Thiên Tầm từ từ lớn lên, búi tóc giống Tiểu Cốt, mặc quần áo giống Tiểu Cốt, chỉ là màu mắt một đen một trắng càng rõ ràng. Bạch Tử Họa đôi khi nhìn nàng kinh ngạc, đôi khi lại lạnh lùng đạm mạc, không nói một lời.
Bạch Tử Họa có khi ngẫu nhiên sẽ đàn dưới trăng, tiếng đàn luôn sầu bi tưởng niệm, triền miên vô cùng. Thiên Tầm ngồi nghe, trong lòng cũng u sầu. Sư phụ cao cao tại thượng như thế, một cử động của người cũng toát lên khí chất thần tiên, chuyện gì làm Người thương nhớ tới vậy, chỉ cảm thấy đau lòng không thôi.
Bạch Tử Họa đã không còn là Trường Lưu thượng tiên trước kia lạnh lùng đạm mạc, vô tình vô yêu, không yêu cầu gì, trong lòng chỉ chứa thiên hạ thương sinh. Tâm của hắn được Hoa Thiên Cốt dùng tính mạng mở ra , nhưng cuối cùng lại chính là nàng nhẫn tâm để hắn một mình, nguyền rủa hắn bất thương bất diệt bất lão bất tử, luôn trách hắn vĩnh viễn không chịu thừa nhận yêu nàng , hiểu ra bản thân không chịu thừa nhận rằng mình đã yêu nàng, hắn hối hận cùng áy náy.
Tâm mở ra, làm cho người ta đi vào .
Yêu kết quả có ý nghĩa gì, nếu nàng có thể vui vẻ hạnh phúc, hắn lại chỉ có thống khổ tận cùng, huống chi là yêu một người đã chết, Bạch Tử Họa thoát không ra.
Một ngày, Thiên Tầm cầm một quyển thư, chỉ vào mặt trên hai chữ “Sinh nhật”, hỏi Bạch Tử Họa: “Sư phụ, sinh nhật là cái gì vậy?”
“Đó là ngày con sinh ra.”
“Sinh ra lại là cái gì ạ?”
Bạch Tử Họa nhớ tới Thiên Tầm là từ La Sát Hải chạy ra , không cha không mẹ, làm sao có thể hiểu ngày sinh là gì ?
“Tiểu Thiên, sinh nhật của con là ngày vi sư mang con về Vân Sơn, đã biết chưa?”
“Dạ!” Thiên Tầm vui mừng rời đi.
Lại qua mấy ngày, Thiên Tầm hưng phấn chạy đến trước mặt Bạch Tử Họa.
“Sư phụ sư phụ, hôm nay là sinh nhật của con, Tiểu Thiên cùng người về Vân Sơn vừa vặn tám năm !”
Bạch Tử Họa trong lòng đau đớn, hôm nay cũng là ngày Tiểu Cốt chết!
Một trăm lẻ tám năm trước, là hắn một kiếm đâm xuyên qua trái tim Tiểu Cốt, khiến nàng hồn phi phách tán, vĩnh viễn ly khai hắn!
Thiên Tầm không đành lòng đứng lại nhìn, tự trở về phòng, không biết vì sao trong lồng ngực từng đợt đau lòng kiến nàng không thể hô hấp.
Chính vào lúc thời điểm tinh thần bất ổn, cửa phòng bỗng nhiên mở tung, Bạch Tử Họa đứng ở cửa, trong mắt thống khổ cùng tưởng niệm giống như muốn bao trùm toàn bộ Vân Sơn.
Bạch Tử Họa đi về phía Thiên Tầm, bước chân có chút xiêu vẹo, phảng phất giống như cánh hoa đào bị bị mưa phùn làm ướt nhẹp, hoàn toàn không như bình thường siêu thoát lạnh nhạt.
“Tiểu Cốt…” Vẫn là cái thanh âm kia, giờ phút này nhưng cũng giống trước kia thanh lãnh, nó xen lẫn rất nhiều hối hận, thống khổ, cũng tràn đầy nhớ nhung cùng tình yêu mãnh liệt.
Thiên Tầm ngây ngẩn cả người, nàng chưa bao giờ nhìn thấy sư phụ như vậy.
Bạch Tử Họa rốt cục đi tới trước mặt nàng, hắn nhìn nàng như vậy, ánh mắt không muốn rời đi nửa phần, nó quá nóng bỏng , Thiên Tầm bị nhìn như vậy cả người nóng lên, nàng chần chờ mở miệng nói: “Sư phụ…” âm thanh non nớt, bởi vì có một tia bàng hoàng sợ hãi một chút chờ mong không rõ, thanh âm kêu sư phụ hơi có chút run run.
Bạch Tử Họa nghe được thanh âm của nàng, động tác tiến về phía trước thêm nhanh hơn. Thiên hạ này, hắn chỉ có một sư đồ là Tiểu Cốt, nàng gọi hắn là sư phụ, hắn gọi nàng là Tiểu Cốt.
Trường Lưu thượng tiên khớp xương cứng rắn, bàn tay bạch bích không tỳ vết nắm lấy hai vai của tiểu oa nhi non nớt trước mắt, các đốt ngón tay bởi vì dùng sức, nên nổi nên gân xanh.
Hắn hướng về nàng cúi xuống, Thiên Tầm cảm thấy hô hấp đều đình chỉ, chỉ nghe đến nhịp tim của bản thân đập kịch liệt như trống.
Trước mắt là gương mặt tuyệt mỹ phóng đại, càng ngày càng gần, hương hoa đào trong veo xen lẫn hương vị của nam tử thuần thục hướng nàng xâm nhập, nàng một trận đầu váng mắt hoa, không thể suy nghĩ.
Một đôi môi lạnh như băng áp lên đôi môi mềm mại của nàng, nàng hoàn toàn không thể lý giải này gọi cái gì, chỉ có thể cảm nhận bằng thân thể , động tác này không biết có ý nghĩa gì.
Kia rõ ràng là yêu, làm cho tâm chí người ta hoài niệm, trầm luân hãm sâu, khắc vào sinh mệnh, lại không thể quên.. Chẳng sợ trời sập, núi trơ trụ, biển cạn nước, dù là có phồn hoa nở rộ, nhưng trong lòng vẫ là u ám hoang vắng, cảm giác ấy, chưa bao giờ mất đi.
Chung quy là rượu ngon, rượu làm người say, ngay cả là tu vi cao như Bạch Tử Họa cũng khó chống cự, hắn ôm trong lòng tiểu nữ nhân mà nặng nề ngủ thiếp đi.
Thiên Tầm bị hắn ôm toàn bộ trong lòng, mùi rượu trên người hắn vẫn còn lưu lại, mặc dù không uống rượu nhưng nàng vẫn cảm thấy ngưởi quá cũng muốn say.
Nàng nhất định là say rồi, Không thì tại sao đất trời lại đảo lộn ? Tại sao sư phụ lại có thể thân mật với nàng ?
Tiểu Cốt? Đó là ai? Nàng rõ ràng là Thiên Tầm.. Chẳng lẽ, là vị sư tỷ mà sư phụ vẽ trong bức họa sao ?
Nghĩ mãi không hiểu, chỉ có thể bất lực bị Bạch Tử Họa ôm, thân mình tân xuân mềm mại giống như vải bông. Rốt cục cũng mơ màng thiếp đi.