Họa Tiên

Chương 22: 22: Tin Tức Tuyệt Vọng Nơi Trần Gian Một




Lại một buổi chiều, Hi Lam đọc xong Dạ hợp hoa ký rồi ngủ.

Nàng lại tiến vào giấc mộng đã lặp lại mười triệu lần.

Trong mộng, nàng vẫn còn ở chỗ cũ, vẫn có ngàn cây bích đào nở, hoa rơi khắp thành như tuyết, trút xuống như thác treo ngược thành dải ngân hà.

Khác biệt chính là, dưới cây đào bên vách đá, trong mưa hoa rực rỡ, ý trung nhân của nàng đang gạt hoa đi tới, tìm được nàng.

Lúc nàng đứng dậy, bước chân có hơi bay nhè nhẹ, xuyên qua đình mà tựa như đi thuyền, rồi sau đó ngừng lại trước mặt hắn.

Dật Sơ cúi đầu nhìn sách trong tay nàng, cau này: "Thảo nào gần đây có tin đồn nói, thư cốc Long Đằng xuất hiện túy tiên, quả nhiên là ngươi đang ham rượu lỡ việc.

Cũng may người khác không biết ngươi đang xem sách gì, nếu không sau này có lẽ trên mặt ngươi vẻ vang rồi.

Đưa sách cho ta."
Hắn đi tới, đưa tay về phía Hi Lam.

Vừa có hoa đào rơi trên tú bào của hắn, mùi thơm xộc tới lại có vài phần tình cảm so với rượu ngon trăng sáng trong mộng trước đây.

Chỉ tiếc hắn không hiểu tình cảm, không phải nàng chỉ đang đọc một quyển sách diễm tình hay sao, hắn đã giáo huấn nàng như phụ thân rồi.

Cái này không giống lắm so với giấc mộng nàng đã bịa đầy đủ, tỉnh lại cần phải chỉnh sửa tiếp nữa.

Có điều, nhìn hắn nghiêm túc như vậy, nàng lại càng hứng thú, ánh mắt sáng rực nhìn hắn: "Lúc này ta say trước mỹ nhân, mỹ nhân đẹp đẽ như đào vậy.

Mỹ nhân à mỹ nhân ơi, quanh năm không thấy buồn phiền, lo âu.”
Dật Sơ ngẩn ra, hơi đỏ mặt: "...!Đừng nói bừa.

Mau đưa sách kia cho ta."
"Muốn à? Tới lấy đi." Nàng lui về đằng sau một chút, giơ thẻ tre lên, lắc qua lắc lại như trêu chọc trẻ con.
Dật Sơ tiến lên, muốn giật lấy sách, nàng lại giấu nó vào sau lưng.

Hắn không đùa giỡn với nàng, chỉ thu tay, khẽ cau mày nói: "Say thành thế này rồi, thật là không ra thể thống gì.

Hi Lam, nếu sau này để nam tử khác thấy dáng vẻ ngả ngớn như vậy của ngươi..."
Đôi môi động lòng người như vậy mở ra rồi đóng lại, lời nói lại không có gì khiến người khác động lòng.

Nàng không muốn nghe hắn dạy dỗ mình lắm, Hi Lam gật gật đầu, nghiêm túc trầm ngâm nói: "Bí mật lớn như vậy cũng bị ngươi phát hiện, xem ra ta phải nghĩ cách để ém miệng ngươi lại rồi."
Nàng tiến lên một bước, ôm cổ hắn, ngẩng đầu nhẹ nhàng nhón chân, môi chạm môi hắn.

Nàng nhướng mày, cười khanh khách nhìn ánh mắt hắn sửng sốt: "Bây giờ ngươi cũng có bí mật không muốn người khác biết rồi.

Ngươi bị ta sàm sỡ..." Nàng nói được một nửa, loáng thoáng cảm thấy không đúng lắm, sao cảm giác hôn không giống trước kia lắm...
Cổ tay bị người ta kéo thoáng đau một chút, cuối cùng Hi Lam mới kịp phản ứng, hình như nàng không phải đang nằm mơ...!Nguy rồi, nàng đã làm chuyện gì rồi! Trong thời gian ngắn, nàng hoàn toàn tỉnh rượu.

Biết mình phạm sai lầm, bèn muốn giữ vững sự bình tĩnh, nghĩ cách giảng hòa, nhưng một mảng bóng đen đã rơi xuống, một lần nữa nàng lại bị đôi môi kia chặn miệng.


Thẻ tre trong tay rơi xuống đất, bầu rượu cũng ngã lăn vỡ nát bấy, bắn tóe ra làm bẩn váy lụa của nàng.

Nàng mở to mắt, vẫn còn đang kinh ngạc, Dật Sơ ôm eo nàng, đẩy nàng ngã lên cột đình.

Không phải là chút ngượng ngùng ngập tràn tình ý rung động liên tục trong giấc mộng.

Thân thể bị đụng vào cây cột đau thấy rõ, theo đôi môi ẩm ướt của hắn quấn quýt, trái tim cũng có cảm giác đau đớn rõ ràng như dao cắt.

Khuỷu tay hắn khá rộng, một tay đỡ phần nửa sau lưng nàng, giống như đốt lửa, đốt cả cơ thể nàng.

Lúc hắn đỡ gáy nàng ra sức hôn sâu, nàng cảm thấy sắp hít thở không thông nữa, lòng dạ rối bời giãy giụa, cuối cùng né tránh.

Hắn cũng không lập tức đuổi theo mà cúi đầu ghé vào bên tai, trên lên cần cổ có hoa văn thêu ngọc bích của nàng, lưu lại trên xương quai xanh trận mưa hôn dày đặc, khiến nàng bị dọa hoàn toàn không nói được một câu, chỉ có thể dùng sức đẩy hắn, kêu hắn dừng tay.
Bỗng nhiên hắn dừng lại, mang theo một phần hơi thở hỗn loạn lạnh nhạt nói: "Biết say rượu dụ dỗ nam tử là kết quả ra sao chưa.

Nếu đổi lại là người khác, e là còn có thể hư hỏng hơn bây giờ."
Mắt nàng ướt át, muốn khóc nhưng ra sức chịu đựng, muốn mắng nhưng lại mắng không ra, chỉ là môi run run thốt lên: "Ngươi..."
Hắn yên lặng trong chốc lát, thoáng nhìn nàng chăm chú rồi lại lần nữa chặn môi nàng lại, nặng nề mà triền miên hôn nàng thật lâu.

Cho đến khi gió ngừng, hạc bay, mưa hoa tan đi, chút khí thế cuối cùng của nàng cũng bị hắn dập tắt, cơ thể nàng hơi run rẩy, hắn mới thu tay lại trong hơi thở rối loạn.
"...Biết chưa, chỉ có thể hư hỏng hơn thế này thôi."
"Ngươi, ngươi thế này vô liêm sỉ..." Tuy nàng nói như vậy nhưng đến nhìn nàng cũng không dám nhìn hắn, ngược lại cúi đầu như làm chuyện sai, trong lòng ngập tràn đau đớn và cay đắng.
Hắn lẳng lặng ngắm nàng, than nhẹ một tiếng rồi cau mày nhìn về chỗ khác: "Ta phái người đưa ngươi trở về.

Ngươi trở về tỉnh táo lại đi."
Nàng nhằm về phía thẻ tre đá mạnh một cú, xoay người lập tức rời đi.

Nhưng nàng vừa quay đầu, hốc mắt đã ướt.

Dật Sơ trong mộng hoàn toàn không phải như vậy, hắn chưa từng lạnh lùng, thô bạo như vậy? Thì ra thực tế đáng sợ như vậy.

Thì ra nam tử đáng sợ như vậy.

Nàng nhìn về hoa đào bay xuống đỉnh đầu, nuốt nước mắt trở về.
Thôi thôi, ít nhất đối tượng hôn lần đầu là Dật Sơ.
Lúc này, nàng nghe thấy tiếng đồ vỡ cách đó không xa truyền tới bèn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một tiên nữ miệng rộng đang há hốc mồm trợn mắt nhìn bọn họ, dưới chân có một đống mảnh vỡ của bình hoa.

Lần này thảm rồi! Hi Lam tuyệt vọng nghĩ.

Người này là Bảo Yến Cô, vị tiên nổi tiếng lỡ miệng Tiên giới đó.
Một tháng sau, các tỷ muội Hi Lam kết thúc chuyến dạo chơi Thanh Long thiên vực bảy ngày, qua chợ đêm Phù Đồ Tinh Hải mang tới một quyển sách nhỏ có tên là “Bản tranh minh họa không cắt của Thái Vi Bắc Lạc”, kinh ngạc nói: "Hi Lam, thế này là chuyện gì? Sao ngươi và Thái Vi tiên tôn lại biến thành nam nữ chính trong sách diễm tình thế?!"
Thì ra chỉ cần viết lái tên đi một chút là có thể viết thành bản xuân cung đồ mà không xâm phạm quyền danh dự rồi.

Thương nhân Đại Tiên giới đúng là trong bụng ẩn giấu hùng binh mà.
Nếu đổi lại là người bình thường, đoán chừng tin tức quan hệ bất chính này cũng chỉ là chuyện dăm ba ngày nhưng tiếc là danh tiếng của hai người họ quá lớn, một người nổi tiếng là tay thơ họa tài ba xinh đẹp đa tình khắp Cửu Thiên, một người là vị tiên có vị trí tối cao của Chu Tước thiên vực kiêm đóa hoa lạnh lùng, cho nên tin đồn càng ngày càng lan rộng, ngay cả phiên bản họ làm chuyện thẹn thùng ở bên ngoài cũng truyền đi như thật vậy.

Bình thường Hi Lam mặt dày đã quen cũng sắp không nén giận nổi, nếu không phải bắt đắc dĩ, dù thế nào nàng cũng không chịu ra khỏi nhà một bước chứ đừng nói là gặp nam chính trong tin đồn.

Cho đến một ngày, sinh nhật của Tử Tiêu tới, nàng lại một lần nữa gặp trực tiếp Dật Sơ ở lầu Đông Nguyệt.

Nàng lúng túng né tránh hắn, xoay người đã nghe thấy mấy nữ tử nói nhỏ:
"Dám làm không dám nhận, buồn cười quá đi."
"Cô nương thích Thích Thái Vi tiên tôn nhiều như vậy nhưng kiểu dâng tới tận cửa này lại hiếm đó nha.

Đúng là mất sạch thể diện."
"Trèo cao chính là kết quả như thế này, chỉ có một đêm phong lưu, không có tướng ở bên nhau."
Không sai, Dật Sơ là tiên tôn, là lang quân mà tiên tử tầm thường không thể với tới, nhưng nàng là Bắc Lạc tiên tử, so sánh với Dật Sơ sao có thể gọi là trèo cao được? Nhưng tức giận một hồi, Hi Lam nghĩ đến nguyên nhân chân chính: "Nếu một nữ tử truyền ra lời đồn chưa thành thân đã thất tiết thì cho dù có cao quý động lòng người thế nào đi chăng nữa cũng sẽ bị người ta chê bai.

Thảo nào gần đây không có mấy người đuổi theo lấy lòng nàng nữa.

Phần lớn trách nhiệm ở nàng, người khác bàn tán như vậy cũng dễ hiểu.

Nhưng đời nàng không thích nhất chính là bị người ta coi như trái hồng mềm mà nắn bóp, bởi vì chuyện này có vẻ đánh giá thấp trí tuệ của nàng.

Ai bảo nàng phải gánh oan uổng này, ai bảo nàng phải gánh trách nhiệm này chứ.
Nàng cười nói với mấy nữ tử kia: "Ta và Dật Sơ đã lén đính ước chung thân rồi.

Chàng nói chàng sẽ lấy ta."
Chỉ cần Dật Sơ nói “không biết là có chuyện gì” thì nàng sẽ lập tức làm bộ bị phu quân ruồng bỏ, một khóc, hai làm ầm ĩ, ba thắt cổ, nói chàng đã hôn ta rồi còn dám không chịu trách nhiệm ư, chàng đúng là đồ lòng lang dạ sói thay lòng đổi dạ.

Như vậy thì mọi người sẽ biết bọn họ chỉ từng hôn, là hắn chủ động, là nàng bị người xấu lừa gạt vứt bỏ, người được mọi người đồng cảm cuối cùng sẽ là nàng.

Nàng xướng mặt đỏ, hắn chỉ có thể làm mặt trắng (vai phản diện).

Kế này quá dễ dàng, khiến Dật Sơ nếm trải thử quả đắng khinh thường của nữ tử đại giới.
Quả nhiên, các cô nương ầm ĩ tới chỗ Dật Sơ.

Thế nhưng lời nói của Dật Sơ lại biến thành một tiếng sấm, đánh cho Hi Lam nứt toác: "Đúng, ta và Lam Lam tình đầu ý hợp, đã tự đính ước chung thân, tháng sau sẽ thành thân."
"Gì cơ?" Đầu óc Hi Lam lập tức trống rỗng.
Lời nói này khiến tất cả những người đi ngang qua túm lại xem, bốn phía cực kỳ im lặng.

Dật Sơ đi tới, kéo Hi Lam về bên cạnh mình, khẽ giọng bên tai nàng nói: "Dạo gần đây tin đồn càng lúc càng lan xa hơn, cứ kéo dài như vậy, đối với ta thì không sao nhưng nàng thì xong rồi.

Dù là bạn, ta cũng phải chịu trách nhiệm với nàng.

Yên tâm, sau khi thành thân, ta sẽ không chạm đến nàng, nàng vẫn tự do."
"Nhưng, Dật Sơ..."
"Đừng nhưng nữa, chuyện này ta quyết định thay nàng." Dật Sơ ngẩng đầu cười nói với đám người: "Vốn muốn chuẩn bị xong xuôi tất cả mới báo cho các vị, không ngờ các vị tin tức nhanh nhạy như vậy, đều đã biết trước hết cả rồi.

Ba ngày sau, ta sẽ đưa thiệp mời tới nhà của các vị, hoan nghênh tới dự lễ hợp hôn của bọn ta."
Tiếng vỗ tay gần như trào dâng trong lầu lớn, ngoại trừ thứ này, chỉ có tiếng hoan hô và chúc phúc.

Cứ thế, trận phiền toái khiến Hi Lam tức tối thật lâu, Dật Sơ lập tức hóa giải dễ như trở bàn tay.


Nhưng Hi Lam lại không nghe được gì cả, nàng ngẩng đầu nhìn Dật Sơ một cái, khổ sở nói: "Chàng nghiêm túc ư? Chàng thật sự muốn lấy ta à?"
Dật Sơ: "Ta biết nàng thích Tử Tiêu huynh, không cần nhấn mạnh.

Tương lai của nàng và huynh ấy còn dài, hiện tại giữ thanh danh của bản thân trước mới là tốt.

Nếu không cho dù Tử Tiêu huynh có ý với nàng, chuyện này cũng sẽ trở thành vướng mắc trong lòng huynh ấy."
Hi Lam nhất thời á khẩu không trả lời được.

Nàng cũng sắp quên chính mình từng nói lời này, đang định giải thích mấy câu thì Dật Sơ lại nói: "Ta không thích nàng, nhưng nuôi nàng không thành vấn đề."
"Nhưng, nếu chàng gặp phải người mình thích..."
"Ta không thể nạp thiếp à."
Một tháng sau, ngày vui của Thái Vi tiên tôn và Bắc Lạc tiên tử đã đến.

Hôn lễ được tổ chức cực kỳ long trọng, chỉ tân khách đã có tới mười ngàn người.

Tin đồn chưa phá đã tự vỡ, lời đồn quan hệ bất chính lật mình biến thành giai thoại trai tài gái sắc.
Đêm động phòng hoa chúc, trăng lung linh, hoa và cây chìm trong bóng tối, màn trong điện Cửu tiêu trắng như nhuốm màu của tân hôn, mà hai người trên giường lại ngồi như hai chiếc cọc gỗ.

Vì cớ gì đời người lại đi đến mức này, thật là buồn.

Hi Lam ngước lên cách rèm châu của mũ phượng, nghĩ xem cuộc sống sau này còn có thể hoang đường thành mức độ nào nữa.

Dật Sơ bị tân khách chuốc không ít rượu, nhưng dường như lại không hề có chút men say nào, chẳng qua là yên lặng ngồi ở một bên.

Nàng cũng khá hiểu tính cách của hắn, chỉ cần nàng không nói thì đương nhiên hắn cũng không nói.

Thế nên nàng không thể làm gì khác hơn là chịu thua, nói: "Tiếp theo nên làm gì cho tốt đây? Chàng cứ chờ ở nơi này, ta leo tường chạy trốn? Hay là ngược lại?"
Nàng đánh giá cao Dật Sơ rồi.

Dù là nói chuyện, hắn cũng rất thụ động.

Một lúc lâu sự nổi da gà vì lúng túng của nàng sắp lặn mất rồi hắn mới chậm chạp nói: "Muốn làm gì cũng được."
"Thôi, hay là ở đây đến khi trời sáng thì tốt hơn.

Nếu không bị bắt gặp, chúng ta chỉ có thể chết."
Đáp án nàng nhận được vẫn là yên lặng.

Diễn độc thoại như vậy có phần ngu xuẩn.

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn một cái, châu bạc trước mũ phượng lay động thấp thoáng, mô phỏng một bức màu vẽ động lòng người, lại giống như là người trong mộng ở khuê phòng.

Trong lúc nhất thời, nàng chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, giọng nói cũng yếu đi: "Hôm nay chàng thật ít lời, có phải chàng cũng cảm thấy rất hoang đường hay không?"
Dật Sơ nói: "Ta không cảm thấy hoang đường, chỉ nghĩ nếu người ngồi nơi này không phải ta mà là Tử Tiêu huynh thì sẽ là tình cảnh như thế nào?"
Hi Lam chớp mắt mấy cái, cười nói: "Vậy thì sẽ thoải mái hơn nhiều."
Dật Sơ: "...!Ta biết."
"Đúng vậy, ở chung với hắn rất dễ dàng, cái gì cũng không cần nghĩ, uống rượu, đánh cờ, ngâm thơ, vẽ tranh, chốc lát là hết buổi tối rồi..."
"Không cần nói nữa." Hắn lạnh lùng cắt ngang lời nàng nói: "Ta không có hứng thú nghe chuyện tình yêu này nọ của hai người các nàng."
Dật Sơ là một tên đầu gỗ, sẽ dễ dàng tin tưởng lời nói của nữ nhân.

Hi Lam lại không phải gỗ, miệng nam nhân nói một đằng, nghĩ một nẻo, nàng có thể phát hiện ra được.

Nàng lén liếc Dật Sơ một cái, thử dò xét nói: "Ta không thích Tử Tiêu."
Hắn ngẩn người, quay đầu lại, mê mang nhìn nàng: "Đây là chính miệng nàng nói cho ta."
Nàng lắc đầu một cái, tiếng châu ngọc cũng rung rinh như nói thì thầm: "Ta không thích hắn."

Hắn cười lạnh, một lúc lâu không lên tiếng, bỗng nhiên vén rèm châu trước mặt nàng, đỡ mặt nàng hôn lên.

Hi Lam bị dọa hít một hơi, né tránh hắn, giật thót nói: "Chàng chàng chàng chàng...!chàng làm gì đó?"
"Nếu không phải là Tử Tiêu huynh, vậy thì ta sẽ không nhượng bộ chút nào nữa." Vừa dứt lời, hắn vừa hôn nàng, vừa tháo xuống mũ phượng của nàng.

Mái tóc dài như thác nước đổ xuống, rơi vào lòng bàn tay hắn.

Nụ hôn của hắn rất dịu dàng nhưng giọng nói lại kiên định khác thường: "Bây giờ toàn bộ Tiên giới đã biết, nàng là thê tử của ta.

Dù nàng không có ý với ta, ta cũng sẽ không nhường nàng cho nam nhân khác."
"Thật đúng là không nhìn ra, Thái Vi tiên tôn lại là người ngang ngược vô lý như vậy.

Nếu ta không có ý với chàng, cho dù không ở bên người nam nhân khác, làm thế nào chàng cũng không tóm được ta." Nàng cố ý nói như vậy nhưng trong lòng lại ngọt tựa như đổ mật.
"Không sao.

Qua đêm nay, nàng sẽ yêu ta."
Lời nói này như gió thoảng mây bay nhưng lại có sức chấn động cực lớn.

Hi Lam càng nghĩ nhiều, tim đập càng nhanh, nhưng còn chưa chịu thua, chìa tay ra khều khều cằm hắn, đùa giỡn lưu manh nói: "Dật Sơ, lúc trước ở nhà của Tử Tiêu, những lời chàng nói với Thần tộc kia đều là nói thật, có đúng hay không? Chàng thực sự đã cảm mến ta đã lâu, đã sớm muốn lấy ta..."
"Đúng, từ khi ta còn ở núi Diêu Quang đã thích nàng, đã thích hai ngàn năm..."
Hắn đáp lời dứt khoát như vậy khiến nàng bối rối lần nữa.

Dật Sơ đã động lòng với nàng sớm như vậy, chuyện này thật sự không phải mộng chứ? Có hơi không dám tin tưởng...!nàng còn chưa kịp tiếp lời, hắn đã cầm ngón trỏ nàng trêu đùa hắn, cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy, nghiêng đầu lại hôn lên môi nàng lần nữa, cho đến khi tứ chi nàng như nhũn ra, không thở nổi.
Cả người nàng vô lực, gần như chảy nước mắt, chỉ có thể ôm lấy cổ hắn chống đỡ cơ thể, quyến luyến không thôi dán lên môi hắn, nói: "Dật Sơ, thật ra thì, ta, ta cũng..."
Nghiêm túc bộc bạch quả thực không phải tác phong hành động của nàng.

Nàng nói đứt quãng một lúc lâu vẫn cực kỳ lúng túng, không nói ra miệng.

Hắn vuốt ve áo lót của nàng, nói thật khẽ: "Không cần miễn cưỡng bản thân.

Từ lúc ban đầu phu nhân chính là dây tơ hồng quấn quanh ta sinh trưởng, sao có thể không thích ta? Là ta nghĩ quá nhiều, khiến chúng ta lại bỏ lỡ lương duyên.

Nhưng từ nay về sau..." Còn chưa dứt lời, hắn đã lại một lần nữa áp lên môi nàng, đưa tay buông màn che xuống...
Đêm này, Hi Lam mơ một giấc mộng rất dài.

Trong mộng, nàng nhìn thấy mười dặm lầu đỏ, hoa đào khắp nơi, nàng và rất nhiều người cùng ở một chỗ uống rượu mua vui, chỉ là không thấy được Dật Sơ.

Nàng tìm hắn khắp nơi, từ đầu tới cuối cũng không tìm được người, phải chăng là lại dùng tiên quyết để chính mình nằm mộng rồi ư? Sự mất mát mãnh liệt khiến nàng bừng tỉnh.

Mặt trời ngoài cửa sổ nhuộm màn che trắng như tuyết thành màu vàng nhạt, cũng bao lấy rải lên cả giường đệm.

Mà nàng đang ngủ trong một cánh tay rắn chắc.

Nàng vừa khẽ nhúc nhích, eo đã bị người ta nắm lấy, cả người bị kéo vào lồng ngực nóng bỏng.

Dật Sơ nặng nề hôn nàng một chút, mỉm cười: "Chào buổi sáng, phu nhân."
Có thể thành thân với Dật Sơ thật sự giống như nằm mơ vậy, nhưng lại tương phản với ảo mộng Hi Lam đã tạo ra trong trăm năm trước vậy.

Có lẽ nàng không thấy được hắn trong mộng, nhưng khi tỉnh lại, lúc nào nàng cũng có thể ôm hắn đầu tiên.

Không dám tin tưởng chuyện nàng và Dật Sơ đã làm phu thê, lại ôm nhau ngủ cả một đêm.

Nàng cười lên, lại cảm động đến sắp khóc: "Chào buổi sáng, phu quân."
Hắn cười không lên tiếng, chỉ dùng ngón tay lùa vào mái tóc dài của nàng, ôm mặt nàng lên hôn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.