"Hoàng Hậu nương nương, tối nay là Trung thu, Vương có lệnh mở tiệc ở Ngự Hoa Viên, Văn Võ Bá Quan trong triều đình đều tham dự." Lý Quyền phụng chỉ đi tới Thiên Hậu cung, nhìn sắc mặt của Lam Bán Hương không tốt lắm, chỉ có thể cẩn thận hỏi.
"Bổn cung mệt mỏi, không muốn đi."
Kể từ sau khi chạy trốn thất bại, Lam Bán Hương nằm ở trên giường dưỡng vết thương ở chân của nàng đã một tháng, vết thương ở chân đã sớm tốt rồi, nhưng mà thương tổn trong lòng lại là khó lành.
"Nương nương, Vương nói nếu như buổi tối hôm nay không nhìn thấy nương nương mặc quần áo mới và châu báu hắn đặc biệt ban cho xuất hiện, liền......"
"Liền như thế nào?" Lam Bán Hương lạnh lùng trừng mắt nhìn Lý Quyền mãnh liệt đổ mồ hôi lạnh trước mặt, trong lòng biết những thứ này không có quan hệ với hắn, nhưng vẫn là không nhịn được nghĩ muốn lấy hắn làm nơi trút giận.
Kể từ sau khi trở mặt người nam nhân kia liền không đối xử nhẹ nhàng với nàng nữa, ngược lại còn uy hiếp tới uy hiếp đi, dám dùng nhược điểm là nàng dễ mềm lòng, không cách nào bỏ rơi mạng người đi đối phó nàng.
Nàng đã sắp không chịu nổi.
"Liền......" Lý Quyền cúi đầu không dám nói.
Có thể làm gì? Mọi người đều biết mặc dù mặt ngoài giống như là Vương chiếm thượng phong (chiếm ưu thế), nhưng người nửa đêm giận đến không ngủ được cũng không phải là nữ nhân trước mắt này, mà là Vương.
"Biết." Lam Bán Hương cũng không muốn làm khó người vô tội.
Sau khi nhiệm vụ của Lý Quyền hoàn thành lui ra, còn dư lại chính là nhiệm vụ của tiểu Trà.
"Nương nương, chẳng lẽ người không muốn sự sủng ái của Vương một chút nào sao?" Ý tứ chính là nàng không muốn, có thể có một đống người tha thiết mong chờ muốn.
Lam Bán Hương nghĩ tới Lý Ngọc Bình, "Tình huống của Ngọc Bình tiểu thư bây giờ như thế nào?"
"Con tiện nhân kia thế mà lại để cho nàng sống sót qua — một kiếp chết này, không ngờ nàng lại có thể không biết xấu hổ mà bỏ thuốc Vương, thật là mất hết mặt mũi của nữ nhân chúng ta."
Tiểu Trà hận nghiến răng nghiến lợi nói — luôn luôn đều cảm thấy Lý Ngọc Bình kia thật sự không nên biết rõ Vương và Hoàng Hậu nương nương ân ái như vậy, vẫn còn muốn giành sủng ái của Vương.
Lam Bán Hương cũng biết Lý Ngọc Bình cũng chỉ là yêu người không nên yêu, dù là bỏ thuốc thì thế nào? Chẳng lẽ Tát Cách Hán không thể tìm người khác giải độc sao? Cũng không phải là chỉ có một nữ nhân! Cho nên nàng hoàn toàn không tiếp nhận cái lý do này.
Thậm chí nàng còn phân một tòa cung điện cho Lý Ngọc Bình, dù gì cũng là nữ nhân Vương cưng chiều qua, chỉ là nàng có thể làm cũng chỉ có như vậy, còn lại cần phải dựa vào tạo hóa của Lý Ngọc Bình nữa.
Suy nghĩ một chút đây là lần đầu tiên nàng quang minh chính đại sử dụng quyền lực cuat một Hoàng Hậu như vậy, có loại cảm giác chua xót trong lòng.
Thay chồng nàng an bài tiểu lão bà, danh tiếng sớm đã có tiếng xấu rõ ràng của nàng sẽ khá hơn một chút chứ?
Ít nhất chính nàng đã ra vẻ không ghen tị rồi, điểm này nên ban thưởng cho nàng một cái danh hiền tuệ rồi! Lam Bán Hương tự giễu suy nghĩ của mình.
"Oa, nương nương thật là xinh đẹp nha!"
Thì ra mình mặc vào tất cả quần áo hoa lệ tôn quý của Hoàng Hậu cổ đại, có thể làm cho nàng có khí chất cao nhã như vậy, quả nhiên Phật muốn kim trang, người muốn y trang (*) nha!
(*) Phật muốn kim trang, người muốn y trang: cũng giống như câu “người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân” bên mình vậy đó. Một người đẹp thì cần dựa vào ăn mặc trang điểm ~~
Nhìn nữ tử yêu kiều trong gương, trên khuôn mặt tươi đẹp chậm rãi nâng lên một nụ cười, có lẽ là cười khổ sở, nhưng vẫn phong tình làm lòng người động, khiến tiểu Trà phục vụ bên cạnh không khỏi nhìn ngây dại.
Mặc dù nàng biết Hoàng Hậu nương nương là tuyệt sắc, nhưng mà mỗi lần theo bên người hầu hạ, cũng sẽ không nhịn được bị các loại vẻ đẹp và ý vị khác nhau nàng biểu hiện ra làm chấn động.
Không hiểu vì sao một người lại có nhiều vẻ mặt động lòng người như vậy, vì sao trong đầu lại có nhiều những thứ kỳ kỳ quái quái như vậy, càng làm cho người ta khiếp sợ là, khi Hoàng Hậu nương nương nghĩ ra được những thứ đồ kỳ quái làm cho mọi người hao tổn tâm trí kia, hình như Vương lại tuyệt không cảm thấy kinh ngạc mà đón nhận.
Có lúc tiểu Trà thật không hiểu Hoàng Hậu nương nương nghĩ ra sao? Tiện nhân Lý Ngọc Bình này thế mà lại không để ý xấu hổ quyến rũ Vương, còn dùng cái loại thủ đoạn hạ lưu đó, vốn phải là bị đánh chết, kết quả lại bị Hoàng Hậu nương nương ngăn cản, chẳng những phái Thái Y hết sức chăm sóc, thuốc gì tốt đều đem ra hết, còn để hai nha hoàn hầu hạ ở bên người, trên đời này nào có nương nương nào có thể khoan hồng độ lượng như vậy?
Hơn nữa Vương vốn là muốn hạ lệnh trị tội của Tể Tướng, cũng bị Hoàng Hậu nương nương ngăn cản, nói là Lý Tể Tướng vì nước chảy máu đổ mồ hôi, hơn nữa còn ở trên chiến trường mất đi nhi tử độc nhất của hắn, vốn là để cho nữ nhi của hắn làm Hoàng Hậu cũng là việc nên làm, bất đắc dĩ bởi vì Trình Giảo Kim (*) nàng đây nhảy ra náo, mới có thể biến thành như bây giờ.
(*) Trình Giảo Kim: Trình Tri Tiết (năm 589 - ngày 26 tháng 2 năm 665), vốn tên là Giảo Kim, tự Nghĩa Trinh, Đại Tướng Đường triều. Ở đây ý nói Lam Bán Hương giữa đường đột nhiên nhảy ra, làm cho mọi chuyện đảo lộn…. Giống với câu chuyện của Trình Giảo Kim. Các bạn có thể tham khảo thêm trên google.
Mặc dù tiểu Trà không biết cái gì là "Trình Giảo Kim", vẫn cảm thấy Hoàng Hậu nương nương thật sự quá thiện lương, Lý Ngọc Bình này đại nạn không chết, cũng nên đối với Vương tuyệt vọng rồi đi.
Coi như dùng cái loại phương pháp không hợp thời đó lấy được sủng ái của Vương thì thế nào? Cho tới bây giờ ở trong lòng của Vương cũng chỉ có một người là Hoàng Hậu nương nương mà thôi.
Xem một chút Vương thưởng tới nhiều lễ vật quý trọng như vậy, có thể thấy được Vương là hết sức muốn hòa thuận, đây chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Dù sao hắn là thiên tử cao cao tại thượng, làm sao có thể sẽ cúi đầu trước người khác? Lại càng không nói là nữ nhân, cho nên tiểu Trà đối với chủ tử ngoại lệ này của mình rất là tràn đầy tôn kính và sùng bái.