*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Xin lỗi, nhất thời bố hơi sốc... vì con rể phong độ, đẹp trai quá! Vào nhà đi.. hai đứa vào đây đã.
Âu Lan nhìn mặt Hải Phong cứ ngây ra lại bật cười. Cô phải nắm tay kéo đi thì anh mới
nhúc nhích.
Vào nhà, cô cùng anh thắp hương cho mẹ rồi mới ngồi vào bàn nước.
Advertisement
- Ông bà đi đâu rồi bố?
- Hôm nay có câu lạc bộ sinh hoạt người cao tuổi nên ông bà đang ở nhà văn hóa xã. Một lát sẽ về ngay thôi.
Ông cầm chén trà, ngồi nhìn hai đứa đối diện vẫn không tin là cậu ta đã bắt mất con gái ông rồi. Một hồi đánh giá, ông hắng giọng.
-
Advertisement
- Hai đứa kết hôn có vẻ hơi vội vàng nhỉ?
Âu Lan mỉm cười hì hì.
Bố không vui khi con thoát ế à? Ông dúi đầu con mình.
- Đừng có hớn hở như vậy? Phải có giá một tý, giữ ý một tý. Dù có vui thì cũng không nên bày ra mặt như vậy. Mất giá quá đi mất.
Hải Phong đỡ lời, đặt lên bàn một phong bao dày cộm.
-
Bố, thật ra chúng con tiền trảm hậu tấu
như này thật sự không phải phép nhưng con yêu Âu Lan. Chỉ có đăng kí con mới yên tâm là cô ấy đã là người của con được. Con sẽ tổ chức đám cưới chứ không để cô ấy thiệt thòi gì đâu ạ. Nhưng con cũng chưa biết phải chuẩn bị sính lễ ở quê mình như nào hay tổ chức hôn lễ ra sao nên bố giúp con được không ạ? Chắc là cuối năm nay chúng con sẽ sắp xếp xong công việc để tổ chức đám cưới. Mong bố thông cảm cho con ạ.
Bố Lan chưa kịp nói gì thì tiếng ông bà từ ngõ vọng vào.
Âu Lan mang cháu rể về đấy hả? Ông bà chống gậy từ cửa đi vào, hai cụ nhìn thấy cháu thì cười tít mắt, nhe hết cả hai hàm răng đen bóng, có vài cái răng giả trắng làm điểm nhấn.
Cả hai đồng thanh đứng lên.
- Cháu chào ông bà.
Hải Phong và Âu Lan mỗi người đỡ một cụ vào ghế ngồi. Cả cụ ông và cụ bà nhìn Hải Phong chằm chằm.
Anh như ngồi trên đống lửa, mông nhấp
nhổm không yên. Người ta nói người già đánh giá người kĩ lắm, sợ ông bà lại không ưa mình thì khổ. Hôm nay, anh đã được Âu Lan tư vấn kĩ về trang phục nên mặc đơn giản áo phông và quần kaki thôi cho gần gũi, thân thiện.
Đợi mãi không thấy hai cụ lên tiếng. Hải Phong bèn mạnh dạn mở lời.
- Ông bà, cháu là chồng ông...à nhầm, cháu là chồng Âu Lan, là cháu rể của ông bà ạ.
Âu Lan và bố Lan đều phá lên cười. Bố Lan đỡ lời.
- Bố, mẹ, sao bố mẹ cứ nhìn thằng bé thế? - Sao Âu Lan kiếm đâu ra một cậu nhóc khôi ngô, tuấn tú vậy... càng nhìn càng đáng yêu.
Hải Phong mặt ngơ ngác. Âu Lan uống nước mà chết sặc. Hai cụ nhà ta dùng từ tả anh cứ như dành cho đứa bé lên ba vậy.
Ông bà chẳng để ý đến hỏi thăm cháu gái nhưng cứ quấn lấy cháu rể còn đưa anh đi khoe khắp xóm. Đến lúc về, từ trên cổ xuống tay anh có đủ thứ hoa quả, các loại rau, cả gà, vịt.
Âu Lan và bố đứng nhìn anh bật cười, vậy nhưng có vẻ Hải Phong đã có cuộc viếng thăm hàng xóm rất vui. Âu Lan lại gần gỡ đồ trên người anh xuống.
- Anh không biết từ chối khi được cho hay sao mà mang hết về thế này?
- Không lấy thì mọi người lại giận, tưởng mình chê thì sao? Thôi cứ lấy về đi cho bố với ông bà ăn.
- Thôi anh đi tắm rửa đi rồi ăn cơm. Nhớ mang quần áo theo, tắm xong mặc luôn đồ vào nhớ chưa?
- Em không vào kì lưng cho anh à?
Âu Lan lườm anh cháy mặt. Đủng đỉnh mang hết những thứ anh được cho vào bếp cùng bố xử lí.
Bữa ăn tối, ông bà và bố thi nhau gắp thức ăn cho Hải Phong. Hại anh bữa tối ăn no quá mà ngồi thở không nổi.
Bố Lan lại kiếm cớ lôi con rể đi tâm sự đêm khuya và nhắc sẽ ngủ cùng con rể khiến
cô không thoải mái nhưng lại không dám cãi. Ngồi nói chuyện với bà nội mãi không thấy hai bố con về nên Âu Lan về phòng ngủ trước.
Nằm trong phòng, lăn đi lăn lại không thể ngủ được, bèn lấy điện thoại ra lướt facebook. Scandal của anh vẫn ầm ĩ facebook, họ vẫn truy tìm danh tính vợ của anh.