30 người tinh anh nhất)
Đoàn trường đoàn hộ vệ Nam Kinh: Lưu Toàn
Đội trường nhất lộ túng: Đỗ Tử Kiệt
Đội trường nhị lộ túng: Tạ Phi Kiếm (thành viên 120 tinh anh)
Hòa Thân vừa xem vừa bắt đầu cân nhắc sau này làm sao để biến đội quân này thành một cánh quân kỉ luật nghiêm kinh tráng bị tinh lương, tuyệt đối trung thành với “Hòa gia quân”. Nghĩ đến đây hắn hết cả muốn ngủ, bèn gọi Lưu Toàn bắt đầu khởi thảo quân quy quân lệnh, viết hết ra những cái gọi là điều khoản chú ý mấy điều khoản đại kỉ luật. Hắn không hiểu những điều này lắm, chỉ có thể dựa vào sự dung hợp kí ức hai kiếp, sau đó rút ra những điều hợp lý biên tập thành.
Ngày Càn Long tuần thị Nam Kinh sắp đến, các nha môn lưỡng giang ở Nam Kinh đều bắt đầu hành động. Đương nhiên việc trị an trong thành Nam Kinh dựa vào đội quân “chi trường bộ đội” của Hòa Thân để duy trì rồi. Trong tháng này, Hòa Thân ra lệnh cho đội quân của hắn thực hiện mười mấy lần nhiệm vụ. Mặc dù không thể nói là mã đáo thành công, nhưng làm cũng rất ngon lành. Hòa Thân nghĩ: “Đối với việc sau này ta muốn làm việc lớn, đây chỉ coi như là diễn tập quân sự ở quy mô nhỏ.”
Trong thời gian này, Hòa Thân vừa thưởng tiền cho bọn lính, cho họ không phải lo lắng gì về cơm gạo áo quần, vừa triển khai có tính tập trung chiến thuật công tâm. Cho nên bọn người này bắt đầu thật sự khâm phục Hòa Thân. Qua hơn một tháng tập luyện lại thêm Đỗ Tử Kiệt trước đây là quan quân ưu tú trong quân đội. Nên sau một tháng, cánh quân này đã được huấn luyện đâu ra đó. Những quân luật quân quy do Hòa Thân và Lưu Toàn chế định ban đầu cũng không ngừng được hoàn thiện theo thực tiễn.
Lưu Toàn từ sau khi lên làm đoàn trưởng, đã bộc lộ khả năng rất đáng ngạc nhiên. Ngoài việc khiến cho Thôi Minh, Nhiễm Kiện, Đỗ Tử Kiệt, Tạ Phi Kiếm ai nấy phục tùng, còn gài tai mắt trong đám binh lính, để nuôi dưỡng thế lực của riêng mình. Ngoài thời gian theo hầu bên cạnh Hòa Thân, thời gian còn lại hầu như là dành cho cánh quân này.
Chiều hôm nay, Hòa Thân đang định ra ngoài đi dạo tiện thể đến “Quang Nguyên Phố”, là phố làm ăn của người tây để bí mật dò la tin tức. Gần đây dân tình rộ lên việc một đám cướp chuyên lộng hành ban đêm, vô cùng nghênh ngang, sai nha dù biết nhưng không thể canh phòng khắp mọi nơi. Chuyện này đã khiến Hòa Thân đau đầu hết mấy ngày nay, lại đúng lúc hoàng thượng sắp tuần giá, khiến hắn càng vội hơn. Nhưng khi hắn đang chuẩn bị đi thì thấy Lưu Toàn đi vào, thấy điệu bộ vội vã hình như có chuyện gì gấp nên hắn lại ngồi xuống.
“Lão gia, hôm nay ở bến tàu Phố Khẩu tiểu nhân gặp mấy kẻ khả nghi.” Lưu Toàn nói.
“Thế nào?” Hòa Thân tò mò hỏi.
Lưu Toàn thấy Hòa Thân hỏi, nói tiếp: “Mấy người này ai nấy điệu bộ hung hãn, trên đầu quấn khăn trắng, có người trên eo còn dắt theo dao. Có người sau lưng còn đeo thêm súng săn. Lão gia... tiểu nhân thấy bọn người này…”
“MK. Ngươi gọi thật là thân mật, gì mà người này người nọ. Sao không gọi luôn là mấy thằng cẩu tặc thảo khấu cho nhanh.” Hòa Thân đang sẵn oán khí, liền mắng Lưu Toàn.
Lưu Toàn thấy Hòa Thân vô duyên vô cớ mắng mình, nhưng cũng không giống như thật sự tức giận mà giống như vô cùng ghét bọn thảo khấu. Mà Lưu Toàn thì làm gì, chính là kiếm cơm dựa vào tâm tư Hòa Thân cho nên khi thấy ông chủ như thế, hắn liền quỳ xuống nói: “Lão gia, ngài đừng tức giận, nô tài có chỗ nào không phải xin ngài cứ đánh mắng, không đáng phải tức giận vì bọn chúng như thế.”
Hòa Thân thấy Lưu Toàn như thế, bao nhiêu nộ khí trong lòng cũng tiêu đi mất. Vừa rồi hắn thấy Lưu Toàn một tiếng người này người nọ cứ như người nhà, trong lòng khó chịu nên bột phát mắng mấy câu. Lúc này bèn cười với hắn: “Mau đứng dậy đi, ta chẳng qua vì hoàng thượng sắp tới nên lo lắng cho tình hình trị an quá, mới tiện mồm mắng ngươi mấy câu. Sao ngươi lại thành ra thế này rồi”
“Lão gia không tức giận tiểu nhân mới dám nói.” Lưu Toàn trông như đứa trẻ con.
Hòa Thân thấy Lưu Toàn đúng là biết cách khiến hắn vui, nên nửa đùa nửa thật nói: “Lưu đoàn trường. Sao, làm quan rồi nên không nghe lời ta nữa?”
“Lão gia ngài tuyệt đối đừng gọi nô tài thế. Ngài gọi thế nô tài thấy thật hổ thẹn, nô tài đứng dậy là được chứ gì.” Nói xong bèn đứng dậy.
“Ngươi vội vã chạy đến làm gì thể?” Hòa Thân hỏi
“Lão gia, tiểu nhân thấy bọn chúng dường như đến Nam Kinh không phải để làm ăn cho nên quay về báo với lão gia một tiếng. Ở Nam Kinh chúng ta không phải đang có mấy bọn cường đạo lộng hành sao?” Lưu Toàn nói
Hòa Thân nghe thấy bọn thảo khấu muốn đến Nam Kinh làm ăn. Cười nhạt một tiếng, trong lòng nghĩ: “Đội quân tập luyện đã lâu mà chưa có cơ hội thử sức, lần này gặp đúng đối tượng xứng tầm rồi.” Nên nói với Lưu Toàn: “Ta nói Lưu đoàn trưởng, ngươi không phải cả ngày oán trách đội quân của chúng ta ít có cơ hội thực chiến hay sao. Tối nay chúng ta đi hù bọn cẩu tặc chút, luyện súng, thế nào?”
“Thật sao?” Lưu Toàn có chút không tin, mở to mắt hỏi.
“Thật sao. Không dám hả?”
“Không dám. Chỉ cần lão gia nói thế, thì không có chuyện gì nô tài không dám.” Lưu Toàn nói. “Vậy bây giờ nô tài đi chuẩn bị đêm nay lão gia cứ ngủ ngon đi.” Nói xong vội bước ra ngoài.