Sau khi tin tức của Phúc Khang An thất lợi ở chiến sự Myanmar truyền đến Bắc Kinh, vua và dân khiếp sợ; đây không thể nghi ngờ là một cái bạt tai trên mặt Càn Long, làm cho hoàng đế luôn luôn tự phụ này lần đầu tiên cảm thấy dư vị vô cùng nhục nhã! Đúng lúc hắn chưa kịp suy nghĩ kĩ việc này, lại truyền đến tin dữ Phúc Khang An thân nhiễm trọng bệnh, binh lính đã bắt đầu toàn tuyến tan tác, -- Lần này Càn Long đã có chút không chịu nổi, qua vài ngày liền u buồn thành bệnh, nằm trên giường không dậy nổi!
Phúc Khang An có thể nói là nguyên soái lãnh binh đầu tiên của triều Thanh, chiến công hiển hách này không có một chút nào là của lão tướng A Quế, lần này thất thủ ở Myanmar, đây là điều Càn Long không thể ngờ. Suy nghĩ mãi, Càn Long vẫn quyết định vô luận thế nào cũng muốn đánh tiếp một trận; hao tài tốn của đương nhiên là chuyện lớn, nhưng thể diện của đại quốc thiên triều quan trọng hơn! Hắn lúc đầu đăng cơ lập chí muốn hoàn thành võ công thập toàn của mình, hiện giờ há có thể bỏ dở nửa chừng? Sau khi nghe ý kiến của vài vị quân cơ đại thần, Càn Long lập tức hạ một đạo thánh chỉ cho A Quế và Hòa Thân lúc này đang ở Giang Nam:
“... Phía nam chiến sự căng thẳng, Phúc Khang An thân nhiễm trọng bệnh ; lệnh A Quế tiếp nhận chức "Đại tướng quân" của Phúc Khang An; A Quế sau khi tiếp chỉ không cần về kinh, lập tức đi Vân Nam; sau khi A Quế đến nhận chức Phúc Khang An lập tức quay về Nam Kinh dưỡng bệnh, sau khi hồi phục quay về kinh đợi mệnh; "Đại thần tài chính ngự trước hoàng đế Đại Thanh " Hòa Thân toàn quyền phụ trách tiếp ứng quân lương và lương thảo cho A Quế!”
A Quế sau khi nghe xong đạo thánh chỉ này của Càn Long lập tức liền thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ với Hòa Thân, cười nói với Hòa Thân: “ A Quế Ta lần này có phụ sự phó thác của Hoàng Thượng hay không, còn phải xem bổn sự của Hòa đại nhân!”
Hòa Thân vốn định dựa vào cơ hội này trừng trị A Quế một phen, nhưng lại nghĩ: chính mình bây giờ đang là thời kì hoàng kim giấu tài, dựa vào lực lượng hiện giờ của mình căn bản không thể đối phó với đại thần quân cơ, càng không thể chống đỡ với toàn bộ vương triều Càn Long; huống hồ lần này chiến sự phía nam liên quan đến an nguy quốc gia, đó là chuyện không thể qua loa, nếu chuyện này làm không tốt, đây không chỉ có riêng đắc tội trước mặt A Quế này, thậm chí ngay cả Càn Long cũng sẽ không bỏ qua. Như vậy, mình không phải sẽ thất bại trong gang tấc sao? -- cho nên, A Quế này bây giờ không thể đắc tội, không chỉ không thể đắc tội, còn muốn cố gắng tranh thủ; Hòa Thân đương nhiên không phải hy vọng xa vời A Quế có thể đứng về phía hắn khi hắn với Càn Long tranh đấu, nhưng hy vọng sau này có thể lý giải một số cách làm của A Quế với mình, giảm một số cản trở vô cớ.
A Quế nào biết Hòa Thân trong nháy mắt còn có nhiều ý tưởng như vậy, thấy Hòa Thân cười tủm tỉm nhìn hắn, liền nói tiếp: “Khi ở Bắc Kinh, ta cũng nghe qua một số văn võ đại thần có lời không hay với Hòa đại nhân, mới đầu ta còn tin là thật, nhưng sau khi lần này đến Nam Kinh, ta mới tận mắt thấy Hòa đại nhân thật là lo lắng hết lòng,cúc cung tận tụy vì Đại Thanh ta! -- Hòa đại nhân, sau này A Quế ta không bao giờ... tin những tin đồn của bọn họ nữa; Hòa đại nhân sau này ở Nam Kinh cứ việc thi thố tài năng, muốn làm như thế nào thì làm như thế, A Quế ta giơ hai tay tán thành! Ngày sau Hoàng Thượng hỏi đến, ta cũng sẽ tấu với vạn tuế lương khổ dụng tâm của Hòa đại nhân!”
Hòa Thân cười nói: “Đa tạ Quế Trung Đường ủng hộ và hiểu cho, thật ra Hòa Thân ta đã làm những việc để cho người khác nói xấu, cũng chẳng trách người khác nói láo! Những tin đồn đó ta cũng không để ở trong lòng, nhưng Quế Trung Đường về sau đừng mang binh vấn tội Hòa Thân ta là được rồi!” Trong lòng lại nói: “Thật là một con tắc kè hoa siêu cấp, không phải ngươi vừa rồi giương nanh múa vuốt với ta sao!”
Như vậy, theo thánh chỉ của Càn Long để cho A Quế đi Vân Nam thay thế Phúc Khang An, tất cả ở Nam Kinh này coi như tan thành mây khói. Vì thế Hòa Thân, A Quế và Huệ Hùng lại lần nữa trở lại đại sảnh, bắt đầu bàn bạc chuyện chiến sự phía nam.
A Quế thật sự là nôn nóng, không đợi Hòa Thân và Huệ Hùng ngồi xuống uống một hớp trà, liền vội vàng hỏi han: “Hòa đại nhân, không biết chuyện quân lương và lương thảo ngươi tính toán như thế nào?”
Hòa Thân đã sớm có chú ý, hắn muốn mượn cơ hội Càn Long lần này khai chiến toàn diện với Myanmar, tranh thủ muốn cho tiền giấy phát hành ở “Ngân hàng Doanh Châu “ có thể lưu thông trong cả nước, cho nên vừa nghe lời của A Quế, nhất thời liền biểu hiện ra nhiệt tình cực lớn, ha ha cười nói: “ quân lương của Triệu Huệ và Hải Lan Sát Hòa Thân ta còn không dám chậm trễ, huống chi lần này là Quế Trung Đường phải tự thân xuất mã, Hòa Thân ta lại không dám có một chút sơ sẩy! – Vốn muốn lần này cấp cho Phúc đại soái một trăm vạn lượng, nhưng nghe nói Phúc đại soái lại có bệnh trong người, lần này Quế Trung Đường phải đi tiếp nhận quân vụ, đi đi lại lại cũng thêm không ít tiêu phí và chi tiêu bên ngoài, cho nên ta tính toán chuẩn bị cho Trung Đường đại nhân một trăm vạn lượng! Qua hai ngày chờ Quế Trung Đường lên đường liền mang số tiền này đi, đỡ phải đến lúc đó còn phải mượn chung quanh, tiêu tốn không công hao nhiều nhân lực vật lực, không biết ý của Quế Trung Đường như thế nào?”
A Quế vừa nghe Hòa Thân nói như vậy, lại vui vô cùng cao hứng nói: “Vậy thì quá tốt! --Ta bây giờ đi đại doanh của Huệ Hùng chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ lên đường, không biết Hòa đại nhân có thể trong một hai ngày này chuẩn bị đầy dủ cho ta?”
“Không thành vấn đề, lần này vì Quế Trung Đường có thể hoàn toàn dẹp yên Nam di, Hòa Thân ta có thể liều tánh mạng, cũng phải chuẩn bị đầy đủ quân lương cho Quế Trung Đường! -- Nhưng Hòa Thân ta cũng có một yêu cầu!”
“Yêu cầu gì?” A Quế từ trên ghế đứng lên nói, “Hòa đại nhân cứ việc phân phó!”
Đừng nhìn lần này A Quế làm khâm sai điều tra chuyện Hòa Thân làm cho uất ức, nhưng nếu nói đánh giặc, nhưng là một người mạnh mẽ, cho nên nhất nhận được thánh chỉ này hắn cũng thật có một chút ngồi không yên.
Hòa Thân nhìn bộ dáng A Quế như lửa đốt cảm thấy vô cùng buồn cười, vì thế liền giả bộ dạng thần bí đi vào gần A Quế nói: “Ta nào dám phân phó Quế Trung Đường! Yêu cầu của ta chính là, chờ Trung Đường đại quân chiến thắng trở về quay về kinh đi ngang qua Nam Kinh, nhớ đến quý phủ ta uống một ngụm trà!”
“Ai ya, Hòa đại nhân, ngươi thật là buồn cười, thật ra lần này A Quế ta có được thắng lợi hay không, có thể trở về kinh hay không, còn phải toàn bộ dựa vào Hòa đại nhân làm chỗ dựa phía sau! Mượn lời may mắn của Hòa đại nhân, vậy được rồi, Hòa đại nhân bận việc của ngươi đi, ta và Huệ Hùng sẽ trở về! Mấy trăm binh lục doanh bên ngoài kia ta cũng không lưu lại chỗ Hòa đại nhân nữa, ta trở về còn phải chỉnh đốn một chút đưa đi Myanmar!” Nói xong A Quế và Huệ Hùng đứng dậy cáo từ.
Tiễn bước A Quế và Huệ Hùng, Hòa Thân an vị ngồi trên ghế, -- Lần này coi như có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, vừa thấy Lưu Toàn cười ha hả đứng ở bên người, cười nói: “Lưu Toàn a Lưu Toàn, ta thật không biết nên thưởng ngươi như thế nào! -- vẫn là câu nói kia hay: Ngươi làm việc thật làm ta yên tâm!” Nói xong giơ nắm tay đấm thật mạnh lên ngực Lưu Toàn.
Lưu Toàn giả bộ lui phía sau mấy bước để biểu hiện thần lực của Hòa Thân, sau đó lại tiến đến trước mặt Hòa Thân, vừa rót trà vào trong chén của Hòa Thân vừa cười nịnh nói: “Đây không phải là chủ tử bình thường dạy dỗ nô tài thật là tốt!”
Hòa Thân lúc này cũng thấy hưng trí, trừng mắt với Lưu Toàn, cả giận nói: “Thật không nhớ gì cả, không phải đã nói với ngươi về sau không được kêu nô tài, chủ tử sao? – gọi ta một tiếng "Hòa đại ca"!”
“A!” Lưu Toàn vừa nghe đây không phải bát nháo sao, nhưng có đánh chết hắn, hắn cũng không gọi ra câu “Hòa đại ca”, vì thế cười nói: “hay là để sau này gọi đi! -- Lão gia, ngươi bây giờ có vui vẻ không? Nếu có, đi vào trong viện xem một chút.”
“Oa!” Hòa Thân vừa thấy bộ dáng Lưu Toàn thần bí hề hề chỉ biết Lưu Toàn này đang chuẩn bị một tiết mục gì đó, vì thế nói: “Đi, hôm nay ta nghe ngươi một lần, ngươi để cho ta làm gì ta liền làm đó!” Nói xong liền đi theo Lưu Toàn ra đại sảnh.
Lưu Toàn vừa đi ra ngoài lưng hắn cũng thẳng lên, khi đi tới trong viện, lưng hắn cũng thẳng đứng lên.
Vừa rồi đám người bát nháo sớm kêu Lưu Toàn quay về chỗ đi, lúc này toàn bộ trong đại viện im ắng, thật giống như thời khắc chiến đấu sắp khai hỏa. Chỉ thấy Lưu Toàn đứng vững trong viện, hướng về bốn phía hô lớn: “Toàn bộ bước ra khỏi hàng, nghênh đón Hòa đại nhân kiểm duyệt!”
Vừa dứt lời, liền thấy từng góc đại viện, toàn bộ phía trước phía sau đại sảnh, trong trong ngoài ngoài, trên trên dưới dưới đình đài lầu các của Chiêm viện nhất thời liền xông ra từng đội binh lính súng vác vai, đạn lên nòng. Bọn họ tuy rằng đều mặc y phục thường, nhưng vừa thấy động tác kia thì biết tất cả đều là tinh nhuệ.
Đây là các binh lính sớm mai phục ở Chiêm viện, giữa đại viện cách nhau đứng thành ba hàng quân.
Hàng thứ nhất và hàng thứ hai do Đỗ Tử Kiệt và Tạ Phi Kiếm dẫn đầu, phía sau bọn họ chính là thành viên đội bảo vệ Nam Kinh, bây giờ số người đã tăng tới ba trăm người; Hàng thứ ba là Lương Kiện và Thôi Minh dẫn đầu, là cảnh vệ đoàn bên người của Hòa Thân, bây giờ số người vẫn là ba mươi người, vừa rồi mai phục ở trong đại sảnh.
Lưu Toàn tinh thần phấn chấn chạy lên trước mặt đội ngũ này, hướng về phía mọi người hô lớn: “Các huynh đệ, hôm nay là một lần diễn tập của chúng ta, về sau cơ hội này còn rất nhiều! Hòa đại nhân rất hài lòng với biểu hiện ngày hôm nay của chúng ta, hy vọng các ngươi sau này sẽ không ngừng cố gắng, không kiêu ngạo không nóng nảy, lúc nào cũng chuẩn bị chấp hành mệnh lệnh của Hòa đại nhân! – Sau đây mời Hòa đại nhân nói với chúng ta mấy câu!”
Lưu Toàn nói đến đây tư thế nghiêm trang, sau đó lùi thân mình về phía sau, cười nói với Hòa Thân: “Mời Hòa đại nhân phát biểu!”
Hòa Thân vừa thấy từng bước phản ứng nhanh chóng, kỷ luật nghiêm minh! Thật không uổng công ta ký thác kỳ vọng cao đối với các ngươi, vì thế liền vẫy vẫy tay cười nói với mọi người: “Các huynh đệ đều vất vả, ta cũng không nói nhiều nữa! Vừa rồi Lưu đội trưởng của các ngươi cũng nói, ta rất hài lòng với biểu hiện của mọi người!”
“Chúng tôi không vất vả! -- Mong Hòa đại nhân dạy bảo!”
“Chúng tôi không vất vả! -- Mong Hòa đại nhân dạy bảo!”
Sau tiếng hô đám binh lính liền quỳ chân sau xuống, đợi Hòa Thân lên tiếng; Lưu Toàn cũng cười nói với Hòa Thân: “Lão gia, người xem các huynh đệ thành tâm như vậy, người nói với bọn họ vài câu đi!”
Hòa Thân vừa thấy tình thế này, hôm nay nếu không nói mấy câu thật đúng là không thoát được, vì thế sải bước đi đến trước mặt bọn họ, hô một tiếng: “Lập tức giải tán! Mỗi người mười lượng bạc, đi ra ngoài uống rượu đi!”