Hòa Thân Tân Truyện

Chương 77: Ra tay độc ác



Khoảng nửa canh giờ trôi qua, Lưu Toàn và Tạ Phi Kiếm cưỡi ngựa phóng nhanh về. Hòa Thân thấy sắc mặt hai người đều khác lạ, biết ngay bọn người Tây kia nhất định mang theo thứ hàng cấm gì trên tàu rồi, chỉ thấy Lưu Toàn nhanh chân đến gần ghé tai nói nhỏ: “Lão gia, con tàu lớn của bọn Tây chứa toàn là… đại pháo, tiểu nhân đã kiểm đếm sơ qua, đại khái hơn 300 khẩu, khẩu nào cũng to như cột nhà.”

“Á!” Hòa Thân rùng mình một cái, thật là khó tin, may mà mình hạ lệnh kiểm tra, bằng không đúng là tai họa giáng xuống rồi đây.

“Lão gia yên tâm! Người của chúng ta vừa đến đã nhanh chóng áp sát con tàu, giờ đã khống chế hoàn toàn tình hình hiện trường…” Lưu Toàn bắt đầu báo cáo bằng giọng điệu mang từ ngữ hiện đại học được từ Hòa Thân.

Hòa Thân nghe xong Lưu Toàn báo cáo, những gì thắc mắc vừa nãy nay đã thông suốt nhiều, đám người Tây này không dám cập bến ở Quảng Châu chính là sợ bị quan phủ phát hiện, chúng vượt ngàn dặm xa xôi đi đường vòng đến Nam Kinh, còn hào phóng tặng cho mình mấy trăm khẩu súng, tất cả đều là trò lừa gạt, mục đích thật sự là muốn Hòa Thân viết cho một tờ giấy thông hành, sau đó chúng sẽ dễ dàng vận chuyển số hàng cấm trên đến nơi giao dịch.

Nhưng bọn Tây này định bán số đại pháo cho ai? Đây là một vấn đề nhất định phải làm rõ.

“Lưu Toàn, trên tàu buôn có cả thảy bao nhiêu người?” Hòa Thân lạnh lùng hỏi.

“Hồi bẩm lão gia, trên tàu có tất cả 39 người, cộng thêm 6 tên bị bắt giữ ở đây thì là 45 người. Trong số đó có 22 tên Anh, 8 tên Hà Lan, 13 tên Bỉ, ngoài ra còn có 2 người Trung Quốc…” Lưu Toàn lục lại kí ức báo cáo với Hòa Thân.

Nghe có người Trung Quốc trên thuyền, Hòa Thân biết ngay bên trong vụ này nhất định ẩn chứa một âm mưu động trời nào đó, muốn lật tung tấm màng bí mật thì chìa khóa nằm trên 2 người Trung Quốc, chỉ trong tích tắc Hòa Thân đã đưa ra quyết định, mấy trăm khẩu đại pháo hắn tịch thu chiếm làm của riêng là chắc rồi, vấn đề là xử lý mấy chục tên Tây thế nào đây?

Giết hết, có hơi vô nhân đạo; thả chúng về, nhỡ để lộ bí mật ra ngoài thì tai họa lớn lập tức ập xuống đầu; giam cầm chúng thì biết giam đến năm nào tháng nào? Lại còn tốn cơm gạo và công sức canh gác nữa.

Đang lúc Hòa Thân đăm chiêu suy nghĩ, Đỗ Tử Kiệt cưỡi ngựa quay về, nhảy phóc xuống ngựa đến trước mặt Hòa Thân nói: “Hòa đại nhân, hai người Trung Quốc trên tàu buôn đã cắn lưỡi tự vẫn rồi!”

Hòa Thân nghe tin biết vụ này không thể trì hoãn xử lý nữa, càng để lâu càng dễ có biến, bèn quay sang Đỗ Tử Kiệt hạ lệnh: “Ngươi dẫn người áp giải bọn Tây còn lại về đây, ta phải thẩm vấn bọn chúng ngay trong đêm nay!”

Hòa Thân lại suy nghĩ giây lát, cảm thấy cả một thuyền vũ khí phải tìm nơi nào an toàn để cất giấu mới ổn, nhưng để ở đâu mới an toàn nhất nhỉ? À, có rồi.

“Lưu Toàn, ngươi dẫn một số thuộc hạ đáng tin, đêm nay đem hết số pháo trên thuyền vận chuyển đến địa đạo Nhất Thanh cô nương ẩn náu lần trước, ngươi thấy trong một đêm có thể hoàn thành nhiệm vụ không?” Hòa Thân tuy căn dặn như thế, nhưng hắn biết phải đưa mấy trăm khẩu pháo xuống thuyền, đặt lên xe ngựa, lại kéo đến miếu hoang ngoài thành Nam Kinh, sau đó dùng dây thừng chuyển từng khẩu xuống giếng sâu, quá trình đó cực kỳ phí sức và thời gian, Lưu Toàn có thể làm được hay không hắn cũng không dám chắc.

“Lão gia hãy yên tâm! Lần trước tiểu nhân đưa cơm mang thuốc cho Nhất Thanh cô nương đã sớm phát hiện địa đạo đó còn một lối ra khác gần bến tàu. Tiểu nhân dám đảm bảo trước khi trời sáng sẽ cất giữ số pháo đến nơi an toàn, hơn nữa thuộc hạ của tiểu nhân cũng tuyệt đối đáng tin cậy, họ sẽ không để lộ tin tức ra ngoài đâu!” Lưu Toàn vỗ ngực hứa hẹn.

Tên nô tài Lưu Toàn này đúng là báu vật trời ban, theo Hòa Thân mấy năm càng lúc càng trở nên khôn ranh, thế là Hòa Thân phấn khởi nói: “Tốt lắm! Vậy ngươi hành động ngay đi! Vụ này mà làm tốt thì ta ghi công đầu cho ngươi.”

“Lão gia, vậy tiểu nhân đi đây!” Lưu Toàn nói xong khấp khởi triệu tập thuộc hạ xuất phát.

Hòa Thân trở vào nha môn, Đỗ Tử Kiệt và Tạ Phi Kiếm đã áp giải bốn mươi mấy tên người Tây về, Hòa Thân dõng dạc hạ lệnh: “Dẫn hết vào mấy gian phòng trống phía sau, ta phải tra hỏi từng tên một!”

Không ngờ đám người Tây này toàn là một bọn não tàn, Hòa Thân tra hỏi đến nửa đêm cũng chỉ hỏi được một số thông tin vớ vẩn, nhưng hắn vẫn dựa vào số thông tin vụn vặt ít ỏi đoán biết được chút manh mối, nơi đến cuối cùng của bọn Tây này là Hồ Bắc và Tứ Xuyên, hai tên người Trung Quốc đã cắn lưỡi tự vẫn thì ra là giáo chúng của giáo phái gì đó, số đại pháo súng đạn kia là hàng hóa giao dịch với giáo phái kia.

Hòa Thân suy nghĩ sâu hơn, mọi chuyện chẳng phải rõ ràng rồi sao? Hồ Bắc, Tứ Xuyên là địa bàn của Bạch Liên giáo, vậy số vũ khí kia nhất định là bán cho Bạch Liên giáo rồi, xem ra mưu đồ của Bạch Liên giáo không hề nhỏ, dám phái người liên lạc với người Tây, chuẩn bị mua đại pháo súng đạn quyết chiến với Đại Thanh.

Tuy Hòa Thân biết Bạch Liên giáo cũng thuộc dạng khởi nghĩa nông dân, nhưng xét tình thế trước mắt, số vũ khí kia nhất định không được phép vận chuyển đến Hồ Bắc, Tứ Xuyên. Không chỉ như thế, một đại thần chuyên cai quản tài chính như hắn mà cất giấu mấy trăm khẩu pháo, nếu tin này lọt vào tay kẻ khác chắc chắn sẽ chụp mũ hắn tội danh mưu phản, thế nên tin tức trên phải bị phong tỏa nghiêm ngặt.

Chủ ý đã định, mọi chuyện còn lại dễ dàng hơn nhiều. Nếu Hòa Thân đã hạ quyết tâm đối đầu với lão hoàng đế Càn Long, không có lòng dạ quyết đoán độc ác không thể làm nên đại sự, hơn nữa bọn Tây này cũng vi phạm luật pháp Đại Thanh mà.

Nói cách khác, nếu đổi lại là thế kỷ 21 hiện đại, tội buôn bán vũ khí quân dụng cũng thuộc tội nặng phải nhận án tử hình, dù là quốc gia nào chắc chắn không dễ dàng bỏ qua. Nghĩ thế, Hòa Thân nghiến răng hạ lệnh với Lương Kiện và Thôi Minh đứng bên cạnh: “Không cần tra hỏi nữa, trừ khử hết bọn Tây này đi!”

Hai người Lương Kiện và Thôi Minh đã sớm chấp hành luật “Kiên quyết tuân theo mệnh lệnh của Hòa đại nhân”, lúc Lưu Toàn xây dựng quân kỷ quân quy cũng nhồi nhét vào đầu họ “Thi hành mệnh lệnh của Hòa đại nhân một cách vô điều kiện”, nay nghe Hòa Thân hạ lệnh khử hết bọn người Tây, đối với hai thuộc hạ trung thành chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, các thân binh lập tức lao vào trói gô mấy chục tên Tây, nhét vải vào mồm xong cung kính xin chỉ thị: “Hòa đại nhân, hành hình chúng ở chỗ nào ạ?”

“Chỗ nào yên ắng kín đáo thì giải chúng đến đó vậy!” Hòa Thân lạnh lùng phán.

Hòa Thân không muốn để lại dấu vết, một là đề phòng vụ việc lọt vào tai kẻ khác sinh thêm rắc rối không đáng có, hai là lo Henry ở Anh quốc biết được, hắn không sợ Henry đến trả thù, quan trọng là mấy nàng mỹ nhân của hắn vẫn còn đang ở Anh, nếu hắn xử lý không cẩn thận, rất có khả năng sẽ mang lại họa sát thân cho Nhất Thanh.

Huyết Tu La

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.