Hoa Thiên Cốt - Nuôi Thả Tiểu Trư

Chương 72: Chương 69: Ấm Áp Đi Chung Đường




Đông Phương Úc Khanh sống cùng Hoa Thiên Cốt dưới nhân gian mười ba năm, hai người họ hầu nhữ đã đi qua tất cả các vùng đất, lần này đi cùng Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt nghiễm nhiên trở thành một người dẫn đường xuất sắc.
Nơi nào có phong cảnh đẹp, nơi nào có đồ ăn ngon, Hoa Thiên Cốt đều nắm rõ, đưa Bạch Tử Họa đến.
Bạch Tử Họa lúc đầu còn không hiểu, sau đó mới biết tất cả những nơi đó đều là do Đông Phương Úc Khanh đưa nàng đến, trong lòng có chút không vui.
Khi phát hiện Bạch Tử Họa có chút lạnh lùng đối với những thứ này, có vẻ như không thấy hứng thú, Hoa Thiên Cốt nghĩ sư phụ quả nhiên là cao nhân đắc đạo tu hành nhiều năm, hắn đều biết rõ hồng trần phàm vật, khiến nàng tâm phục khẩu phục. Không giống như nàng, mặc dù có tiên thân, nhưng chung quy vẫn là một người phàm yêu thích náo nhiệt.
Nàng nào biết rằng Bạch Tử Họa không có tâm tư để ngắm những thứ này.

Một hôm, hai người đến một nơi rất đẹp, Hoa Thiên Cốt cực kỳ vui mừng giới thiệu cho Bạch Tử Họa, thật ra nơi này cùng Vân Sơn có vài phần tương tự. Bạch Tử Họa vừa nghe nàng nói vừa xúc động nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, khẽ nhíu mày hỏi: “Tiểu Cốt, lúc trước ở Vân Sơn, khi con chưa khôi phục trí nhớ, vi sư đã làm rất nhiều chuyện tổn thương con, con có oán hận vi sư không?”
Hoa Thiên Cốt nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Kiếp ấy, thực ra không thể tính là Tiểu Cốt phải chịu đau khổ. Là ta mượn thân thể của Thiên Tầm để đi hết một kiếp người, sống kiếp của nàng ấy, thật sự khiến cho người khác phải đau lòng. Mẫu thân đối xử với nàng ấy như thế, nàng ấy lại càng muốn bảo vệ con của mình…”
Đúng vậy, đứa con…
Bạch Tử Họa đau đớn trong lòng, vươn hai tay nhẹ nhàng ôm Hoa Thiên Cốt vào lòng, nói: “Tiểu Cốt cũng thế, Tiểu Thiên cũng vậy, con đều là đồ nhi duy nhất trong cuộc đời này của Bạch Tử Họa ta. Về sau dù xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không để cho con phải chịu nửa phần ủy khuất. Tiểu Cốt, con có bằng lòng tha thứ cho vi sư không?”
Hoa Thiên Cốt hít hít mũi, đột nhiên cười xấu xa nói: “Vậy sư phụ phải trả lời Tiểu Cốt một vấn đề trước đã, Tiểu Cốt và Tiểu Thiên, sư phụ thích người nào hơn?”
Bạch Tử Họa sửng sốt, nói: “Không phải đều giống nhau sao?”
“Không giống!” Hoa Thiên Cốt đảo tròn đôi mắt to, cảm giác ngẫu hứng trêu đùa sư phụ quả nhiên thật thích!
Bạch Tử Họa than nhẹ một tiếng nói: “Tiểu Cốt và Tiểu Thiên đều giống nhau, kiên cường, thiện lương. Tiểu Cốt thiên về dũng cảm, Tiểu Thiên thiên về cứng cỏi.
Tiểu Cốt đau khổ vì cha, nhưng người lại luôn luôn thật lòng yêu thương con. Sau này lại có rất nhiều bạn bè quan tâm chăm sóc ngươi, giúp con hóa nguy thành an.

Nhưng Tiểu Thiên sau khi sinh ra đã đi theo ta, có thể nói ta là người duy nhất nàng ấy có thể dựa vào trên đời này. May mắn sau này có Ám Chấp, Quỷ Si nhưng nghĩ đến mẹ thì nàng lại không thể không đau xót. Tiểu Cốt và Tiểu Thiên sau khi sinh ra, kỳ thật, Tiểu Cốt hạnh phúc hơn.”
“Con hiểu rồi, xem ra Tiểu Thiên là người khiến sư phụ thích nhất được.”
“Ta không có ý ấy…” Bạch Tử Họa thật sự quẫn bách lại không biết nên giải thích như thế nào, khuôn mặt tuấn tú có vẻ rối rắm.
Hiếm khi có thể nhìn thấy Bạch Tử Họa luống cuống, Hoa Thiên Cốt phì cười, nói: “Con nói đùa thôi, Tiểu Cốt, Tiểu Thiên không phải đều là ta sao? Cho dù trong lòng sư phụ thích ai hơn thì đó cũng đều là con cả thôi.”
Bạch Tử Họa nghe Hoa Thiên Cốt vừa nói vừa cười, tình yên trong lòng gợn sóng. Hắn nhìn thấy cánh hoa vương trên hai cái bánh bao nhỏ xinh trên đầu nàng, không tự giác vươn tay giúp nàng lấy xuống, lại thấy tóc nàng ở hai bên thái dương bay loạn, liền thuận tay vén tóc rối ra sau tai.
Bạch Tử Họa rất ít khi có hành động thân mật như vậy, Hoa Thiên Cốt nhất thời giật mình đứng yên, hai người bốn mắt si ngốc nhìn nhau, một cái liếc mắt đã như vạn năm, trải qua không biết bao nhiêu thương hải tang điền.

Hoa Thiên Cốt nhìn Bạch Tử Họa tuấn mỹ khiến cho nàng không thể hô hấp, đột nhiên ngây ngốc nói: “Sư phụ xinh đẹp như vậy, Tiểu Cốt làm sao có thể để cho người già đi được? Con sẽ khôi phục lại tiên thân cho người…”
Sau khi Hoa Thiên Cốt niệm một đạo thần dụ, Bạch Tử Họa lại quay trở lại thành Trường Lưu thượng tiên, phong tư trác tuyệt, không nhiễm một chút bụi trần, mà trên vạt áo trắng như tuyết kia dính một chút khói lửa nhân gian, càng khiến cho người ta động lòng.
Sau khi Bạch Tử Họa khôi phục tiên thân, năm giác quan đột nhiên mẫn tuệ sâu sắc, hắn rõ ràng ngửi thấy trong không khí một mùi máu tươi quái dị, giống như sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Cùng lúc đó, Hoa Thiên Cốt cũng phát hiện khác thường, trong lòng nàng cùng Bạch Tử Họa như có thần giao cách cảm, không hẹn mà cùng ngự kiếm bay theo mùi máu kia, nếu như biết được thứ gì đang chờ đợi họ thì Bạch Tử Họa nhất định không đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.