Bạch Tử Họa rốt cục vẫn đuổi tới nơi. Hoa Thiên Cốt đang ngồi trên ghế xương của Quỷ Vương, hai bên là Quỷ Si, Ám Chấp, Đông Phương Úc Khanh, Sát Thiên Mạch. Mọi người đang bàn tán chuyện cũ, cảm giác người nhà, bạn bè lại trở lại bên mình, thật tốt.
Bạch Tử Họa đứng ở phía dưới, từ xa nhìn thấy Hoa Thiên Cốt, không nói được một lời. Nhưng Hoa Thiên Cốt thậm chí không liếc nhìn hắn cái nào, không khí có chút xấu hổ. Đông Phương Úc Khanh ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng: “Tôn thượng, xin hỏi đến đây có chuyện gì vậy?”
Bạch Tử Họa nhìn Hoa Thiên Cốt, chậm rãi nói: “Tiểu Cốt, những chuyện trước kia đều là lỗi của vi sư, con có thể tha thứ cho vi sư không?”
Hoa Thiên Cốt rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn, một người như vậy, đến cuối cùng vẫn không bỏ ra khỏi lòng được. Nhưng kiếp thứ nhất, Đường Bảo chết, kiếp thứ hai, đứa con trong bụng nàng lại chưa kịp được sinh ra.
Hắn cứu hắn hai lần. Hắn giết nàng hai lần.
Mà kiếp thứ hai, hắn còn giết đứa con của hắn và nàng.
Bảo con tha thứ cho người như thế nào đây? Nhưng con lại vẫn yêu người, cả hai kiếp nhưng chỉ cầu mong được ở bên cạnh người. Sư phụ, con rõ ràng chỉ có dựa vào người mới cảm thấy yên tâm, nhưng cuối cùng đều là người đẩy con ra, con làm sao dám đến gần người nữa đây.
“Tôn thượng đúng là biết nói đùa, danh phận thầy trò của ngươi và ta sớm đã kết thúc, tại sao lại nói tha thứ hay không chứ?” Hoa Thiên Cốt cảm thấy giọng nói của mình nghe mệt mỏi mà tái nhợt.
“Tiểu Cốt, vậy con hãy nói đi, rốt cuộc phải thế nào thì con mới bằng lòng tha thứ cho sư phụ?”
Hoa Thiên Cốt không kịp lên tiếng, Sát Thiên Mạch bên cạnh đã không kiềm chế được, trêu tức: “Muốn Tiểu Cốt tha thứ ngươi sao, vậy ngươi hãy cầu xin nàng ấy đi.”
Hoa Thiên Cốt thầm xem thường, Sát Thiên Mạch đúng là không bao giờ quên trào phúng.
Lời nói của Quỷ Tiêu lúc trước lại vang lên bên tai Bạch Tử Họa, “Nếu ngươi còn muốn Quỳ cơ tha thứ ngươi thì hãy quỳ xuống cầu xin nó đi!”
Mình quả thực đã nợ nàng rất nhiều. Mặc dù có cảm giác mất tự nhiên, Bạch Tử Họa chần chờ một hồi, rốt cục hơi hơi quỳ gối, định lạy nàng.
Có phải ta quỳ là con sẽ tha thứ cho ta không?
Mọi người thấy hắn thật sự muốn quỳ xuống, đầu óc nổ ầm lên.
Trăm triệu không nghĩ tới, người luôn được thế nhân quỳ lạy hành lễ, cao cao tại thượng, hạt bụi nhỏ cũng không nhiễm như Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa lại thật sự muốn quỳ lạy, lại là với đồ nhi duy nhất của hắn!
Tất cả mọi người kinh ngạc sững sờ không nói nên lời, Hoa Thiên Cốt cũng cháng váng, thực sự không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sư phụ bỗng nhiên thật sự quỳ xuống trước nàng!
Hoa Thiên Cốt lập tức đứng bật dậy, đôi mắt trừng to nhìn Bạch Tử Họa, muốn nói lại thôi.
Bạch Tử Họa nhìn nàng, tiếp tục chậm rãi quỳ gối.
“Sư phụ!” tình thế cấp bách, Hoa Thiên Cốt nhất thời thốt ra hai chữ sư phụ.
Trong thiên hạ, chỉ có đồ nhi quỳ lạy sư phụ, nào có sư phụ quỳ lạy đồ nhi?!
Hắn muốn ép nàng sao?!
Bạch Tử Họa nghe thấy Hoa Thiên Cốt lại gọi hắn là sư phụ, một tia vui sướng hiện lên trong mắt, không tiếp tục quỳ nữa.
Tiểu Cốt lại gọi hắn là sư phụ, nàng chịu tha thứ cho hắn rồi?
Không khí chung quanh lập tức quái dị, Hoa Thiên Cốt chỉ cảm thấy xấu hổ, mặt hơi hơi hồng, không nói được một lời, xuống khỏi ghế, không nhìn Bạch Tử Họa nữa, lập tức đi về phía cửa, những người khác cũng đều đi theo nàng.
Tuy rằng cuối cùng hắn vẫn không quỳ hoàn toàn, nhưng cũng đủ làm người ta cảm thấy cực kỳ kinh hoảng, rất lâu sau mới định thần lại được, đều cảm thấy chuyện này đúng là thú vị.
Lúc đi đến cửa, Hoa Thiên Cốt nói vài câu vào tai Ám Chấp, Ám Chấp nói ‘vâng’ rồi quay đầu lại đi về phía Bạch Tử Họa, nói: “Tôn thượng hãy quay về đi, công chúa vừa ới trở về không lâu, trước kia đã xảy ra rất nhiều chuyện, bây giờ điều nàng ấy cần là yên tĩnh một mình. Ta khuyên tôn thượng chớ nên đến quấy rầy nữa.”
Nói xong, Ám Chấp xoay người đuổi theo những người khác. Bạch Tử Họa nhìn bóng dáng Hoa Thiên Cốt rời đi, trong lòng yên lặng nói: “Tiểu Cốt, dù thế nào đi nữa, con vẫn không chịu tha thứ cho sư phụ sao?